Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 350: Khoe khoang



Không phải cô lưu luyến căn biệt thự cùng với nội thất xa hoa và sự tiện lợi bên trong, mà luyến tiếc những ngày sống chung sớm chiều với Minh An và cả Xuân Xuân.

Reng reng… Reng reng…

Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Tô Lam cầm điện thoại lên, cúi đầu thì thấy số điện thoại xa lạ hiển thị trên màn hình, cô cũng không nghĩ nhiều mà nhận cuộc gọi.

“Xin chào!”

“Tô Lam, tôi là Linda Lâm.” Tiếp theo, đầu bên kia vang lên giọng nói của Linda Lâm.

Nghe thấy là Linda Lâm, Tô Lam sửng sốt!

Tuy rằng cô ấy cũng được xem là cấp trên của cô, nhưng dù sao cô ấy cũng không phải lãnh đạo trực tiếp, hơn nữa cấp bậc của cô ấy và cô chênh lệch quá lớn, cho nên cô ấy cần gì trực tiếp tìm cô? Chẳng lẽ lần này cô ấy gọi điện cho cô vì Quan Triều Viễn?

Linda Lâm biết bây giờ cô đang sống trong nhà Quan Triều Viễn, điều này làm cô ấy thấy khó chịu sao? Cho nên mới gọi điện đến cho cô?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam có cảm giác bị đè nén khó chịu.

Qua một lúc lâu mà không nghe thấy giọng nói của Tô Lam, quả nhiên Linda Lâm hỏi: “Tô Lam, cô có đang nghe không?”

“Linda Lâm, cô tìm tôi… Có việc gì sao?” Tô Lam nhanh chóng nói.

Lúc này, Linda Lâm cười nói: “Là như thế này, về chuyện tiết lộ dự án Kình Thiên đã điều tra ra manh mối, cô bị oan, cho nên bắt đầu từ ngày mai cô có thể đến công ty đi làm.”

Bất ngờ nghe thấy tin tức này làm Tô Lam ngơ ngác!

Đã tra ra manh mối? Cô bị oan?

Sau đó, Tô Lam đã gấp gáp hỏi: “Linda Lâm, vừa… vừa rồi cô đã nói gì? Mọi chuyện đã tra rõ ràng rồi sao?”

“Sao nào? Triều Viễn còn chưa nói cho cô sao?” Quả nhiên Linda Lâm hỏi ngược lại.

“Nói cho tôi… Chuyện gì?” Tô Lam khó hiểu, không biết rốt cuộc là có chuyện gì.

Lúc này, có vẻ như Linda Lâm rất vui, cô ấy cười một chút, rồi nói: “Tô Lam, chỉ với một câu hai câu không nói rõ chuyện này đâu, thế này đi, sáng mai cô đi làm sớm, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?”

“Vậy cũng được.” Tô Lam chỉ đành gật đầu.

“Ngày mai gặp.” Sau đó Linda Lâm tắt cuộc gọi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Lam ngồi trước bàn ăn mất hồn một lúc lâu.

Đến tận khi Xuân Xuân trong lòng cô ném đĩa xuống đất, chiếc đĩa phát ra tiếng vỡ tan thì mới làm Tô Lam tỉnh táo lại.

“Ôi chao, sao con lại làm vậy?” Tuy rằng Tô Lam trách mắng Xuân Xuân, nhưng trên mặt lại mỉm cười.

Cho dù chuyện này là thế nào, thì ít nhất bây giờ cô đã rửa sạch oan uổng, hơn nữa cô không phải ngồi tù, nói thế nào thì đây cũng là một chuyện đáng vui mừng.

“Mẹ, mẹ…” Nhìn thấy cái đĩa bị vỡ nát, Xuân Xuân sợ tới mức mặt mày trắng bệch, hai đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tô Lam rồi luôn miệng gọi mẹ.

Tô Lam cười bế Xuân Xuân lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, an ủi: “Không sao đâu, bé cưng, đừng sợ, mẹ sẽ không trách con.”

Tối hôm nay, Tô Lam đợi đến nửa đêm mà Quan Triều Viễn vẫn chưa về.

Cô biết anh sẽ không về, nhưng trong lòng cũng hiểu: Chuyện lần này nhất định là anh hòa giải thành công, cho dù thế nào thì cô vẫn biết ơn anh, cô lại nợ anh một ân tình thật lớn.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam ngồi ở trong văn phòng của Linda Lâm.

Vẻ mặt Linda Lâm toả sáng, trong góc bàn làm việc đặt một bình hoa bằng thủy tinh rất lớn, bên trong bình hoa cắm một bó hoa hồng và bách hợp yêu kiều ướt át.

Nhìn thấy bó hoa này, Tô Lam cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhất định bó hoa này do Quan Triều Viễn đưa nhỉ?

Linda Lâm ngồi trên ghế của mình, theo ánh mắt của Tô Lam nhìn cái bình thủy tinh hoa hồng, đỏ mặt mỉm cười: “Thật là đẹp nhỉ?”

“Đúng vậy.” Tô Lam đồng ý gật đầu.

“Ngày nào Triều Viễn cũng tặng cho tôi một bó, tôi nhận mà thấy xấu hổ.” Khuôn mặt Linda Lâm đỏ ửng, nhưng lại khó nén được niềm vui sướng.

Tô Lam không biết có phải Linda Lâm cố ý khoe khoang trước mặt cô hay không, đột nhiên không biết phải đáp lời thế nào, chỉ có thể giữ im lặng. Sau đó Linda Lâm đã khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, nói với Tô Lam: “Tô Lam, bắt đầu từ hôm nay cô được phục chức, gần đây cô đã chịu tủi thân, hơn nữa năng lực của cô cũng rất tốt, cho nên Jessica đi rồi, công ty quyết định để cô đảm nhiệm chức giám đốc tổ dự án số sáu. Hơn nữa là nhậm chức ngay lập tức, mong rằng sau này cô có thể dẫn dắt tổ sáu tạo ra những thành tích thật tốt!”

Tô Lam nghe thấy vậy thì như lọt vào sương mù, nỗi oan của cô được rửa sạch một cách khó hiểu, lại còn đề bạt cô lên làm giám đốc tổ sáu, điều này thật là quá bất ngờ.

Sau đó, Tô Lam đã cau mày hỏi: “Linda Lâm. Jessica đi đâu? Tôi muốn biết… Tại sao chuyện này lại trở thành thế này?”

Lúc này, Linda Lâm cười một chút, oán trách nói: “Triều Viễn cũng thật là, chuyện lớn như vậy cũng không nói với cô một tiếng, hại cô chẳng hay biết gì cả.” Tô Lam nhìn ra Linda Lâm đang cố ý diễn kịch trước mặt cô, cô ấy đang khoe với cô bây giờ cô ấy và Quan Triều Viễn đang thân thiết nồng cháy với nhau sao? Ẩn ý trong tối ngoài sáng chính là Quan Triều Viên đã không còn đặt cô vào lòng, nếu không chuyện lớn liên quan đến Tô Lam cô thế mà anh lại chẳng nói một tiếng.

Có điều bây giờ Tô Lam không muốn phân cao thấp với Linda Lâm, bởi vì chuyện này không cần thiết, cô và Quan Triều Viễn đã li hôn từ lâu, bây giờ anh có tìm cô gái nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng mà lúc Tô Lam đối mặt với Linda Lâm, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, chính là cảm giác lồng ngực có một cục đá đè nén, khiến cô thấy bí bức. Linda Lâm thấy điều gì cần nói cũng đã nói hết, vì thế mỉm cười: “Chuyện của cô đã hoàn toàn điều tra xong, là Jessica cấu kết với Lam Dịch Bân bán tài liệu của Kình Thiên cho đối thủ cạnh tranh của Kình Thiên, hai người đó chẳng những cầm tiền của đối thủ, ăn cây táo rào cây sung, mà còn nổi điên đổ hết những chuyện này lên người cô. Kết quả chuyện này bị bại lộ, Jessica và Lam Dịch Bân đều bị cảnh sát dẫn đi, công ty vô cùng đau lòng vì chuyện này, phải biết rằng Jessica chính là người mà công ty luôn trọng dụng, cho nên trong cùng hôm đó, công ty đã xóa tên Jessica và Lam Dịch Bân, sau đó cho dù họ không ngồi tù thì cũng không còn chỗ đứng trong giới này!”

Nghe thấy vậy, đương nhiên là Tô Lam vui mừng khôn xiết.

Người khởi xướng đã bị báo ứng, cô đã được trả lại trong sạch, có lẽ không có chuyện gì khiến cô vui vẻ như vậy, nhưng mà tại sao cảm giác vui vẻ này vẫn không xua tan nỗi khó chịu trong Tô Lam vậy?

“Tô Lam, sau này phải cố gắng, tôi sẽ không bạc đãi cô, tôi tin tưởng năng lực làm việc của cô, nhất định có thể dẫn dắt tổ sáu nỗ lực phấn đấu.” Linda Lâm mỉm cười, thái độ vô cùng dịu dàng.

“Tôi đi ra ngoài làm việc.” Tô Lam không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ấy, cho nên đứng dậy ra khỏi văn phòng Linda Lâm.

“Cảm ơn Linda Lâm, tôi sẽ cố gắng.” Tô Lam gật đầu. Tuy rằng cô ấy đang cố gắng ám chỉ quan hệ giữa cô ấy và Quan Triều Viễn, tuy rằng cô ấy đã thành công dấy lên ghen ghét trong cô, nhưng hiển nhiên Tô Lam sẽ không đưa tay đánh mặt cười, cô ấy muốn khoe khoang thì cứ khoe khoang, dù sao cô ấy và Quan Triều Viễn là việc cá nhân, cô muốn quản cũng không quản được.

“Không cần cảm ơn, Triều Viễn nhờ tôi chăm sóc cô, đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức.” Linda Lâm cười nói.