Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 64: Cô muốn làm tôi khó chịu đúng không



Cúi đầu nhìn thử, là Trịnh Hạo gọi tới, Tô Lam nhanh chóng bắt máy.

“Tô Lam, khoa kế toán của chúng tôi đã công bố điểm chuẩn của năm nay rồi, việc nhập học của em gái cô hẳn là không có vấn đề gì, chỗ tôi có một bản hướng dẫn tuyển sinh ngắn gọn, bây giờ cô đang ở đâu? Tôi mang tới cho cô.” Trịnh Hạo nói.

Nghe vậy, Tô Lam hớn hở ra mặt, xem ra Tô Yên thật sự có thể đậu vào khoa kế toán của đại học Phương Nam.

“Không cần phiền thế đâu, tôi trực tiếp đến lấy là được rồi, đừng để trễ giờ lên lớp của anh.” Tô Lam vội vàng nói.

“Được, vậy tôi đợi cô ở văn phòng.” Đầu dây bên kia nói xong thì cúp điện thoại.

Tô Lam nhanh chóng lên lầu thay quần áo, Trịnh Hạo thường có tiết dạy vào lúc chín giờ, bây giờ là tám giờ, cô đến trường đại học Phương Nam phải mất tầm nửa tiếng, vừa khéo không làm trễ giờ của người ta.

Mười phút sau, Tô Lam ăn mặc chỉnh tề, cầm theo túi xách nói một tiếng với mẹ Trần rồi đi ra ngoài.

Bắt một chiếc taxi ở cửa, Tô Lam đi thẳng đến đại học Phương Nam.

Ngay khi xe taxi vừa chạy vào làn đường, một chiếc Limousine màu đen cũng chạy theo sau.

Người đàn ông ngồi ở băng ghế sau với vẻ mặt lạnh lùng, chiếc taxi phía trước ngày càng đến gần đại học Phương Nam, hai tay anh cũng dần xoắn lại với nhau.

Xe taxi chậm rãi dừng trước cổng trường đại học Phương Nam, Tô Lam thanh toán tiền xong thì xuống xe, bước nhanh vào khuôn viên trường.

Xe taxi đã đi mất, bóng lưng của Tô Lam cũng khuất trong sân trường, chỉ có chiếc xe sang trọng là vẫn đậu ở đó.

“Tổng giám đốc Quan…” Lâm Minh ngồi ở ghế tài xế định nói gì đó.

“Lái xe!” Quan Triều Viễn lập tức ngắt lời anh ta.

Lâm Minh đành khởi động xe, rất nhanh chiếc xe đã biến mất khỏi cổng trường đại học Phương Nam.

Đến chiều, Tô Lam lê cơ thể mỏi mệt quay về chỗ ở của Quan Triều Viễn.

Cô cầm tập tài liệu tuyển sinh từ văn phòng của Trịnh Hạo về nhà, đón Tô Yên đến trường điền đơn đăng ký vào đại học, buổi trưa cô chỉ tùy tiện ăn chút gì đó rồi đưa Tô Yên về, cuối cùng mới tự mình bắt xe quay về, cả ngày hôm nay, một người phụ nữ có thai như cô cũng bị hành cho mệt lả.

Vào nhà thay dép lê, Tô Lam vừa đấm đấm bả vai vừa đi vào phòng khách.

Tuy nhiên lúc cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha, cô không khỏi giật mình một chút!

Sao anh lại ở nhà vào giờ này? Anh ngồi thẳng lưng ở đó, tựa như đang chờ cô, hơn nữa ánh mắt lại như tảng băng ngàn năm khiến cô không khỏi rùng mình.

“Cô đi đâu?” Giọng nói của Quan Triều Viễn lạnh lẽo vô cùng.

“Về nhà mẹ.” Tô Lam nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó xoay người ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác.

Cô biết sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với anh, nhưng không phải là anh muốn mau chóng ly hôn với cô để ở bên Phương Ngọc Hoan à? Tại sao bây giờ lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô? Trong lòng Tô Lam có hơi phiền muộn.

“Đến bây giờ mà cô vẫn còn nói dối?” Quan Triều Viễn tức giận, vung tay đập cái gạt tàn xuống sàn nhà.

Sau một tiếng vang thật lớn, chiếc gạt tàn vỡ vụn trên sàn, những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi dưới chân Tô Lam.

Tô Lam đang mang thai không tránh được bị dọa sợ, cô đưa tay ôm bụng theo bản năng, lồng ngực cũng giật thót lên.

“Tôi không có nói dối.” Tô Lam hạ thấp giọng, cô sợ sẽ hù dọa đứa bé trong bụng.

Thấy Tô Lam vẫn còn mạnh miệng, Quan Triều Viễn chợt đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lam.

Tô Lam cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, ngay sau đó cổ tay như bị cái gì kìm kẹp!

“Cô còn dám tranh cãi với tôi? Rõ ràng cô đã đến đại học Phương Nam!” Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên.

“Là anh theo dõi hay là cho người theo dõi tôi?” Cô tức giận chất vấn.

“Có gì khác nhau sao?” Quan Triều Viễn nhướng mày lạnh lùng hỏi.

“Tôi đến đại học Phương Nam thì thế nào? Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do cá nhân ư?” Tô Lam muốn hất tay anh ra, nhưng tay anh như một chiếc gọng kìm bằng sắt, cô có dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi nó.

“Cô làm gì ở đại học Phương Nam? Có phải cô đến tìm Trịnh Hạo không? Phải hay không hả?” Gân xanh trên trán Quan Triều Viễn nổi lên, giọng nói dò hỏi ngày càng lớn hơn.

Không phải trong lòng anh đã có lựa chọn rồi sao? Chẳng qua cô chỉ là thế thân của người anh yêu, anh còn quan tâm cô có đi tìm người đàn ông khác không để làm gì?

Đây có lẽ là bản chất thấp kém của những người đàn ông giàu có như họ, dù cho bọn họ không thích thì cũng không cho phép đồ vật của mình bị người khác vấy bẩn.

“Chẳng lẽ tôi không thể có một người bạn là đàn ông được sao? Ít nhất tôi và Trịnh Hạo hoàn toàn trong sạch, chứ không giống như anh và Phương Ngọc Hoan che che giấu giấu!” Tô Thanh bực tức nói.

Nghe cô nói như vậy, Quan Triều Viễn không khỏi nheo mắt lại: “Sao cô lại biết Phương Ngọc Hoan? Cô còn biết chuyện gì nữa không?”

Thấy anh có vẻ chột dạ, Tô Lam không khỏi chế nhạo: “Chuyện gì tôi cũng biết hết, thế thì sao? Quan Triều Viễn, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, anh đừng tưởng ai cũng là đồ ngu!”

Mặc dù Tô Lam vạch trần anh, nhưng chỉ có cô mới biết trái tim mình đang đau khổ ra sao.

Lúc này, nắm tay siết chặt của Quan Triều Viễn hơi nới lỏng ra, Tô Lam thừa dịp đẩy anh ra, rút cổ tay về.

Cúi đầu nhìn cổ tay ứ máu của mình, cô hơi cau mày.

Quan Triều Viễn đưa tay sờ tóc trên trán, đi tới lui qua lại mấy lần, sau đó dịu giọng xuống.

“Tô Lam, tôi thật sự muốn nói chuyện của Phương Ngọc Hoan với cô từ rất lâu rồi…”

Quan Triều Viễn vừa nói một câu, Tô Lam đã lạnh lùng ngắt lời anh: “Anh không cần giải thích, tôi không muốn nghe!”

Có gì để giải thích nữa chứ? Người anh yêu là Phương Ngọc Hoan, Tô Lam không muốn chính miệng anh nói ra sự thật này, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.

Trời ạ! Làm sao cô có thể yêu Quan Triều Viễn được chứ? Đây là câu hỏi mà Tô Lam vẫn luôn tự hỏi mình trong những ngày qua.

Cô đã thấy quá nhiều người phụ nữ yêu người có tiền, vọng tưởng mai kia mình sẽ được hóa thành phượng hoàng, cô coi thường những giấc mơ như vậy, thế mà tại sao bây giờ chính cô cũng bắt đầu ước muốn như thế? Quả báo sắp đến, cô sẽ từ cành cao mà bi thảm rơi xuống đất tan xương nát thịt.

Quan Triều Viễn chăm chú nhìn Tô Lam, sắc mặt từ ôn hòa trở nên cứng ngắc, ánh mắt cũng lạnh lùng, nghiêng đầu hỏi: “Có phải vì cô biết chuyện của Phương Ngọc Hoan nên mới đi tìm Trịnh Hạo để trả thù tôi không? Cô vừa muốn làm tôi khó chịu, vừa muốn đội mũ xanh cho tôi đúng không?”

Tô Lam không ngờ rằng anh lại nghĩ như vậy, mặc dù nhiều người phụ nữ khác khi biết chồng mình lạc lối sẽ dùng cách như vậy để trả đũa, nhưng Tô Lam không phải là những người phụ nữ ngu ngốc đó, hiện tại nhất định là Quan Triều Viễn đang muốn sỉ nhục cô!

Tô Lam vốn định phản bác, nhưng lúc này cô vô cùng tức giận, lời đến miệng cũng không biết nặng nhẹ, cả giận nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi thấy anh quá tự tin rồi đó, Tô Lam tôi không thấp hèn đến mức vì muốn trả thù anh mà tự đi chà đạp mình. Tôi đi tìm Trịnh Hạo là vì tôi cảm thấy anh ấy tốt hơn anh!”1

Những lời này trực tiếp thổi bùng lửa giận của Quan Triều Viễn, thậm chí nó còn nóng bỏng hơn vừa rồi. Anh tức giận vươn tay nắm lấy bả vai Tô Lam, ánh mắt hung ác hỏi: “Cô nói gì? Cô lặp lại lần nữa xem!”