Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 54: Đây chính là nhà giàu có



Bước vào biệt thự chính là một cái sảnh không hề nhỏ, phong cách của sảnh đều là kiểu Trung Quốc, ngay cả giá giày cũng là gỗ lim quý giá, có thể nhìn ra các lọ hoa đặt trong tủ của sảnh đều là đồ cổ. Mặc dù Tô Lam không biết gì, nhưng cô đã từng nhìn thấy một vài món đồ tương tự trong viện bảo tàng và trong nhà của cán bộ cấp cao.

Thay giày xong, cuối cùng cô bước vào phòng khách, đồ dùng trong phòng khách đều được làm bằng gỗ lim quý giá, rất sang trọng. Dường như cô đã bước vào nhà của một quý tộc dưới sự tô điểm của các vật trang trí như đồ sứ, đồ ngọc, tranh chữ,... Tô Lam lập tức nín thở.

Trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim kiểu nhà Minh là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng, mang khí chất của một quan chức cấp cao. May thay khuôn mặt của ông ấy không lạnh lùng cứng rắn như Quan Triều Viễn, trái lại ông ấy cười rất dễ gần.

Nhìn khuôn mặt và cái mũi của người đàn ông trung niên này rất giống với Quan Triều Viễn, xem ra ông ấy là ba của Quan Triều Viễn.

Cách người đàn ông trung niên vài mét trong phòng khách, còn có một chiếc ghế quý phi hoàn toàn khác với phong cách trang trí và kiểu lắp đặt của biệt thự này, ngồi trên ghế quý phi là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất gọn gàng.

Người phụ nữ đó chắc đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, làn da vừa mịn vừa trắng, hai đầu lông mày vừa mảnh vừa cong, trang điểm hơi đậm, có lẽ là để che đi một số nếp nhăn trên khuôn mặt? Nhưng giữa hai đầu lông mày có chút sắc bén, không được hòa nhã dễ gần như người đàn ông trung niên kia.

Tô Lam nghĩ thầm đây chắc hẳn là mẹ của Quan Triều Viễn? Đôi mắt rất giống Quan Triều Viễn.

Giờ nghĩ lại, có lẽ khí chất lạnh lùng trên người Quan Triều Viễn bắt nguồn từ mẹ anh, nhưng đôi mắt của Lục Trang Đài - mẹ Quan Triều Viễn lại thông minh và sắc bén hơn.

Trong lúc Tô Lam đang quan sát bọn họ, hai ánh mắt của họ cũng đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới mấy lần. Nhất là ánh mắt của mẹ Quan Triều Viễn như hai mũi dao, vả lại làm cô không hiểu nhất chính là bọn họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, Tô Lam cũng không hiểu tại sao.

Ngay lúc đó, Tô Lam cảm thấy thắt lưng của mình bị xiết chặt.

Vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy cánh tay của Quan Triều Viễn đang ôm eo mình, chỉ thấy thái độ của anh cung kính, nhưng trên mặt không có nụ cười nói: “Ba mẹ, đây là vợ của con Tô Lam.”

Tô Lam nhanh chóng cong lưng cúi đầu nói: “Con chào ba mẹ!”

Đúng lúc này Lâm Minh đặt quà lên bàn trà: “Ông chủ, bà chủ, đây là quà do mợ chủ chuẩn bị cho hai người.”

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Trang Đài vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Tô Lam nhanh chóng rũ mi mắt xuống.

Trái lại Quan Danh Sơn - ba của Quan Triều Viễn lại đặt tờ báo trên tay xuống, cười nói hiền từ: “Là Tiểu Tô sao? Mau ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Cảm ơn ba.” Tô Lam cảm ơn một tiếng, bị Quan Triều Viễn kéo cổ tay ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim dành cho ba người.

Lúc này, bảo mẫu đã rót trà bưng tới, Tô Lam hơi dè dặt, cảm thấy loại quan chức cấp cao và gia đình giàu có này không hợp với cô. Cô nhìn lướt qua dãy đồ cổ rực rỡ muôn màu và thảm thêu hoa cao cấp đang giẫm dưới chân, cảm thấy loại quan chức cấp cao và gia đình giàu có này không hợp với cô.

Lúc này, đột nhiên Quan Danh Sơn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy vừa mặc quần áo vào vừa nói với Lục Trang Đài: “Đoàn kiểm tra từ chính quyền trung ương tới đây, anh phải mau chóng qua bên đấy gặp mặt, em hãy tiếp đón Tiểu Tô cho thật tốt, không được lơ là.”

“Con trai của anh mang con dâu về đây, em dám lơ là sao?” Đây là câu nói đầu tiên mà Lục Trang Đài nói sau khi Tô Lam bước vào cửa, câu nói này vừa ra khỏi miệng không chỉ làm Tô Lam cảm thấy hơi khó xử, mà còn làm cho Quan Triều Viễn và Quan Danh Sơn có chút không được tự nhiên.

Dù sao Quan Danh Sơn cũng là người nhìn thấu sự đời, ông ấy lập tức pha trò nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò giận dỗi trẻ con, chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ với con trai, em còn muốn đổ lên đầu con dâu sao?”

Dù Tô Lam có ngốc đến đâu cũng nghe ra được Lục Trang Đài không hài lòng với người con dâu là mình, Quan Danh Sơn đang cố gắng che đậy giúp vợ. Cô cúi đầu giả vờ như không biết gì, nhưng cô cảm giác được bàn tay của mình bị người trước mặt nắm chặt trong lòng bàn tay.

Chính hành động đơn giản này, đã làm cho lòng của Tô Lam như lướt qua một dòng nước ấm. Thật ra, cô không có tự ti, tại sao phải quan tâm quá nhiều đến thái độ của ba mẹ Quan Triều Viễn đối với bản thân, cũng không phải cô yêu người đàn ông trước mắt này, cô cũng không có ý đồ với quyền lực nhà họ mà kết hôn với Quan Triều Viễn. Cô chỉ muốn cho đứa trẻ trong bụng mình có một thân phận, bây giờ đã đạt được mục đích, còn những thứ khác thì lúc này đều không quan trọng đối với cô.

Nghĩ đến đây, trái lại trong lòng Tô Lam rất bình tĩnh.

“Tiểu Tô, sau này nơi này sẽ là nhà của con, không cần phải dè dặt đâu, hôm nay ba còn có việc, hôm nào chúng ta ăn một bữa cơm nhé." Quan Danh Sơn bước đến trước mặt Tô Lam cười nói.

Tô Lam nhanh chóng đứng dậy, gật đầu nói: “Cảm ơn ba.”

Sau đó Quan Danh Sơn đi tới trước cửa, bên ngoài đã sớm có một người mặc vest ăn bận như thư ký đang xách cặp công văn đi lên nói nhỏ vài câu, rồi lần lượt rời khỏi biệt thự với Quan Danh Sơn.

Sau khi Quan Danh Sơn rời đi, trong phòng yên lặng vài giây, sau đó mẹ của Quan Triều Viễn là Lục Trang Đài mở miệng: “Tôi nghe nói trước đây cô từng làm việc ở Thịnh Thế?”

Tô Lam biết chắc hẳn Quan Triều Viễn đã nói với mẹ anh về tình huống của mình, gật đầu: “Trước đây con từng làm việc ở bộ phận tài chính của Thịnh Thế.”

“Hóa ra là cô làm việc ở bộ phận tài chính, chẳng trách biết tính toán như vậy.” Lục Trang Đài nhếch miệng cười lạnh lùng.

Nghe nói như thế, Tô Lam lập tức hiểu ra. Hẳn là bà ấy cho rằng mình hám tiền của con trai bà ấy, nên mới dùng đủ mọi cách để gả vào nhà họ Quan đúng không?

Đặc biệt là nụ cười lạnh mang vẻ châm biếm của bà ấy làm cho tính tình có chút thanh cao của Tô Lam chán ghét không thôi, nhưng nể mặt mũi của Quan Triều Viễn bên cạnh, cô không thể phản bác lại được, cô chỉ có thể nhịn xuống một lần.

“Trong nhà cô còn những ai?” Thấy Tô Lam không phản bác lại, Lục Trang Đài lại bắt đầu hỏi tiếp.

“Con sống với mẹ và em gái.” Tô Lam trả lời.

Lần này, Lục Trang Đài nhíu mày: “Ba của cô đâu? Là đã qua đời hay đã ly hôn với mẹ cô?"

Hiện tại Tô Lam nhìn ra sự khinh thường trong ánh mắt của Lục Trang Đài, cô dũng cảm đối mặt với ánh mắt của bà ấy, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Đã bỏ trốn cùng với vợ bé vào mười lăm năm trước. Kể từ đó trong cuộc đời của con không còn chữ ba, vậy nên mong sau này mẹ đừng nhắc đến ông ta trước mặt con.”

Trong ánh mắt của Lục Trang Đài thoáng hiện lên sự ngạc nhiên, Có lẽ là ngạc nhiên trước câu trả lời táo bạo của Tô Lam đối với cảnh ngộ của hai mẹ con Tô Lam gặp phải, bèn thổn thức gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

“Vậy mẹ cô làm nghề gì?” Lục Trang Đài tiếp tục truy hỏi.

“Trước khi con chưa đi làm thì mẹ con thường làm những công việc không cố định, từ sau khi con đi làm thì chỉ ở nhà lo liệu việc nhà, năm nay em gái con sẽ thi đại học, bây giờ gia đình chúng con không có người thân nào khác ngoài gia đình của bác cả. Do mấy năm trước cuộc sống của gia đình chúng con rất khó khăn, các họ hàng trong gia đình sợ chúng con vay tiền họ, nên không còn lui tới với gia đình chúng con nữa!” Tô Lam nói xong đoạn này rất nhanh. Sau khi nghe xong đoạn này, Lục Trang Đài không khỏi nhíu mày.