Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 57: Trừng mắt nhìn nhau



Nghe đến đây, dường như Tô Lam đã hiểu Quan Triều Viễn đã phải dụng tâm lương khổ như thế nào.1

Làng du lịch này nằm ở vùng ngoại ô tỉnh thành, sau khi lên đường cao tốc sẽ phải đi suốt gần ba tiếng đồng hồ mới có thể đến được Giang Châu.

Quan Triều Viễn cảm thấy mình mệt rã rời, nên đã lựa chọn chỗ này để đặt chân một đêm. Anh không muốn mình và anh qua đêm ở nhà cũ, cũng không muốn mình ngượng ngùng khi đối mặt với ba mẹ của anh, có thể nói anh luôn nghĩ cho mình ở khắp mọi nơi.

Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Tô Lam cảm thấy rất vui vẻ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ một giấc thật đẹp.

Sau khi trở về Giang Châu, dường như việc ở chung của Tô Lam và Quan Triều Viễn càng ăn ý hơn. Tô Lam sẽ chăm sóc chế độ ăn uống và cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh, anh cũng sẽ đưa Tô Lam đi khám thai đúng giờ, hai người sẽ ngồi trước TV cùng nhau xem phim, cùng nhau nói cười, y hệt như một cặp vợ chồng bình thường.

Buổi trưa hôm nay, sau khi Quan Triều Viễn đi làm về, Tô Lam đến trung tâm thương mại mua túi đồ túi nhỏ rồi về nhà thăm mẹ và em gái.

Vừa bước vào nhà, Tô Lam vừa đổi giày vừa hét lên: “Mẹ, con về rồi!”

Cất bước vào phòng khách, Tô Lam nhìn thấy Tô Mạnh Cương đang ngồi trên ghế sô pha, Sở Thanh Diên đang ngồi trước mặt ông ta, biểu cảm của cả hai hơi thiếu tự nhiên.

Nhìn thấy Tô Mạnh Cương, Tô Lam cực kỳ tức giận, lạnh giọng hỏi: “Ông tới đây làm gì?

“Con nhỏ này, nói chuyện với ba con như vậy hả?” Sở Thanh Diên vội vàng tiến lên nhận lấy đồ trong tay Tô Lam, cùng lúc đó nhẹ nhàng đẩy cô một cái, ra hiệu cho cô đừng làm quá lên.

Lần này Tô Mạnh Cương đã thay đổi sự ngông cuồng của ngày xưa, có chút lúng túng đứng lên, xoa đôi bàn tay, cười nói: “Lam Lam, ba đến thăm mẹ và em gái con.”

Tô Lam ngẩng đầu cười lạnh, sau đó trừng mắt nhìn Tô Mạnh Cương nói: “Chúng tôi đã sống ở đây mười mấy năm, ông không nhìn đến chúng tôi một lần, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, tôi thấy ông đang mèo khóc chuột không có ý tốt thì đúng hơn?”

“Con… Con bé này sao lại nói như vậy? Ba… Sao ba là người như vậy được? Ba chỉ đang quan tâm đến ba mẹ con con, nên mới đến thăm thôi.” Không biết có phải Tô Lam đã nói trúng hay không, sắc mặt của Tô Mạnh Cương rất tệ, có vẻ ngượng ngùng, nên biết rằng trước giờ ông ta là một người hoàn toàn không biết ngại là gì.

“Vậy thì bây giờ tôi nghiêm túc nói với ông, tôi và mẹ bao gồm em gái hoàn toàn không cần ông quan tâm. Bây giờ chúng tôi đang sống rất tốt, ông vẫn nên trở về chăm sóc cho gia đình của mình thật tốt đi!” Tô Lam không có biết ơn nào nói.

“Lam Lam, con bớt nói hai câu đi? Mạnh Cương, không ấy ông về trước đi!” Sở Thanh Diên khuyên nhủ hai bên.1

Tô Mạnh Cương đành phải gật đầu nói: “Vậy thì hôm khác tôi sẽ tới.”

Ngay lúc Tô Mạnh Cương chuẩn bị đi ra cửa, Tô Lam quay đầu lại hét vào bóng lưng của ông ta: “Ông không cần phải tới nữa, nơi này không chào đón ông!”

“Ông đừng để ý tới nó, nó đang tức giận.” Sở Thanh Diên vừa giải thích với Tô Mạnh Cương vừa tiễn ông ta ra cửa.

Đối với thái độ hoàn toàn giống như trước đây của mẹ với Tô Mạnh Cương, Tô Lam thật sự giận run cả người. Đợi tới khi Sở Thanh Diên đi tiễn Tô Mạnh Cương trở về, Tô Lam không kìm chế được cảm xúc của mình nói: “Mẹ, tại sao mẹ vẫn luôn chiều theo ông ta như vậy? Mẹ đã ly hôn với ông ta rất nhiều năm rồi, mẹ với ông ta là không thể nào mẹ biết không? Mẹ cho rằng ông ta còn có tình cảm với mẹ sao? Con rất hiểu ông ta, lần này ông ta đến đây chắc chắn là do mẹ vẫn còn giá trị lợi dụng.”

“Chị, chị thông minh ghê, đều đã lường trước tất cả rồi!” Lúc này, đột nhiên Tô Yên chạy ra từ trong nhà.

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe thấy câu nói của em gái, đôi mắt của Tô Lam nghi ngờ nhìn chằm chằm Tô Yên.

“Mau đi học đi, nơi này không có chuyện của con!” Sở Thanh Diên lập tức ngăn cản Tô Yên nói lung tung.

Tô Yên bất lực lắc đầu, xoay người đi vào phòng, nhưng lại lập tức thò đầu ra, gào lên một câu về phía Tô Lam: “Tô Mạnh Cương đến đây xin mẹ kêu chị nói với anh rể, để công ty bảo hiểm gì đó của họ làm đại diện bảo hiểm tài sản cho Thịnh Thế!”

Nói xong, Tô Yên lập tức đóng cửa phòng lại, để tránh bị mẹ mắng.

Nghe nói như thế, Tô Lam lập tức giận đến sùi bọt mép, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Thanh Diên.

Sở Thanh Diên xua tay nói: “Ông ta đến xin, nhưng mẹ cũng không đồng ý. Mẹ chỉ đồng ý sẽ nói thử với con, con yên tâm, mẹ sẽ không làm cho Triều Viễn khó xử đâu.” Những lời này càng làm cho Tô Lam tức giận, nhưng cô vẫn phải kìm nén cảm xúc của mình, tận tình khuyên bảo: “Mẹ, con nói bao nhiêu lần mẹ mới hiểu vậy? Tại sao lần nào mẹ cũng cam lòng để Tô Mạnh Cương lợi dụng? Ông ta đã sớm không còn tình cảm gì với mẹ, bây giờ trái tim của ông ta đều đặt trên người hai mẹ con Hồ Tinh đó. Nếu như chúng ta không có giá trị lợi dụng thì ông ta sẽ giẫm chúng ta dưới chân và còn chê chúng ta làm bẩn đế giày của ông ta nữa.” Sở Thanh Diên không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngồi trên sô pha im lặng khóc, Tô Lam nhìn thấy vậy, cũng cảm thấy có chút không đành lòng, bước tới ngồi bên cạnh mẹ an ủi nói: “Mẹ, sau này con và Tô Yên nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ, mẹ không cần lo lắng cho cuộc sống sau này. Nếu như thích hợp, mẹ cũng có thể đi tìm một nửa còn lại.”

Những lời này làm cho khuôn mặt của Sở Thanh Diên ửng hồng. “Con bé đáng ghét này, nói bậy bạ gì vậy? Sang năm mẹ năm mươi tuổi rồi, đất vàng cũng sắp chôn đến cổ, làm sao mẹ có thể lấy chồng được?”

“Mẹ phải sống đến tám mươi tuổi, còn có thể sống tận ba mươi năm lận.” Trái lại Tô Lam rất lạc quan nói.

“Đúng vậy, mẹ, con cũng ủng hộ lời nói của chị.” Lúc này Tô Yên mở cửa thò đầu ra ngoài nói.

“Hai con bé đáng ghét này, không nói chuyện với hai đứa nữa.” Sở Thanh Diên lập tức xấu hổ trở về phòng của mình.

Tô Lam nhìn bóng lưng của mẹ cười một tiếng, nhanh chóng vẫy tay với Tô Yên nói: “Tô Yên, đến xem quần áo và đồ ăn ngon mà chị mua cho em nè.”

“Vâng.” Tô Yên vui vẻ chạy tới.

Trong lúc Tô Yên đang thử quần áo, Tô Lam nhìn thấy trên bàn trà có đặt một giỏ hoa trái cây, không khỏi nhíu mày hỏi: “Đây có phải đồ Tô Mạnh Cương mang tới không?”

“Ừm.” Tô Yên gật đầu một cái nói: “Đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên em thấy ông ta mua đồ cho chúng ta.”

Tô Lam nhìn giỏ hoa trái cây tinh xảo trên bàn trà, không khỏi nhớ tới cuộc sống khó khăn trước đây, cô không kìm được nỗi buồn trong lòng, vành mắt đỏ hoe mà nói: “Đáng tiếc bây giờ chúng ta đã không cần nó nữa, ném đi đi!”

“Em cũng nhìn nó chướng mắt.” Nói xong, Tô Yên cầm lấy giỏ trái cây kia, mở cửa ném vào thùng rác bên ngoài.

Sau khi vứt giỏ trái cây đi, hai chị em Tô Lam và Tô Yên đều im lặng không nói gì ngồi trước sô pha. Trong lòng cả hai người đều rất khó chịu, ngẫm lại những năm tháng khó khăn từng trải qua trước đây, đều cảm thấy đau xót trong lòng.

Nhất là Tô Lam, cô thầm thề trong lòng: Sau này nhất định phải gánh vác trách nhiệm nuôi mẹ và giúp đỡ em gái, không được để cho Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh chê cười họ.

Tất nhiên, cô cũng sẽ không để cho Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh nhận được bất kỳ lợi ích nào thông qua mình. Mặc dù Quan Triều Viễn nể mặt mũi của bác cả đưa bảo hiểm cá nhân của nhân viên Thịnh Thế cho công ty bảo hiểm của Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh. Nhưng Quan Triều Viễn là một người làm việc rất có nguyên tắc, bảo hiểm tài sản công ty là một dự án lớn, anh tuyệt đối không thể giao bảo hiểm quan trọng như vậy cho một công ty nhỏ như Tô Mạnh Cương làm đại diện, vậy nên Tô Mạnh Cương đừng nằm mơ nữa.