Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 356: Sao em lại ở đây



Những lời của Lâm Minh khiến cho lòng vô cùng hồi hộp nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Cô nên cảm ơn anh, nếu không có anh thì chắc chắn lần này cô phải ngồi tù.

Nhưng cảm ơn anh thì được nhưng muốn cô hạ mình xuống dỗ anh thì làm sao mà cô làm được? Nghĩ thôi cũng có cảm giác thấp kém.

Còn anh là một người đàn ông lại đi bán sắc để dỗ Linda, nghĩ thôi cũng khiến Tô Lam khó chịu.

Hôm trên đảo Phổ Cát, tuy rằng anh và Linda không có xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn có mập mờ với nhau, lòng Tô Lam càng ngày càng chua xót hơn.

Reng...reng

Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên. Tô Lam móc điện thoại ra, còn nghĩ là Kiều Tâm gọi hỏi sao mình chưa về nhà, nhưng cúi đầu nhìn số hiển thị trên màn hình thì là chị Hồng, cô bất chợt cười, thầm nghĩ: Chắc chắn là Minh An hay Xuân Xuân nhớ cô rồi, thế nên đòi chị Hồng gọi điện thoại đến.

Tô Lam bắt máy, cười nói: “Chị Hồng, có phải là...” Nhưng chị Hồng ở đầu dây bên kia lại vội vàng cắt ngang lời cô: “Cô Tô, đột nhiên Xuân Xuân phát sốt rồi, chị không gọi được cho cậu Quan, vì thế mới gọi cho em, chỉ có mình chị ở nhà nên không ra ngoài được.”

Tô Lam nghe chị Hồng nói vậy, mới vội vàng nói: “Được, em mua thuốc qua ngay!”

Sau khi cúp máy, Tô Lam vội vàng nói với Lâm Minh: “Mau đi mua thuốc hạ sốt, Xuân Xuân sốt rồi!”

“Vâng.” Lâm Minh ngơ một lúc rồi lập tức quay đầu, suýt nữa đã tông vào xe phía sau đang lái đến, nhưng không quan tâm được nhiều nữa rồi, anh ta lập tức lái xe đến nhà thuốc gần nhất.

Nửa tiếng sau, Tô Lam cầm thuốc hạ sốt đi vào biệt thự.

Tô Lam thấy gương mặt đỏ của Xuân Xuân đang ngủ trên giường, lòng Tô Lam vụn vỡ, nhanh chóng cho Xuân Xuân uống thuốc hạ sốt, sau đó ôm lấy Xuân Xuân để con bé đổ mồ hôi ra.

Một tiếng sau, Xuân Xuân đã hết sốt, nhưng bây giờ đã là nửa đêm, đêm nay cô không về được rồi. Chị Hồng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Tô Lam, nói: “Cô Tô, chi bằng em đi lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi đi, mai sáng rồi hẳn đi, giờ này cậu Lâm cũng đã về rồi, bên ngoài lại không dễ bắt xe, hơn nữa một người phụ nữ như em giờ này về không an toàn.”

Tô Lam không còn cách nào khác nhưng cũng không yên tâm về Xuân Xuân, sợ lúc sau Xuân Xuân sẽ sốt trở lại, nên chỉ có thể gật đầu.

Tô Lam quen thuộc đi vào phòng khách, đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm.

Cả ngày rồi, cảm giác cả người đều nhớt nhợt, cô vội vàng muốn tắm nước nóng vì đầu có thể sẽ giảm đau.

Lần trước khi đi cô đã mang vật dùng của mình đi, lần này không còn áo ngủ để mặc, xem ra đêm này chỉ có thể khỏa thân ngủ rồi.

Nhưng đừng nói, nước nóng vừa đổ xuống, cô tỉnh cả rượu rồi, đầu cũng không còn đau nữa.

Tô Lam vừa giơ tay kéo rèm, đột nhiên cửa sau lưng đã bị ai đó đẩy mạnh.

Tô Lam đang đứng trước tấm rèm màu xanh đậm nghe vậy thì quay đầu, nhìn thấy một người đang loạng choạng.

Anh giơ tay dựa vào cửa, đôi mắt nhìn Tô Lam lúc này chỉ có một chiếc khăn tắm trên người, dường như muốn xem cả bên trong khăn tắm.

Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn đột nhiên về đây, vội vàng ôm lấy thân mình, đỏ mặt nói: “Anh... sao anh lại vào đây?”

Quan Triều Viễn nhìn cô như vậy thì đôi mắt đen lại, sau đó đóng cửa lại, một tay ôm lấy bụng mình, nói: “Tôi còn muốn hỏi em đó, sao em lại ở đây?”

Người ta hỏi không sai, tuy rằng đây là phòng khách, mình cũng từng ở qua nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta: “Xuân Xuân đột nhiên phát sốt, chị Hồng không liên lạc được anh, vì thế gọi điện thoại gọi tôi đến đưa thuốc hạ sốt, kết quả là quá muộn rồi nên tôi... ở lại đây một đêm.” Tô Lam nói đến đây cũng không còn sức nữa, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy thân mình, may thay khăn tắm đủ dài, ít nhất cũng che được những bộ phận quan trọng của cô.

Quan Triều Viễn dựa người vào cửa, đôi mắt dán chặt vào người Tô Lam, nhìn đến Tô Lam nổi gai ốc.

Cuối cùng, Tô Lam cũng không nhịn được mới trách móc: “Bây giờ anh hỏi xong rồi, có phải có thể ra ngoài được rồi không?”

“Xuân Xuân sao rồi?” Mặt Quan Triều Viễn hơi nhăn nhó, không còn sức để nói chuyện.

Tô Lam nghĩ là anh say rồi vì thế đáp: “Đã hạ sốt rồi, chị Hồng cũng dỗ con bé ngủ rồi.”

“Vậy thì tốt.” Quan Triều Viễn nói một câu rồi ôm bụng bước lên phía trước.

Tô Lam thấy anh đi tới thì sợ đến mặt trắng bệch: “Anh muốn làm gì?”

Quan Triều Viễn liếc xéo Tô Lam một cái rồi quay về giường, dựa vào đầu giường nói: “Yên tâm, cho dù bây giờ tiên nữ đứng trước mặt tôi, tôi cũng không có... hứng thú.”

Tô Lam nhìn thấy anh không có đến gần mình thì mới yên tâm.

Nhưng Tô Lam nghe anh nói vậy, không kìm được mà xuyên tạc ý anh.

Còn không phải sao, vừa đi ra từ phòng của Linda người ta, chắc là anh ta cũng không có hứng thú gì với người đẹp khác đâu.

Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã là một giờ sáng, tiễn người tiễn đến nửa đêm mới về, mấy tiếng đồng hồ này thì chuyện gì cũng xong rồi.

Tô Lam nhìn anh nằm trên giường mình thì lo lắng: “Này, giường của anh ở kế bên!”

Tay của Quan Triều Viễn ôm lấy bụng mình, nhăn mặt nói: “Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ đâu thì ngủ.”

“Anh có nói lý không vậy?” Tô Lam giận dữ dậm chân, nếu như bây giờ không phải gần hai giờ sáng, cô thật muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Quan Triều Viễn lại không cãi cọ với Tô Lam nữa mà nhắm mắt lại.

Tô Lam thấy anh im lặng hồi lâu mới đứng trước rèm mà nghiêng cổ nhìn anh, chỉ thấy Quan Triều Viễn đang cau mày, môi run rẩy.

Tô Lam cảm thấy có gì không đúng, bước về phía trước vài bước, vươn cổ ra nhìn thấy mồ hôi trên trán anh còn mặt anh thì vô cùng đau đớn.

Tô Lam thấy anh dường như đã bệnh rồi, cũng không để ý gì, vội hỏi thăm: “Anh sao vậy? Có phải anh không khỏe ở đâu không?”

Tô Lam quan sát anh từ trên xuống dưới cũng không nhìn ra được gì.

“Thuốc...” Lúc này Quan Triều Viễn mở miệng.

“Thuốc? Thuốc gì?” Tô Lam mơ hồ, không biết anh đang nói thuốc gì, nhưng có thể biết được là anh bệnh rồi, hơn nữa bây giờ lại vô cùng đau đớn, lòng cô cũng đột nhiên bối rối.

“Thuốc dạ dày...”Quan Triều Viễn miễn cưỡng mở mắt.