Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 90: Càng lún càng sâu



Dường như Quan Khởi Kỳ rất coi trọng Tô Lam, tự mình dẫn Tô Lam đến văn phòng chuẩn bị cho cô.

Thật ra văn phòng của trưởng phòng tài chính không tệ, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng có thể thấy được một góc của Giang Châu, trên bàn làm việc còn có hai chậu cây xanh nhỏ, rất xanh tươi độc đáo.

Đương nhiên những ngày kế tiếp Tô Lam nỗ lực làm việc gấp bội, mọi việc đều vô cùng thuận lợi, ngoại trừ có một nhân viên không nghe theo sự chỉ huy của cô thì có thể nói mọi việc vô cùng hoàn mỹ.

Cả bộ phận tài chính tính cả cô chỉ có ba người, Tiểu Ninh được tuyển vào công ty cùng lúc với cô, một nhân viên lâu năm khác tên là Tôn Ngọc Như, cô ta chính là nhân viên không nghe lời.

Sau khi làm ở công ty được một thời gian Tô Lam mới biết được thật ra Tôn Ngọc Như vẫn luôn mong ước vị trí trưởng phòng tài chính, chỉ là không ngờ rằng công ty không đề bạt cô ta mà lại thông báo tuyển dụng một người khác đến, cho nên cô ta không phục, gây khó dễ cho Tô Lam trong tối ngoài sáng.

Tô Lam cũng đã từng học môn triết học văn phòng, cho nên Tôn Ngọc Như ra chiêu nào cô phá chiêu đó, dù sao cũng vừa vào công ty, cô không muốn gây thù chuốc oán, tất cả phải lấy việc ở lại công ty làm trọng.

Rất nhanh đến cuối năm, Quan Khởi Kỳ cho Tô Lam một bao lì xì lớn, cũng nói cô cố gắng phấn đấu, qua năm mới sẽ chuyển cô lên chính thức.

Tô Lam rất hài lòng với công việc này, dù là từ hoàn cảnh làm việc cho đến tiền lương, cho nên cô luôn cố gắng làm việc.

Sáng ngày ba mươi, ông chủ phát bao lì xì xong thì tất cả công nhân được nghỉ.

Tô Lam mới vừa xách túi ra khỏi công ty, điện thoại cũng reo lên.

Cô vừa nhìn đã thấy là số điện thoại trong nhà, Tô Lam hơi nhíu mày, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô đã ra ngoài gần một tháng mà mẹ không chủ động liên lạc cô lấy một lần, cô có gọi điện cho mẹ hai lần nhưng mà đối phương chỉ à ừ hai câu rồi lấy cớ bận việc cúp máy.

Hôm nay chính là giao thừa, người nhà gọi Kiều Tâm về quê ăn tết, cô là người không có nhà để về vì thế cũng cảm thấy cô đơn tịch mịch, cho nên sau đó lập tức nghe điện thoại.

“Con bé chết tiệt này, có biết hôm nay là giao thừa không? Có phải con còn chẳng thèm về nhà không?” Cuộc gọi vừa được kết nối thì đã vang lên tiếng mắng của mẹ.

Lúc trước mẹ tức giận cũng mắng cô như vậy, vừa nghe thấy tiếng mắng, Tô Lam đã biết lần này mẹ hết giận rồi.

Cho nên cô lập tức nói vào điện thoại: “Công ty vừa mới nghỉ, con đang chạy về nhà đó, cần con mua đồ tết về không?”

“Con còn biết mình có nhà à? Nhanh cút về đây, không cần mua gì cả!” Sở Thanh Diên ở đầu bên kia nói hai câu rồi cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, Tô Lam vội vàng chạy về nhà, tựa như cô gái hấp tấp trước kia đã quay trở lại.

Vừa vào nhà, mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi.

“Chị đã về rồi?” Tô Yên đang xếp chén đũa chào hỏi Tô Lam.

“Ừ” Nghe thấy tiếng gọi chị đã lâu chưa nghe, cơn giận trong lòng Tô Lam cũng tan từ lâu, cô lấy một bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn từ trong túi cho cô ấy: “Đã lớn thêm một tuổi, đừng chỉ lớn tuổi mà suy nghĩ không lớn theo như trước!”

Đây là câu nói mà năm nào cô phát lì xì cho Tử Yên đều nói, ban đầu cho rằng năm nay sẽ không được nói, nhưng không ngờ ông trời vẫn cho cô cơ hội.

“Suy nghĩ của em cũng sẽ lớn thêm một tuổi.” Những lời này cũng là câu trả lời hằng năm của Tô Yên.

Tô Lam cong môi cười, sau đó đi vào phòng bếp, Sở Thanh Diên đang nấu món canh cuối cùng.

“Mẹ, con về rồi.” Tô Lam xum xoe nói.

“Đừng, nhanh rửa tay đi!” Sở Thanh Diên đánh nhẹ lên mu bàn tay Tô Lam.

“Biết rồi.” Trước kia cũng như vậy, Tô Lam xoay người cười hì hì đi vào nhà vệ sinh.

Tất cả đều đã quay lại, nhà vẫn là nhà, người thân vẫn là người thân của cô.

Tết năm nay vẫn như năm trước, mà cô đã bước ra khỏi tâm trạng u ê vì thất tình, cô vẫn là con gián đánh mãi không chết!

Mười lăm phút sau, trên bàn cơm bày đầy thức ăn Sở Thanh Diên nấu, còn đặc biệt mở một chai rượu vang đỏ.

“Có thể ăn được chưa?” Đã lâu không ăn đồ ăn mẹ nấu, Tô Lam nóng lòng không chờ nổi.

Sở Thanh Diên không trả lời cô, mà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường như đang nghĩ gì đó.

Tô Lam quay đầu khó hiểu nhìn Tô Yên, Tô Yên bĩu môi nói: “Mẹ mới vừa gọi điện thoại bảo Tô Mạnh Cường về nhà ăn cơm trưa.”

Tô Lam nghe thấy vậy thì nhíu mày, nhưng lại không phản ứng mạnh như trước, dù sao quan hệ giữa cô và mẹ vừa hòa hoãn lại, cô không muốn vì một người như Tô Mạnh Cường mà lại xảy ra xung đột lần nữa.

“Mẹ đi gọi điện thoại.” Sở Thanh Diên suy nghĩ một chút, cầm di động đứng dậy đi gọi điện thoại.

“Ông ta vẫn thường xuyên đến đây sao?” Tô Lam hỏi Tô Yên.

Tô Yên bĩu môi, trả lời: “Từ sau khi chị dọn ra thì có về hai lần, lần nào đến cũng hỏi mẹ rằng chị và anh rể còn khả năng quay lại không, ngồi chưa nóng đít đã đi, nhưng mà chỉ có mẹ nhìn không rõ thôi!”

Tô Lam biết chắc chắn hôm nay Tô Mạnh Cường sẽ không đến, bình thường ông ta cũng phải lừa gạt Hồ Tinh mới có thể đến được, hôm nay là ngày cả nhà đoàn viên, dù thế nào ông ta cũng không thể giả bộ không biết để lừa gạt bà ta được.

Sau đó Sở Thanh Diên uể oải ngồi xuống bàn cơm, nói một câu. “Ăn cơm đi!”

Dù sao Tô Yên cũng còn nhỏ, lập tức cầm đũa gắp đồ ăn.

Đương nhiên Tô Lam có thể nhìn ra vẻ mặt không vui của mẹ, trong lòng rất hụt hẫng, nhưng cô đã trả qua nhiều việc như vậy, đại khái cô vẫn có thể hiểu cho mẹ, nếu một người phụ nữ yêu một người đàn ông thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ người đàn ông ấy ra khỏi cuộc đời của mình.

“Mẹ cũng ăn đi!” Tô Lam gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong chén Sở Thanh Diên.

“Ừ.” Sở Thanh Diên cúi đầu ăn, nhưng lại thấy nhạt như nước ốc.

Tô Yên nói một câu. “Mẹ, sao mẹ lại không nhìn ra gương mặt thật của Tô Mạnh Cường chứ? Ông ta thấy mẹ có giá trị lợi dụng vì thế mới dỗ vài câu, không có giá trị lợi dụng ông ta sẽ chẳng thèm quan tâm mẹ!”

“Tô Yên!” Tô Lam sợ mẹ sẽ chịu không nổi, nhanh cản lại.

Nhưng mà lần này Sở Thanh Diên lại ngẩng đầu nói: “Bây giờ mẹ đã hiểu rồi, sau này sẽ không nghe ông ta sắp xếp nữa, các con cứ chờ xem đi!” Nói xong bà ấy cúi đầu ăn từng miếng cơm.1

Tô Lam và Tô Yên thấy vậy thì liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thấy vô cùng vui vẻ, nếu mẹ có thể hoàn toàn bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại thì không có gì là tốt hơn.

Đêm giao thừa, Tô Lam ở lại trong nhà.

Hai chị em vẫn ở trong một căn phòng, Tô Yên có hơi xấu hổ nói: “Chị, em xin lỗi vì chuyện lần trước!”

Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ áy náy trên mặt Tô Yên, cười nói: “Đều đã qua rồi, chúng ta vẫn là chị em tốt.”

“Vậy chị dọn về nhà ở đi?” Tô Yên nhanh chóng nói.

“Chị muốn tìm một căn nhà ở gần công ty, đỡ phải qua lại chạy, tốn thời gian đi lại.” Tô Lam nói.

“Cũng phải.” Tô Yên gật đầu.

“Đúng rồi, em và anh ta…” Thật ra Tô Lam rất quan tâm chuyện của Tô Yên và Trịnh Hạo, nhưng lại sợ hỏi đến sẽ ảnh hưởng đến tình cảm chị em, cho nên muốn nói lại thôi.

Nhưng mà Tô Yên lại rất hào phóng nói: “Bây giờ anh ấy đối xử với em rất nghiêm khắc, cũng không hề đùa vui, hơn nữa còn hay tránh né em, cho nên bây giờ em chỉ có thể cố sức học tập.”

Tô Lam nghe được lời này đã thấy an tâm, nghĩ thầm: Trịnh Hạo nói rất giữ lời, trong lòng cô thầm thấy biết ơn anh ta.

“Có điều tình cảm của em dành cho anh ấy sẽ không thay đổi, anh ấy không muốn tình thầy trò vậy thì em có thể chờ đến lúc mình tốt nghiệp rồi theo đuổi anh ấy, anh ấy chính là mục tiêu cuối cùng của em!” Tô Yên giơ tay cổ vũ chính mình nói. Tô Lam nghe cô ấy nói vậy thì nhíu mày. Cô còn cho rằng Tô Yên đã nghĩ thông, hóa ra cô ấy lại càng ngày càng lún sâu vào con đường tên Trịnh Hạo này…