Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 69: Anh là đồ KHỐN



Nghe thấy vậy, Tô Lam trợn tròn mắt, đúng là anh có chuẩn bị mà đến, lần nào cô cũng đánh giá thấp anh, lần này cô lại không có đường để cãi.

“Nhưng... nhưng anh cũng phải để tôi liên lạc với họ chứ? Họ không gặp được tôi... chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ.” Dưới ánh mắt của Quan Triều Viễn, Tô Lam không hiểu sao chỉ trong chớp mắt mà cô đã đổi yêu cầu của mình từ việc rời khỏi đây thành liên lạc với mẹ và em gái là đủ rồi. Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói: “Được, nhưng hôm nay hơi muộn, sáng mai cô có thể gọi cho người nhà, cũng có thể gọi cho Kiều Tâm, nhưng phải có mặt mẹ Trần. Tô Lam, đừng giở trò quỷ với tôi nữa, nếu không họ sẽ sống rất thảm!”

Tô Lam biết chắc chắn anh có thể làm được, không nói đến cái khác, tìm người dọa mẹ với em gái thôi là họ đã không chịu nổi. Về phần Kiều Tâm, nếu đuổi việc cô ấy thì cuộc sống của cô ấy sẽ rơi vào khó khăn.

Tô Lam biết, cho dù nói với họ tình hình của cô, họ cũng không giúp được gì cho cô, hơn nữa còn khiến họ bị liên lụy.

Đảo mắt nhìn quanh căn phòng trước mắt, Tô Lam chợt đổi ý.

Chẳng phải sống ở đây mấy tháng sao? Môi trường ở đây lại tốt, có người chăm sóc, không khí trong núi cũng rất có lợi cho phụ nữ có thai, cớ gì mà cô không ở chứ?

Ngay sau đó, Tô Lam thẳng thừng nói: “Tôi đói rồi!”

Mặc dù trong giọng nói mang theo bất lực và kiềm nén, nhưng cuối cùng cô cũng chịu ăn.

Quan Triều Viễn quay lưng đi, sờ mũi, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không, sau đó lớn giọng gọi bên ngoài: “Mẹ Trần, cô ấy đói rồi, mang cơm đến đi!”

“Đến đây đến đây!” Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng của mẹ Trần.

Mẹ Trần vẫn chuẩn bị cơm, nghe tiếng gọi thì bưng khay lên lầu.

Để hai món ăn bình thường Tô Lam thích ăn và cơm lên tủ đầu giường, Tô Lam nóng lòng cầm đũa lên, cúi đầu ăn như hổ đói.

Cảm giác đói thật sự rất khó chịu, mang thai mà đói thì càng khó chịu hơn là khó chịu, nuốt mấy miếng xuống bụng, Tô Lam không còn hoảng hốt nữa, cũng có sức để đối đầu với Quan Triều Viễn.

Mẹ Trần đứng trước mặt Quan Triều Viễn, cười nói: “Cậu chủ, muộn vậy rồi, đường núi cũng không dễ đi, hay là cậu ở đây một đêm rồi mai hẵng đi? Tôi chuẩn bị quần áo sạch và chăn ga cho cậu nhé?”

Quan Triều Viễn đứng im tại chỗ chẳng ừ hử gì, nhưng Tô Lam lại ngẩng đầu lên trước nói: “Tôi ngủ không sâu, nếu anh muốn ở lại thì tốt nhất là ngủ phòng bên cạnh, tôi ngủ không ngon thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con của anh!”

Lời này rất rõ ràng, cô không muốn chung giường chung gối với Quan Triều Viễn.

Phản ứng của cô khiến Quan Triều Viễn cau mày, sau đó anh cúi đầu nói với mẹ Trần ở trước mặt: “Tối nay cháu còn có hẹn phải về lại Giang Châu ngay.”

Mặc dù anh nói câu này với mẹ Trần, nhưng lại để cho Tô Lam nghe.

Mẹ Trần không ngốc, tất nhiên biết hai vợ chồng son còn đang giận dỗi, bà ấy vội nói: “Vậy cậu chủ đi đường cẩn thận chút, bảo trợ lý Lâm lái xe chậm thôi.”

Lúc mẹ Trần nói câu này, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam ăn cơm.

Tô Lam quay mặt đi, cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn hung dữ nói: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ đến một lần, xem bụng cô có lớn không. Nếu cô gầy thì tôi sẽ khiến Tô Yên em gái cô không đi học đại học được!”

Nghe thế, Tô Lam ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Quan Triều Viễn bằng ánh mắt thù hằn.

Anh đúng là bỉ ổi, dùng người nhà của cô để ép cô nghe lời.

Sắc mặt Quan Triều Viễn u ám, anh liếc cô rồi xoay người, tức giận rời đi.

Mẹ Trần vội chạy ra ngoài tiễn.

Sau khi họ đi, Tô Lam vừa nhai cơm trong miệng vừa dùng tay vỗ vào cái gối mềm mại, chửi rủa: “Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn! Đồ khốn...”

Tiễn Quan Triều Viễn đi xong, sau khi mẹ Trần lên, bà ấy muốn nói lại thôi, bảo: “Mợ chủ, mợ... cần gì phải thế này, cậu chủ cũng là...”

“Sau này đừng nhắc đến anh ta với cháu.” Tô Lam ngắt lời.

Mẹ Trần lắc đầu, đi ra ngoài.

Từ hôm nay, Tô Lam bắt đầu cố gắng bình tĩnh sống ở đây.

Mỗi sáng cô sẽ bảo mẹ Trần đi dạo với cô bên con suối nhỏ trong khu rừng gần đó, hít thở không khí trong lành trong núi.

Buổi trưa, cô nằm trên ghế ở sân thượng phơi nắng.

Buổi tối, cô ngồi trước cửa sổ ngắm sao.

Lúc rảnh rỗi, Tô Lam sẽ lấy sách luyện thi kế toán viên công chức của mình ra để học.

Từ sau khi dây dưa với Quan Triều Viễn, nguyện vọng vĩ đại thi kế toán viên công chức của cô cũng bị đứt đoạn, bây giờ là cơ hội để học tập, chắc chắn sẽ không có ai đến quấy rầy cô.

Chẳng bao lâu sau, Tô Lam mang thai được năm tháng, sắp đến lúc kiểm tra thai kỳ.

Thực ra từ tận đáy lòng, cô có một chút hi vọng xa vời, có lẽ cũng có thể nhân cơ hội đi khám thai này quay về Giang Châu gặp mẹ với Tô Yên một lần.

Nhưng, suy nghĩ này cũng tiêu tan ở một ngày nào đó sau này.

Chiều hôm nay, Tô Lam ngồi ở trước cửa sổ phơi nắng thì chợt nhìn thấy cổng lớn ở vườn hoa mở ra, một chiếc Bentley màu đen lái vào.

Đó là xe của Quan Triều Viễn, có lẽ anh đến cân cô, hôm nay vừa đúng là một tháng sau lần cô tuyệt thực.

Nhưng sau đó, lại có một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện cũng lái vào, Tô Lam nhất thời không hiểu gì, tại sao Quan Triều Viễn lại đưa xe cấp cứu tới.

Sau đó, Tô Lam thấy Quan Triều Viễn xuống khỏi chiếc Bentley, rồi đến trợ lý Lâm, sau nữa là cửa xe cấp cứu mở ra, hai bác sĩ mặc áo blouse trắng và hai y tá xách theo dụng cụ y tế xuống xe.

Lúc Tô Lam đang có đầy ngờ vực thì mẹ Trần mở cửa phòng.

“Mợ chủ, cậu chủ mời bác sĩ của bệnh viện đến khám thai cho mợ.” Mẹ Trần thông báo xong thì bác sĩ và y tá ở phía sau xách theo dụng cụ y tế đi vào.1

Lúc này Tô Lam mới hiểu ra, Quan Triều Viễn đúng là quyết tâm không để cô bước chân ra khỏi căn biệt thự này trước khi sinh xong, ngay cả khám thai mà anh cũng có thể gọi bác sĩ và y tá đến tận cửa.

Tô Lam không có bất cứ phản kháng nào với việc khám thai, ngược lại cô rất nghe lời mà phối hợp với bác sĩ và y tá để tiến hành khám.

Vì cô biết có phản kháng cũng chẳng ích gì, Quan Triều Viễn là một người ăn mềm không ăn cứng, cô mà làm căng thì chắc chắn anh còn căng hơn cô.

Tất nhiên cô sẽ không khuất phục, nịnh hót lấy lòng trước mặt anh, làm thế chi bằng bảo cô chết quách đi cho rồi.

Sau khi kiểm tra xong, Tô Lam nghe tiếng bước chân đều đặn truyền tới, không cần nhìn cô cũng biết tiếng bước chân này là của Quan Triều Viễn.

Anh đi vào rồi hỏi bác sĩ đứng đầu: “Khám thế nào?”

“Tất cả đều bình thường.” Nữ bác sĩ đó trả lời.

Quan Triều Viễn quét mắt nhìn Tô Lam ngồi trên giường, hỏi tiếp: “Cân nặng thế nào?”

Bác sĩ cúi đầu kiểm tra hồ sơ khám bệnh lần trước, đáp: “Tăng hai ký so với tháng trước.”

Lúc này, Tô Lam mới ý thức được, thì ra nữ bác sĩ khám cho cô hôm nay chính là bác sĩ lần trước khám cho cô ở bệnh viện. Lúc này Tô Lam không khỏi cảm thán: Hóa ra có tiền có nhiều đặc quyền, có thể chuyển cả bệnh viện về nhà, muốn bảo bác sĩ nào đến thì bác sĩ đó phải đến.