Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 344: Sàm sỡ



Cô muốn đẩy anh ra nhưng hai tay anh cứ ôm chặt lấy eo mình, cô nhúc nhích cũng không được.

Lúc này, Tô Lam thấy Quan Triều Viễn cau chặt mày, dường như trong đôi mắt có vẻ khó xử.

Tô Lam không khỏi hơi tức giận, ôm mình khiến anh khó chịu vậy sao? Đã vậy thì sao cứ ôm mình không buông?

Sau đó, Tô Lam tức giận nói: "Mau buông tôi ra!"

"Là em không buông tôi ra mà?" Sau đó bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn của Quan Triều Viễn.

"Tôi…" Lời nói đánh thức người đang trong cơn mơ, bây giờ Tô Lam mới ý thức được hai tay mình vẫn nắm chặt cà vạt trên cổ Quan Triều Viễn.

Ối, trời ơi!

Mặt Tô Lam đỏ lên, sau đó buông cà vạt trong tay ra ngay lập tức.

Mà hai cánh tay mạnh mẽ Quan Triều Viễn đang ôm lấy cô cũng buông cô ra, cô lập tức lùi về sau hai bước, vì lúc nãy khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, không biết có phải ảo giác của cô không, mà hình như vừa nãy cô chạm phải thứ gì cứng rắn.

Lúc này, Quan Triều Viễn mới thấp giọng ho vài tiếng.

Nghe tiếng ho của anh, Tô Lam đỏ mặt cúi đầu cười lên nỗi đau người khác nghĩ: Vừa nãy tay cô mạnh thêm chút nữa, nói không chừng có thể bức nửa cái mạng của anh!

Hừ, rõ ràng là đang sàm sỡ mình? Vả lại còn sàm sỡ người ta không để lại dấu vết, thì ra anh mới là lưu manh nhất, còn đáng ghét hơn Lam Dịch Bân!

Ngước mắt thấy biểu cảm cười như không cười của Quan Triều Viễn, Tô Lam quay đầu, nói: "Tôi về phòng."

Nói xong, cô bèn sải bước nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Quan Triều Viễn. Về đến phòng mình, Tô Lam ngồi xuống mép giường, sờ sờ mặt mình, nóng cháy, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, không khỏi cau mày, cô đi mượn sạc điện thoại, hay thật, đi một chuyết không công, không làm chuyện chính, cô không khỏi ảo não ngửa ra sau, nằm lên giường mềm mại.

Lúc này ngoài cửa truyền tiếng tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" Tô Lam vội bò dậy khỏi giường, xoay về phía cửa, hỏi.

"Tôi có chuyện ra ngoài một lát, tối không cần đợi tôi ăn cơm, có thể tôi sẽ về muộn." Sau đó bên ngoài truyền đến giọng trầm trầm của Quan Triều Viễn.

Nghe vậy, Tô Lam thoáng sững sờ, sau đó vội lớn tiếng đáp: "Biết rồi."

Cửa phòng đã khóa, cô không muốn thấy anh xông vào, giơ tay sờ mặt mình vẫn đang nóng bừng.

Sau đó, tai Tô Lam nghe tiếng bước chân dần xa, đến khi không nghe tiếng bước chân của anh nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Lam chạy đến trước cửa sổ, nép sau rèm cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng dáng mặc sơ mi trắng bước lên xe, sau đó chiếc Bentley đen nghênh ngang rời đi.

Biết anh đã đi rồi, tim Tô Lam cũng bình tĩnh lại.

Ngay lúc này, cô thầm mắng mình: Sao lại lại không có tiền đồ như vậy? Vừa vào nhà anh, trái tim bình lặng lại bị xao động rồi.

Tô Lam cúi đầu nhìn điện thoại mình rồi mới ra khỏi phòng ngủ, khẽ khàng đẩy cửa phòng ngủ của Quan Triều Viễn ra rồi bước vào. Tìm cả buổi trời mới tìm thấy cục sạc ở tủ đầu giường, Tô Lam vội vàng cắm sạc điện thoại, trong lúc sạc pin, Tô Lam thấy sơ mi của Quan Triều Viễn vừa thay ra đặt bên giường, cô thoáng cau mày, sau đó cầm sơ mi dính nước mắt nước mũi của cô vào phòng tắm giặt.

Sau khi giặt đồ sạch sẽ, phơi lên xong, cuối cùng điện thoại đã có thể khởi động, Tô Lam vội gọi cho Kiều Tâm.

"Kiều Tâm…" Sau khi điện thoại được kết nối, Tô Lam gọi một tiếng.

Kiều Tâm bên kia ngắt lời cô: "Tô Lam, xin lỗi, xin lỗi, tạm thời tớ đi công tác, khoảng chừng một tuần, đi vội quá nên chưa nói với cậu!"

Nghe đến đây, Tô Lam lập tức cau mày: "Cậu đi công tác rồi? Một tuần?"

Cô vẫn đợi Kiều Tâm đem đồ dùng hàng ngày và quần áo đến cho mình, bây giờ đám người kia vẫn giữa ở cửa đợi cô, cô không dám về rước phiền phức.

"Cậu đang ở đâu? Chuyện của cậu thế nào rồi?" Kiều Tâm vội hỏi.

Nghe vậy Tô Lam chỉ có thể đáp: "Tớ đang ở nhà Quan Triều Viễn, anh ấy nói giúp tớ giải quyết tất cả."  Nghe câu này vô cùng phấn khởi, nói: "Cũng tốt, tớ nói cho cậu biết, chuyện lần này cậu gặp phải hơi lớn, không phải chuyện nhân vật tép riu như chúng ta có thể giải quyết, nên cậu vẫn nên nhờ Quan Triều Viễn giải quyết, có anh ấy giúp cậu, tớ yên tâm rồi, vậy tớ yên tâm đi công tác rồi, tạm biệt!"

Nói xong thì cúp máy.

"Alo…" Chưa đợi Tô Lam nói gì, Kiều Tâm đã cúp máy rồi.

Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại lóe lên, Tô Lam không khỏi mắng: "Bạn xấu gì vậy? Bây giờ tớ đang cần giúp đỡ, được không?"

Tô Lam nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách gì hay, chỉ có thể ráng hai ngày trước, đợi đến khi đám người của Kình Thiên buông lỏng hơn, cô về nhà lấy đồ vậy.

Sau khi Xuân Xuân thức dậy, thấy Tô Lam vui vẻ lạ thường, Minh An được chị Hồng đón về từ nhà trẻ, lúc thấy Tô Lam tạm thời đến đây sống thì huơ tay múa chân vui vẻ.

Tối nay mẹ Trần làm đầy bàn đồ ăn, vả làn còn có rất nhiều món Tô Lam thích ăn. Nói thật, sau khi Tô Lam làm việc ở Khải Hàng, ngày nào cũng bận rộn với công việc, vừa chăm lo cho cửa hàng mạng, vừa phải chăm sóc Xuân Xuân, tuy cũng có thể nấu món ngon, nhưng rất ít khi làm thức ăn phong phú thế này, nên cô bất giác ăn rất nhiều.

"Mẹ Trần, món ăn dì làm vẫn ngon như trước, với lại dì vẫn nhớ cháu thích ăn gì, thật sự cảm ơn dì!" Sau khi ăn xong, Tô Lam không quên cảm ơn mẹ Trần.

Mẹ Trần ngại ngùng cười, nói: "Dì làm mấy mươi năm rồi, vẫn là mùi vị này, cháu đừng cảm ơn gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu chủ, mấy món này đều là cậu ấy dặn dò bảo dì làm."

Nghe vậy, Tô Lam nhìn cơm thừa trên bàn, không khỏi hơi sững sờ. Nghĩ thầm: Anh vẫn nhớ những món mình thích ăn, cảm xúc trong lòng chợt hỗn loạn.

Thấy Tô Lam không nói gì, mẹ Trần sốt ruột: "Cô Tô, đồ dùng súc miệng của cháu dì đã chuẩn bị xong rồi, nhưng vẫn chưa kịp mua đồ ngủ…"

"Ngày mai cửa hàng bách hóa mở cửa cháu tự đi mua là được rồi." Tô Lam quyết định vẫn nên một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết, không mạo hiểm về nhà lấy.

Mẹ Trần cười nói: "Cô Tô, cháu không cần đi, cậu chủ đã đặt ở cửa hàng bách hóa rồi, chỉ là hôm nay không kịp giao hàng, nói là sáng mai cửa hàng bách hóa sẽ cử người đến giao."

Quan Triều Viễn này cũng chu đáo quá nhỉ?