Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 339: Cái ôm ấm áp vững chãi



Tô Lam vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng động cơ ở phía sau, sau đó chiếc Bentley đen đó chắn ngang trước mặt cô.

Nó đột ngột xông tới, Tô Lam giật mình lùi lại hai bước theo bản năng.

Vì cô nhận định chiếc xe này đến đón Linda, nhưng bây giờ lại chắn ngang trước mặt cô, cô không khỏi ngẩn người tại chỗ.

Một giây sau, cửa sổ sau của xe hạ xuống.

Sau đó, một khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn bên trong cửa sổ kính thò ra.

“Lên xe!” Quan Triều Viễn chỉ nói hai chữ với Tô Lam.

Nghe thấy hai chữ này, Tô Lam không khỏi cười khẩy, nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi, người anh muốn tìm vẫn đang đi làm đấy!”

Nói xong, Tô Lam xoay người muốn đi.

Lúc này, Quan Triều Viễn cau mày, sau đó mở cửa xe, mặc dù bước chân không được nhanh nhẹn nhưng vẫn đuổi kịp Tô Lam, tóm lấy cánh tay cô.

Cảm nhận được cánh tay mình bị siết chặt, Tô Lam vùng vẫy nói: “Anh làm gì đấy?”

“Tôi có chuyện nói với em!” Quan Triều Viễn kéo tay Tô Lam đi.

Nhưng Tô Lam hất tay anh ra, giận dữ nói: “Tôi chẳng có gì nói với anh hết!”

“Em không thể bình tĩnh lại nói chuyện với tôi sao?” Thái độ của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn cau chặt mày, có thể nhận thấy anh đã cực kỳ không vui.

“Quan Triều Viễn, tôi xin nhờ anh đừng làm phiền tôi nữa được không? Bây giờ tôi thật sự đang sứt đầu mẻ trán rồi, chẳng phải anh đến tìm Linda sao? Anh đi tìm cô ấy đi, hai người có thể cùng ăn trưa mà, thậm chí ăn trưa xong đi thuê một phòng cũng được, chẳng phải dạo này hai người thân thiết lắm sao? Mỗi ngày một bó hồng đỏ xinh đẹp, bên dưới còn ký tên anh, tiếng tăm của anh ở Khải Hàng vang dội lắm. Đã vậy thì anh đừng quấn lấy tôi nữa được không?” Kiềm nén, ấm ức nhiều ngày cộng lại và tất cả những giày vò về tinh thần trong hai ngày qua đã khiến Tô Lam hoàn toàn bùng nổ, cô vung tay vào không trung, cảm xúc gần như sụp đổ.

Cô không muốn ngồi tù, không muốn người khác chỉ trỏ mắng mỏ, càng không muốn rời xa Minh An và Xuân Xuân của cô. Tô Lam chưa từng hoảng sợ đến thế, vì cô biết nếu cô vào tù, vậy thì cô hoàn toàn mất đi quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân.

Nhưng Quan Triều Viễn nghe cô nói một hơi nhiều như vậy thì lại nhìn sang hướng khác, sau đó anh nhếch môi, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Em ghen rồi!”

Nghe thế, Tô Lam nhìn chằm chằm vào người trước mắt, cô im lặng giây lát rồi giận dữ phủ nhận: “Anh nói vớ vẩn! Ai nghe chứ? Tôi sẽ ghen vì anh sao? Trời còn chưa tối mà anh đã bắt đầu nằm mơ rồi à.”

Tô Lam càng gắt gỏng thì Quan Triều Viễn càng cười rõ là vui.

Cuối cùng, Quan Triều Viễn chọc tức Tô Lam, cô dứt khoát xoay người bỏ đi: “Vớ vẩn!”

Nhưng Quan Triều Viễn duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, anh kéo lại, cô ngã vào lòng anh.

“Anh buông tôi ra!” Tất nhiên Tô Lam vũng vẫy không ngừng, nhưng hai cánh tay anh lại ôm chặt cô vào lòng, nói gì cũng không chịu buông.

Tô Lam hết cách, đột nhiên nhớ ra chân anh bị thương, cô bèn hất cằm uy hiếp: “Anh mà còn không buông tôi ra là tôi đạp lên vết thương trên chân anh đấy.”

“Em không nỡ đạp.” Vẻ mặt Quan Triều Viễn toát ý cười, nhưng giọng điệu lại chắc nịch.

“Anh nói tôi không dám?” Tô Lam hất cằm, muốn khiêu khích anh.

“Thì em không dám.” Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn vào người đang giận dữ trước mắt, thế nhưng trong mắt anh đầy dịu dàng.

Nghênh đón đôi mắt sâu thẳm của anh, Tô Lam mím môi, thật sự muốn nhấc giày cao gót đá cho anh chổng vó.

Nhưng cô vẫn mềm lòng, đạp hỏng chân anh rồi chẳng có lợi gì cho cô cả. Bây giờ cô không có tinh thần hay sức lức để chăm sóc cho Minh An và Xuân Xuân, lỡ như cô thật sự ngồi tù, vậy hai đứa chỉ có thể giao cho Quan Triều Viễn chăm sóc, chân anh hỏng rồi thì bọn trẻ phải làm thế nào?

Tận sâu trong lòng Tô Lam cũng biết mình chỉ đang tìm một cái cớ mà thôi, thực ra đúng như anh nói, cô không đành lòng!

Thấy Tô Lam ngập ngừng không làm, Quan Triều Viễn mím môi cười, sau đó kéo cô ngồi vào ghế sau xe.

Tô Lam đầu óc rối bời bị Quan Triều Viễn kép vào xe, sau đó Lâm Minh khởi động xe, lái vào đường cái.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, Tô Lam vung tay mình bị anh nắm, dùng tay kia xoa xoa cổ tay, anh nắm mạnh quá, bây giờ cô thấy cổ tay đau nhói.

“Em không sao chứ?” Quan Triều Viễn nhìn vết đỏ trên cổ tay Tô Lam, anh không khỏi cau mày hỏi.

“Không sao.” Tô Lam lắc đầu, nghiêm mặt hỏi: “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Lúc này, Tô Lam chắc chắn hôm nay anh không đến tìm Linda.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày nói: “Em nói hết chi tiết trước và sau khi em tiếp nhận dự toán ngân sách Kình Thiên cho tôi nghe.”

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, Tô Lam hơi lúng túng, cô ngoảnh mặt đi, hỏi: “Sao anh biết?”

“Đã quấy rầy đến cả công an rồi, em còn muốn giấu?” Quan Triều Viễn hỏi lại.

Tô Lam biết, có lẽ anh muốn giúp cô, nhưng bây giờ cô không muốn để anh giúp. Mặc dù cô biết cô có phần giận dỗi, nhưng cô muốn giở tính này.

“Chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần lo.” Tô Lam bĩu môi nói.

“Ai nói không liên quan đến tôi?” Quan Triều Viễn tức giận hỏi.

Tô Lam há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng lại.

Quan Triều Viễn cũng biết cô không nói ra câu đó đã là nể mặt mình rồi, bây giờ anh chỉ là chồng cũ của cô, thật sự không có quan hệ gì.

Thế nên sau đó, Quan Triều Viễn nghiêm túc nói: “Em là mẹ của các con tôi, chắc chắn tôi không thể để em ngồi tù!”

Nghe thấy vậy, Tô Lam ngước mắt nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc và kiên quyết của Quan Triều Viễn, mũi cô bỗng cay xè, hốc mắt rơm rớm nước.

Nói thật, cho dù cô có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cô cũng là một người phụ nữ, những sợ hãi và bí bức hai ngày qua thật sự đã sắp đánh gục cô, nhất là sáu bảy tiếng thẩm vấn ở cục công an, thật sự giày vò thần kinh và ý chí của con người.

Việc điều tra và thẩm vấn của công an thật sự khiến Tô Lam thầm thề rằng không thể làm việc phạm pháp, may mà sáu bảy tiếng sau cô được thả ra, nếu không cô thật sự sẽ phát điên mất. truyện kiếm hiệp hay

Thấy đôi mắt ươn ướt và bả vai đang khẽ run rẩy của Tô Lam, Quan Triều Viễn cau mày, chạm vào sợi dây mềm mại nhất trong đáy lòng anh.

Sau đó anh vươn tay ra ôm lấy bả vai cô, kéo cô vào lòng mình.

Cảm nhận được mình lọt vào một cái ôm ấm áp vững chãi, cảm giác an toàn ngập tràn trong lòng Tô Lam.

Cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô, khiến cô hoàn toàn không động đậy được.