Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 306: Phẫn nộ



Lời nói và thái độ của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam cảm thấy phản cảm, cô đưa tay ra đã thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, đồng thời lạnh lùng nói: “Quan Triều Viễn, bây giờ anh chỉ là ba của các con tôi thôi, thật sự không còn mối quan hệ nào với tôi nữa, cho nên tôi cắt đứt với ai, tốt với ai, cũng đều là chuyện của riêng tôi, anh không có quyền can thiệp!”

Lời này khiến cho một Quan Triều Viễn luôn nhẫn nhịn những ngày này cũng nóng giận dần, anh không lựa lời mà nói: “Em còn nhớ em có hai đứa con sao? Con trai em ngóng trông cả tuần lễ, muốn gặp em để ngắm sao ngắm trăng, hai ngày nay đêm nào con gái em cũng khóc không ngừng, em nói em phải tăng ca không có thời gian chăm sóc chúng nó, em thì hay rồi, em tăng đến nỗi đem công việc đến bữa tiệc luôn, còn có bộ quần áo này của em nữa, cũng chỉ có những ngôi sao đê tiện thấp hèn mới mặc thôi, dưới ánh mắt của mọi người mà em mặc loại quần áo như vậy, cũng không biết là rốt cuộc em đang nghĩ gì nữa!”

Dứt lời, Quan Triều Viễn đưa tay lên nới lỏng cà vạt một chút, đưa tay trái vào trong túi áo, dáng vẻ vô cùng tức giận, nhưng vẫn giữ sự nhẫn nhịn đúng mực như cũ, ai cũng biết, nếu như là trước đây, chắc chắn anh sẽ khinh bỉ phất tay áo bỏ đi, nhưng hôm nay, anh đã giữ sự nhẫn nại lớn nhất rồi.

Vài câu nói của Quan Triều Viễn có sự kích thích rất lớn đối với Tô Lam, cái gì gọi là quần áo chỉ có ngôi sao thấp kém hèn hạ mới mặc, cái gì gọi là không có thời gian chăm sóc con cái, lại chạy đến bữa tiệc, sự uất ức trong lòng Tô Lam chỉ đành nuốt vào trong bụng.

Há miệng ra, Tô Lam lưỡng lự một chút, vẫn không tiếp tục cãi nhau với Quan Triều Viễn nữa. Dù sao đi nữa hôm nay đến cũng có nhiệm vụ quan trọng, cô không phải đến để cãi nhau với anh.

Cho nên, giây tiếp theo, Tô Lam nhẫn nhịn, nhàn nhạt nói với Quan Triều Viễn: “Không hợp nhau, nói thêm nửa câu cũng là nhiều, tôi và anh không có gì để nói với nhau hết!”

Dứt lời, Tô Lam khinh bỉ bước đi xa.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi xa của Tô Lam, lúc này trong lòng Quan Triều Viễn vô cùng hối hận.

Bữa tiệc từ thiện này mời anh đến, nhưng anh không muốn đến những nơi như vậy, nghĩ trong bụng cho người đến đây đưa một tấm chi phiếu cũng được rồi, nhưng lại nhận được tin tức nói, Tô Lam và Kiều Tâm muốn tham gia, cho nên anh cũng đến đây từ sớm.

Anh cũng biết bây giờ Tô Lam đang phải đối mặt với vấn đề khó khăn, anh đến đây cũng là vì nghĩ cách giúp cô, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy cách ăn mặc hôm nay của cô, anh lại nổi giận.

Sao người phụ nữ của anh có thể mặc loại quần áo mà con hát mặc để ra khỏi cửa cơ chứ? Hơn nữa tối nay, ánh mắt của tất cả đàn ông đều đặt hết lên người Tô Lam, nhìn đi nhìn lại mấy lần, đối với anh đây đơn giản là một nỗi nhục nhã vô cùng lớn.

Còn có Quan Khởi Kỳ kia nữa, hôm nay cũng đến xem trò vui, chẳng lẽ không biết tối nay tâm trạng anh đã rất không thoải mái rồi sao?

Vốn dĩ, anh đã rất đè nén cảm xúc của mình rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được, kết quả chỉ một chút lưỡng lự đã khiến cho người ta tức giận bỏ đi.

Hừ! Tức giận bỏ đi cũng mặc kệ, thật sự cho rằng bản thân anh không có cô thì không được sao?

Lập tức, Quan Triều Viễn cũng bắt đầu nổi giận, ngửa đầu lên nốc cạn ly rượu vang trong tay, sau đó lại lấy thêm một ly trong khay của người phục vụ…

Tô Lam mang theo sự không vui đi đến trước mặt Kiều Tâm, đôi mắt của Kiều Tâm cứ liếc về bên Diệp Thế Vĩ mãi.

“Diệp Thế Vĩ kia cứ bên cạnh Hồ Tinh như hình với bóng không tách nhau ra được, phải làm sao đây?” Kiều Tâm chau mày hỏi.

“Chỉ có thể đợi chờ cơ hội thôi.” Tô Lam đáp.

Lúc này, Kiều Tâm chuyển mắt nhìn về phía Tô Lam, thấy sắc mặt cô không tốt, lại nhìn về phía Quan Triều Viễn một cái mới trêu đùa nói: “Tớ đoán chắc chắn nhà tư bản ghen rồi.”

Tô Lam liếc Kiều Tâm một cái: “Bây giờ tớ và anh ấy cũng không còn chút quan hệ nào, anh ấy ghen làm gì cơ chứ.”

“Quan hệ của hai người đã rất gắn bó rồi được chưa? Có hai đứa con với nhau, còn có ai thân thiết hơn hai người được cơ chứ?” Kiều Tâm không tán thành nói.

“Thật sự bây giờ tớ không có một suy nghĩ nào đối với anh ấy cả, cậu đừng nói bậy.” Tô Lam vội vàng làm rõ. Kiều Tâm vừa nhìn kỹ Tô Lam vừa lay lay ly rượu trong tay, cười nói: “Có thể cậu không có suy nghĩ gì với anh ta, nhưng lại không ngăn được anh ta có suy nghĩ gì với cậu. Cậu không nhìn thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu sao? Một lúc thì phóng lửa, một lúc thì ghen tỵ, một lúc thì chán nản, hôm nay anh ta nào có phải đến đây tham gia tiệc từ thiện chứ, đơn giản mà nói là đến bán biểu cảm, nhưng lại không có một biểu cảm nào tốt cả.”

“Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng này nữa, cậu nhanh chóng nghĩ cách dẫn dụ Hồ Tinh kia rời khỏi đây đi? Một lát nữa là buổi đấu giá bắt đầu rồi, đến lúc đó chúng ta cũng không có cơ hội nào đâu.” Tô Lam vội vàng nói.

Lúc này, bỗng nhiên Kiều Tâm đẩy Tô Lam một cái, nói: “Hình như lão già hói kia đi vệ sinh rồi, tớ qua đó bám lấy Hồ Tinh kia, cậu nhanh chóng đi ngăn ông ta lại!”

“Được.” Tô Lam gật đầu, sau đó đôi mắt bắt đầu tìm kiếm con đường an toàn đi về phía Diệp Thế Vĩ, bước chân đi theo.

Mà Kiều Tâm lại bước đi về phía Hồ Tinh.

Vốn dĩ Hồ Tinh cũng muốn đi vệ sinh, nhưng đột nhiên một cô gái trẻ tuổi mặc váy đỏ chặn ngay trước mặt bà ta, hơn nữa lại còn đổ ly rượu vang trong tay lên bộ sườn xám của bà ta, bà ta không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

“Cô bị sao vậy?”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cẩn thận, trượt tay rồi.” Kiều Tâm vội vàng xin lỗi.

Có lẽ giọng nói của Hồ Tinh quá chói tai, khiến mọi người xung quanh đều chuyển dời ánh mắt đặt lên người bà ta. Bây giờ Hồ Tinh đâu còn như ngày xưa nữa, đi đến đâu cũng tự cho mình là phu nhân tổng giám đốc, mặc dù công ty phần mềm Khải Hàng đã kém đi rất nhiều so với một số tập đoàn, nhưng dù gì cũng là một công ty có quy mô, Diệp Thế Vĩ cũng thường xuyên đưa bà ta ra ngoài tham gia một số cuộc họp mặt của xã hội thượng lưu, cho nên bà ta bắt buộc phải giấu dáng vẻ đanh đá không nói lý lẽ chợ búa kia lại, dùng sự dịu dàng, cười mỉm và lịch sự để ngụy trang cho bản thân mình.

Nhưng dù sao bà ta vẫn không thay đổi được tính tình của mình, không cẩn thận, Hồ Tinh lại để lộ bộ mặt thật, nhưng sau khi nhận ra bản thân đã thất lễ, lại nhanh chóng tiếp tục giả vờ, những quý phu nhân trong xã hội thượng lưu này đều hiểu rõ, hơn nữa xuất thân và thủ đoạn để leo lên được như ngày hôm nay của Hồ Tinh khiến các quý phu nhân khinh thường, cho nên mọi người đều ôm mục đích xem trò cười của bà ta.

Hồ Tinh cúi đầu nhìn dấu vết của chất lỏng màu đỏ trên bộ sườn xám trắng tinh một cái, mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc.

Mặc dù lòng đau như cắt, nhưng vẫn phải giả vờ làm như không sao cả: “Không sao, không sao.”

“Hay là sau khi bà về thì thay ra, tôi sẽ đưa đến tiệm giặt ủi để giặt cho bà.” Kiều Tâm lập tức nói: “Giặt cái gì chứ, bộ sườn xám này của tôi chỉ có tám nghìn tệ, cũng không đáng để giặt.” Hồ Tinh biết những người có thể tham gia bữa tiệc ngày hôm nay không phải nhà giàu thì là quý tộc, nếu không thì cũng là người bên cạnh của người giàu có, cho nên dĩ nhiên bà ta sẽ không nổi đóa lên, nếu như là hồi trước, bà ta phải bắt đối phương đền một bộ mới bằng mọi giá.

“Mẹ, sao vậy?” Lúc này, một giọng nói truyền đến. Kiều Tâm ngước đầu nhìn lên, là Hồ Mỹ Ngọc, khóe miệng cô ấy thầm nhếch lên, trong lòng nghĩ: kịch hay đến rồi đây.