Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 104: Ẩu đả



Khi nghĩ đến khả năng thứ hai, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua chát giống như bình giấm chua bị đánh đổ.

Cô đến trạm và xuống xe, Đường Hoan đi bộ về biệt thự với đầy tâm sự.

“Đường Hoan, con tiện nhân, cô hại tôi thảm như vậy, món nợ này tôi nhất định phải tính toán rõ ràng với cô.”

Một giọng nói sắc bén vang lên, Đường Hoan ngước lên liền nhìn thấy Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình đang đứng chắn trước mặt cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ, biểu cảm trên mặt cô đã được cô thu lại, thay vào đó là một dáng vẻ lạnh lùng.

Cô bước đến trước mặt họ với vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào.

Cô nhìn Đường Vãn Tình, rõ ràng đã gầy hơn trước, trên miệng còn có một vết bầm tím. Xem ra đã bị ai đó đánh, cô cười khẩy: “Câu nói này của chị không đúng rồi, vết thương trên mặt chị không phải do tôi gây ra, chị tính với tôi cái gì? Hơn nữa, hiện tại chị có ngày hôm nay là do chị tự chuốc lấy, chị dựa vào đâu mà tính trên đầu tôi?”

Cô nói với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt rơi trên người Đường Vãn Tình, trong mắt mang theo một sự khinh bỉ rõ ràng.

Hiện tại có ai không biết Đường Vãn Tình là một người phụ nữ lẳng lơ ong bướm, hơn nữa còn là một Phan Kim Liên tái sinh. Bởi vì không chịu đựng được sự cô đơn, cô ta đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ để ép chồng mình phát sinh quan hệ, và cuối cùng do sự miệt mài quá độ, thân dưới bị xuất huyết tổn thương tử cung dẫn đến vô sinh suốt đời, chuyện này sớm đã được lan truyền ra ngoài rồi.

Điều nực cười hơn nữa là, khi chuyện này bị phơi bày, Đoạn Lâm Phong đều nói mình không muốn, chuyện đó không phải đã cho thấy Đường Vãn Tình dùng thủ đoạn phi pháp để có mối quan hệ với anh sao?

Những lời nói của Đường Hoan làm cho sự căm thù trong lòng của Đường Vãn Tình càng trở nên sâu sắc hơn, nếu như không phải vì Đường Hoan, sao cô có thể biến thành bộ dạng như ngày hôm nay?

Lê Mỹ Mỹ đứng bên cạnh thấy con gái bảo bối của mình bị bắt nạt, bà không thể nhịn được mà lập tức lên tiếng: “Đường Hoan, nếu như không phải tại cô, Tình Tình nhà tôi sẽ phải chịu những tội danh này sao? Bây giờ nó đã trở thành trò đùa của cả thành phố, sao trái tim cô có thể ác độc như vậy?”

Ban đầu bà còn mong đợi Đường Vãn Tình mang thai cháu trai cho nhà họ Đoạn, từ đó trở mình làm chủ, nhưng bà không ngờ bây giờ giấc mơ đã tan vỡ, bà đương nhiên phải tính món nợ này trên đầu Đường Hoan.

Nếu như không phải Đường Hoan áp bức con bé ác liệt như vậy, danh tiếng của con bé sao có thể bê bối như thế này và khiến cả thế giới cười nhạo.

Bây giờ, hai trưởng bối nhà họ Đoạn thậm chí còn nói họ tuyệt đối không cần một người phụ nữ không thể mang thai, khắp nơi mang áp lực đến cho họ, khiến họ phải ly hôn.

Bây giờ con gái bà bị tra tấn và đối xử như thế này, làm sao bà có thể để cho Đường Hoan – con gái của con tiện nhân kia được sống yên ổn. Đường Hoan cười khẩy và nhìn vào đôi mắt vô cùng sắc bén của họ: “Lê Mỹ Mỹ, tôi từng nói đây chỉ là vừa mới bắt đầu, bây giờ chị ta trở nên như thế này hoàn toàn là tự chui vào rọ, loại người hễ bản thân xảy ra chuyện lại bắt đầu oán than trời đất và đẩy mọi chuyện lên đầu người khác như các người sớm muộn gì cũng gặp quả báo, đây không phải là ông trời đang bắt đầu xử lý các người sao?”

Kể từ sau khi cô chèn ép họ trên Internet, đã không hề ra tay nữa. Nhưng cô ta lại muốn bản thân mang thai cháu trai cho nhà họ Đoạn mà dùng thuốc quá đà dẫn tới vô sinh suốt đời, bây giờ ngược lại lại muốn hất nước bẩn lên người cô, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

“Cô....được lắm, trước đây tôi không biết cái miệng nhỏ của cô lại biết nói chuyện như vậy.” Khuôn mặt Lê Mỹ Mỹ đỏ bừng lên vì tức giận, những lời nói ra lại càng khó nghe: ‘Trước đây nếu như sớm biết cô khó đối phó như vậy, tôi nên xử lý cô từ lâu rồi mới phải, làm sao có chuyện để cho cô kiêu ngạo đến bây giờ?”

“Nhưng tôi mệnh lớn!” Giọng nói của Đường Hoan đột nhiên trở nên lạnh buốt: “Những đau khổ mà hai người mang đến cho tôi, tôi đều rõ mồn một. Lê Mỹ Mỹ, Đường Vãn Tình, đừng nghĩ rằng hai người đứng cạnh nhau như vậy thì tôi sẽ sợ hãi, những chuyện xấu xa mà hai mẹ con bà đã làm, tôi và bà đều biết rõ.”

“Tuy nhiên Đường Vãn Tình có ngày hôm nay có thể nói là người mẹ như bà đã có đóng góp không ít.” Cô đột nhiên mỉm cười, ngũ quan trên khuôn mặt càng trở nên thanh tú hơn.

“Cô có ý gì?” Lê Mỹ Mỹ tức giận nói.

“Ý gì sao?” Đường Hoan hỏi ngược lại: “Nếu như không phải bà luôn kiêu ngạo hống hách, dung túng cho chị ta gây chuyện vô cớ, dạy chị ta đối đầu với tôi ở mọi nơi, làm tất cả những chuyện xấu xa, nuông chiều chị ta đến mức không coi ai ra gì, làm sao danh tiếng của chị ta có thể trở nên bê bối như bây giờ?”

“Đường Hoan, cô đừng ngậm máu phun người.” Đường Vãn Tình không thể nghe tiếp được nữa và tức giận nói: “Nếu không phải tại cô, sao tôi có thể biến thành bộ dạng như thế này? Cô công bố tin tức của tôi ở trên mạng, Đoạn Kim Thần ở phía sau đã khiến các trang mạng lớn share tin của tôi và đẩy nó lên tiêu đề, dẫn đến việc bây giờ tôi tiếng xấu lan rộng.”

“Nếu như không phải vì chuyện này, sao Lâm Phong có thể ghét tôi, làm sao tôi có thể nghĩ ra cách như vậy? Bây giờ tôi xảy ra chuyện, cô còn muốn chối bỏ mọi thứ, cô nằm mơ đi.”

Đường Hoan suýt bật cười, khả năng lật ngược phải trái của cô ta đúng là đáng kinh ngạc.

Rõ ràng là cô ta tự mình làm nên mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay, bây giờ cô ta nói như vậy, liên kết lại mọi chuyện với nhau, ngược lại đều là do một tay cô gây ra.

Dù sao cho dù có phải cô làm hay không, chỉ cần cô ta xảy ra chút chuyện vặt vãnh thì đều tính trên đầu của cô.

Điều này so với mẹ cô ta quả thực chỉ có hơn chứ không có kém, trò giỏi hơn thầy mà.

Mặc dù cô ta mất đi tư cách làm mẹ quả thực có chút đáng thương, nhưng nó không là gì so với những tội lỗi và nỗi đau mà hai mẹ con họ đã gây ra cho cô.

“Đường Vãn Tình, chị thực sự coi mình là một củ hành tây.” Đường Hoan lạnh lùng nói: “Chị phải trả giá cho những tội lỗi mà chị đã gây ra, đừng cho rằng tôi thực sự dễ bị bắt nạt như vậy, bây giờ tôi đã không còn là Đường Hoan chỉ biết nén giận để các người tùy ý gây khó dễ của trước kia nữa rồi, nếu như các người còn gậy chuyện trên đầu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người một cách nhẹ nhàng đâu.”

Câu nói này của cô đã đổ thêm dầu vào lửa, Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình hôm nay vốn đặc biệt đến đây để xử lý cô.

Dù sao hôm nay hai người họ cũng phải cực lực dạy cho Đường Hoan một bài học, ban đầu họ muốn tìm đến nhà, nhưng nghĩ đến việc trước đó Đoạn Kim Thần đã từng cảnh cáo họ, nếu như dám làm tổn thương Đường Hoan, nhất định sẽ không tha cho họ.

Họ không dám đi theo Đường Hoan một cách rõ ràng và cũng không dám giở mánh khóe dưới mí mắt của Đoạn Kim Thần, cho nên chỉ có thể chặn cô ở đây.

Ban đầu họ định hung hăng làm nhục cô một trận, nhưng không ngờ nó lại phản ngược lại.

Làm sao họ có thể nuốt trôi cục tức này? Nếu như đã nói không lại cô, vậy chỉ có thể động tay mà thôi.

“Tiện nhân, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy sự lợi hại của chúng tôi.”

Nói xong, Đường Vãn Tình nhào lên, Lê Mỹ Mỹ cũng lập tức bước đến, không nói lời nào mà giật tóc cô.

Đường Hoan bị giật như vậy, da đầu run lên, cô nghiêng đầu ra sau, móng tay sắc nhọn của Đường Vãn Tình nhéo vào người cô một cách tàn nhẫn.

Cô cau mày đau đớn nhưng không hề tỏ ra yếu đuối mà đá lên người Đường Vãn tình, cô ta bị đá lùi lại hai bước.

Thấy con gái bị đánh, Lê Mỹ Mỹ lại càng không nương tay, bà giật tóc cô và chào hỏi lên mặt cô, nhưng cánh tay vẫn chưa hạ xuống đã bị ai đó giữ lại trên không trung.

Không đợi bà ta kịp phản ứng lại, cổ tay chợt đau nhói, bàn tay đang túm tóc của Đường Hoan buông lỏng ra, sau đó bị hất mạnh và ngã xuống đất.

Sự thay đổi chỉ trong chớp mắt, Đường Hoan ngước lên và thấy khuôn mặt đẹp trai của Giang Chi Thịnh xuất hiện trước mặt cô, cô sững sờ một lúc.

Đường Vãn Tình thấy Lê Mỹ Mỹ bị ngã lập tức chạy lại đỡ bà dậy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Lê Mỹ Mỹ bám vào tay cô ta đứng dậy, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mặt: “Cậu là ai? Tại sao lại thích lo chuyện bao đồng như vậy?”

Bà bị ngã mông đau muốn chết, nhưng người phụ nữ kia vẫn chưa bị đánh đã được người đàn ông đó cứu, dựa vào đâu chứ?

Người đàn ông không trả lời bà ta mà quay đầu lại hỏi Đường Hoan: “Hoan Hoan, em không sao chứ?”

“Em không sao.” Đường Hoan lắc đầu.

“Hóa ra hai người quen biết nhau!” Lê Mỹ Mỹ nghe vậy mới biết là họ quen nhau, chẳng trách lại quản chuyện bao đồng của Đường Hoan.

Đường Vãn Tình sau khi biết họ quen nhau lại càng đố kỵ hơn, dựa vào cái gì mà người phụ nữ này luôn được nhiều đàn ông ưa thích, rốt cuộc cô có điểm nào thua kém cô ta?

Nhìn người đàn ông đẹp trai ở trước mặt, trong lòng Đường Vãn Tình lại càng cảm thấy căm hận, đều là vì sự tồn tại của Đường Hoan, cho nên mới khiến cho mọi ánh mắt của đàn ông đều đổ dồn lên người cô ta, nhất định không thể để Đường Hoan tiếp tục sống trên đời này nữa.

“Cậy nhiều bắt nạt ít, các người được lắm, tôi muốn xem xem nắm đấm của các người cứng hay của tôi cứng?” Nói rồi anh bước lên trước và chắn trước mặt Đường Hoan, sau đó đập thử hai nắm đấm vào nhau.

Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình liếc nhìn nhau và không khỏi rụt cổ lại, họ thích đánh người nhưng không muốn bị đánh, nhưng lại không muốn rời đi như thế này, nên chỉ có thể cứng đầu nói: “Được lắm, cậu đánh đi, tôi muốn xem xem cậu bắt nạt bà già như tôi như thế nào.”

“Bà già sao?’ Đường Hoan không chút nể mặt mà bật cười: “Bà quả thực là một bà già vừa già vừa xấu, cả ngày ngoài việc tính toán cái này cái kia ra, bà còn biết cái gì nữa? Cẩn thận nếu cứ tính toán như thế này lại mắc chứng Alzheimer của người già đó.”

“Cô.....” Lê Mỹ Mỹ tức giận trong lòng, bà trừng mắt nhìn Đường Hoan và định bước lên, nhưng vì Giang Chi Thịnh đang đứng ở đó nên chỉ có thể gượng ép nuốt cục tức này xuống.

“Đường Hoan, cô đừng quá kiêu ngạo! Đừng nghĩ rằng mọi người đều đang bảo vệ cô thì cô có thể không coi ai ra gì, tôi cảnh cáo cô...a...mẹ ơi, chúng ta mau đi thôi! Con không muốn bị đánh.”

Đường Vãn Tình vẫn chưa nói xong đã bị Giang Chi Thịnh bước tới dọa cho hoảng sợ hét lên, cô không nói không rằng mà kéo Lê Mỹ Mỹ chạy đi.

Bây giờ cô rất sợ xu hướng bạo lực này, bị Đoạn Lâm Phong đánh cho sợ rồi.

Cô để cho con tiện nhân đó kiêu ngạo hai ngày, đến lúc đó nhất định sẽ có cách kéo cô ta xuống ngựa, bây giờ cô bị hại thảm như vậy, Đường Hoan cũng đừng nghĩ đến chuyện được sống yên ổn.

Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của hai người đó, Đường Hoan bật cười thành tiếng.

Mẹ con nhà này luôn bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, Giang Chi Thịnh chắc chắn sẽ không ra tay đánh phụ nữ, vừa nãy anh chỉ là muốn dọa họ mà thôi, không ngờ họ lại không có gan như vậy.

“Hoan Hoan.” Giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh vang lên, đôi mắt anh nhìn cô tràn đầy tình cảm sâu sắc.

Đường Hoan định thần lại và ngước lên nhìn thấy đôi mắt thâm tình của anh, cô cố tình tránh né: “Đại Thịnh, cảm ơn anh, nhưng sao anh lại ở đây?”