Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 259: Anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em đâu



Cảm nhận được sự đụng chạm bất ngờ từ người đằng sau, cơ thể Tô Lam chống cự theo bản năng, cô vươn tay ra tóm lấy tay anh, lớn tiếng trách móc: "Quan Triều Viễn, anh đừng đụng vào tôi!"

Anh đã làm cô tổn thương quá nhiều, mặc dù lúc này Tô Lam đã biết anh có lí do không thể làm trái được nhưng vẫn vô cùng ghét bỏ anh.

"Được, tôi không đụng vào em nữa." Quan Triều Viễn thu hai tay lại, dừng giữa không trung.

"Quan Triều Viễn, anh đừng hòng lấy Minh An ra uy hiếp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bị anh uy hiếp đâu." Tô Lam gào lên với Quan Triều Viễn.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn để lộ nét mặt buồn rầu, lùi về sau một bước, trong mắt ẩn chứa nỗi đau khôn xiết: "Trong lòng em, tôi là kẻ không từ thủ đoạn nào, có thể mang cả con trai ra đánh cược hay sao?"

"Phải." Tô Lam nói chắc nịch.

Quan Triều Viễn chấn động đứng không vững, sau đó thất vọng quay lưng lại với cô, nói: "Nếu đã vậy rồi thì em đi đi!"

Tô Lam nhìn bóng lưng đơn độc ấy, trong lòng dâng trào xót xa, nhưng cuối cùng cô vẫn không muốn tin anh lần nữa, vậy nên đã quay người mở cửa, bước ra bên ngoài.

Tô Lam lảo đảo bước ra sau tiểu khu, chẳng biết đi được bao lâu, mãi đến khi chân tê rần mới tìm được một băng ghế ven đường, ngồi xuống.

Cô ôm lấy chiếc cặp da của mình, trong đầu toàn là những lời Quan Triều Viễn mới nói lúc nãy và gương mặt của Minh An. Quan Minh An thực sự là con trai cô sao? Lời Quan Triều Viễn vừa nói đều là thật sao? Tô Lam cảm thấy trái tim mình đau nhói, không biết có nên tin lời anh hay không, nhưng sâu trong tim lại có một giọng nói vang lên, nếu như Quan Minh An là đứa con trai cô sinh ra năm ấy, vậy cô thực sự rất muốn nhận con, nghĩ lại cậu bé mới còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng đủ thứ chuyện, trong lòng cô lại thấy cực kì tự trách.

Tô Lam không rõ mình đã về nhà kiểu gì, chỉ biết lúc mình trở lại đã là chiều rồi.

"Em đã đi đâu thế?" Một giọng đàn ông đột nhiên vang lên.

Tô Lam ngẩng lên nhìn đã thấy Quan Khởi Kỳ ngồi trên ghế sô pha.

Thấy anh, Tô Lam day ấn đường hỏi: "Sao anh lại ở nhà?"

"Anh hỏi em đã đi đâu?" Ấn đường Quan Khởi Kỳ nhíu chặt.

"Xuân Xuân đâu?" Tô Lam nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng chị Vu và Xuân Xuân đâu.

"Anh hỏi em đã đi đâu?" Tô Lam cứ hỏi một đằng đáp một nẻo suốt mấy lần nên Quan Triều Viễn cũng chợt nâng tông giọng, hơn nữa ẩn chứa trong đó còn là sự chất vấn và uy nghiêm.

"Em..." Tô Lam không biết có nên nói chuyện hôm nay cho Quan Khởi Kỳ nghe hay không, vậy nên cứ vòng vo mãi không nên lời. Dĩ nhiên bây giờ lòng cô cũng đang rối bời nên chẳng có tâm trạng để mà lừa gạt anh ấy, trong đầu cô lúc này chỉ có Quan Minh An.

"Trả lời câu hỏi của anh khó lắm sao?" Quan Khởi Kỳ nhăn mặt.

Trước mặt cô, dường như anh ấy chưa từng nhăn mặt, nhưng hôm nay trông sắc mặt anh tệ như vậy, Tô Lam cũng thấy chột dạ. Lẽ nào anh ấy đã biết được việc hôm nay cô đã làm sao?

Tô Lam nhớ sáng nay mình đã bảo anh ấy mình có hẹn với Kiều Tâm, chẳng lẽ anh đã nhìn ra lời dối trá của cô rồi sao?

Vốn cô cũng chẳng làm gì với Quan Triều Viễn, mà dù Quan Minh An có là con trai cô thật thì cô cũng chẳng cần phải giấu giếm.

Vậy nên, ngay sau đó, Tô Lam đã đi thẳng đến, nói: "Em đến nhà Quan Triều Viễn."

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ ngẩn người ra, sau đó cười khẩy: "Xem ra em vẫn không quên được anh ta, là do anh quá ngu ngốc."

Nói rồi, anh ấy đứng ngay dậy, quay lưng đi ra bên ngoài.

Thấy Quan Khởi Kỳ hiểu lầm, Tô Lam vội vàng chạy đến kéo tay anh ấy lại, giải thích: "Khởi Kỳ, anh hiểu lầm rồi!"

"Anh cũng mong chỉ là anh hiểu lầm." Quan Khởi Kỳ dừng lại, ngửa đầu cười khổ đáp.

Thấy vậy, Tô Lam hiểu chỉ nói mấy câu thì chẳng thể xóa bỏ nghi ngờ của anh ấy, vậy nên, cô đã kéo balo từ trên vai mình xuống, sau đó mở khóa kéo, lấy ra một con dao gọt hoa quả từ bên trong!

Ánh sáng lóe lên trước mặt Quan Khởi Kỳ, bỗng thấy Tô Lam lấy một con dao sáng loáng ra từ trong túi, không nhịn được cau mày: "Em định..." Lúc này Tô Lam mới giải thích: "Quan Triều Viễn nói với em, Minh An là đứa con trai năm ấy em sinh ra, năm đó đứa bé kia không chết non. Dĩ nhiên em không tin lời anh ta nhưng lại sợ nhỡ may lời anh ta nói là thật, nên em đã đến nhà anh ta gặp anh ta, nhưng em lại sợ anh ta có ý đồ bất chính với em. Một cô gái yếu đuối như em sao có thể là đối thủ của anh ta, trong lúc cấp bách cũng chỉ có thể tạm lấy con dao này từ trong phòng bếp ra phòng thân. Nếu như anh ta dám làm gì em, em nhất định sẽ đâm anh ta không chút do dự!"

Lúc này Tô Lam có phần kích động, nhưng lúc đó cô thực sự đã nghĩ như vậy.

Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam chăm chú, sau đó vươn tay ra vuốt má cô, đồng thời đặt con dao trên tay cô lên mặt bàn.

Kế đó, Tô Lam tiến đến, ôm chầm Quan Khởi Kỳ.

Bây giờ cô thực sự rất cần một cái ôm, chuyện của Quan Minh An thực sự khiến cô nhất thời không chấp nhận nổi. Con trai của cô thực sự vẫn còn sống hay sao? Cô từng nghe chuyện cậu bé chết non, từng đau đến tê tâm phế liệt, nỗi đau ấy khó khăn lắm mới thuyên giảm theo thời gian, nào ngờ hôm nay lại thành ra như vậy, cô thực sự cũng không biết nên làm gì nữa, cũng chẳng biết có nên tin vào lời Quan Triều Viễn hay không.

Quan Khởi Kỳ ôm siết cô trong lòng bằng hai tay, dựa cằm lên đỉnh đầu cô, kiên định nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em đâu, không cần biết anh ta là ai, nếu muốn làm tổn thương em, thì anh nhất định sẽ liều mạng với anh ta!"

Câu nói của anh đã cho Tô Lam sự ủng hộ và ấm áp rất lớn, cô không biết nếu như không có Quan Khởi Kỳ thì bây giờ cô sẽ thế nào nữa. Cô không dám nghĩ đến.

Ngay sau đó, Tô Lam ngẩng đầu khỏi ngực Quan Khởi Kỳ, cau mày hỏi: "Khởi Kỳ, anh nói xem lời Quan Triều Viễn có phải là thật hay không? Minh An thực sự là con trai em sao? Có phải anh ta muốn lợi dụng Minh An để phá hoại tình cảm của chúng mình không?"

"Chỉ cần tình cảm của chúng ta bền chắc thì dù anh ta có phá hoại thế nào cũng chẳng nên trò trống gì đâu." Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam nói. Tô Lam đảo mắt đáp: "Nhưng em sợ lời anh ta nói là thật, nếu lỡ Minh An thực sự là con trai em thì em không thể không nhận nó được. Đứa bé đó đáng thương quá, hai năm nay vẫn luôn phải đấu tranh với bệnh tật, khó khăn lắm mới qua khỏi. Nếu như em là mẹ nó thật thì sao có thể mặc kệ không lo được."

"Dù em muốn làm thế nào thì anh cũng ủng hộ em." Quan Khởi Kỳ nói.

Nghe vậy, lòng Tô Lam vơi bớt gánh nặng, thấy được an ủi rất nhiều. Sau đó, cô cũng nói ra suy nghĩ của mình: "Khởi Kỳ, em muốn làm giám định mẹ con với Minh An. Nếu Minh An là con trai em, sau này em chắc chắn sẽ gánh vác trách nhiệm làm mẹ. Nếu Minh An không phải con trai em thì sau này Quan Triều Viễn đừng hòng mang chuyện này ra quấy nhiễu em thêm nữa!"

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ gật đầu: "Được, anh ủng hộ quyết định của em."

Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ cười rộ lên, cô vươn tay chạm vào gò má của người đàn ông trước mặt mình, nói lời từ tận đáy lòng: "Khởi Kỳ, cảm ơn anh." "Anh đã từng nói giữa chúng ta không cần nói lời đó mà." Quan Khởi Kỳ cúi đầu hôn lên trán cô.

Bình luận nổi bật

Tổng số 17 câu trả lời



Dung Lý

QTV thật sự đã ko còn cơ hội nữa rồi





7

31/03

tâm hồn TRONG SÁNG 🌝🌚

hk chịu đou

trả TL cho ah t iiiii 🥺





6

31/03