Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 111: Thời gian đếm ngược của nhà họ Đường



Có lẽ cô biết dù mình có giải thích thế nào, sợ hãi thế nào thì người đàn ông trước mặt này cùng sẽ không tha cho cô, cô dứt khoát bước ra, ưỡn thẳng lưng và ngước mặt lên cười lớn: “Haha.....Đoạn Kim Thần, anh nghĩ rằng tôi thực sự sợ anh sao? Nếu có bản lĩnh anh hãy khiến tôi cả đời này không thoát ra được đi!”

“Anh đường đường là Tổng giám đốc của Tập Đoàn Đoạn Thị vậy mà lại vì con tiện nhân kia mà đắc tội với nhà họ Đường chúng tôi, rốt cuộc cô ta có điểm gì tốt chứ?”

Cô thực sự rất tức giận và căm ghét, dựa vào đâu mà mọi thứ tốt đều bị cô ra chiếm đoạt, còn cô đến cuối cùng lại không có gì và còn bị tống vào tù.

Cô thực sự không cam tâm, cô tuyệt đối sẽ không bị đánh gục như vậy, con tiện nhân kia bây giờ vẫn sống một cách tốt đẹp, sao cô có thể ở trong tù được?

Đoạn Kim Thần không muốn lãng phí thời gian với cô, sau khi nói xong liền rời khỏi phòng giam.

Bệnh viện, đèn đuốc sáng trưng, trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng.

Sau khi Đường Hoan đưa Giang Chi Thịnh đến bệnh viện, bác sĩ giúp anh băng bó vết thương xong liền kê cho anh một số loại thuốc chống viêm: “Vết thương không sâu lắm, nhưng phải uống thuốc đúng giờ, nếu không vết thương này rất khó lành lại. Tốt hơn hết là ở lại đây một đêm để xem có bị sốt không, nếu như không sốt, cậu có thể xuất viện vào ngày mai.”

“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Nghe bác sĩ nói vết thương của anh không nghiêm trọng lắm, trái tim đang căng lên của Đường Hoan mới dần dần được thả lỏng.

Nhìn vào băng gạc màu trắng trên tay anh, trong mắt Đường Hoan tràn đầy tội lỗi.

“Đại Thịnh, em đã liên lụy đến anh rồi, nếu như không phải tại em anh cũng sẽ không bị thương, tối nay cảm ơn anh.” Cô nói một cách chân thành, ban đầu cô nghĩ rằng mình thực sự sẽ chết dưới tay những người đó, may mà anh đã đến kịp thời.

“Đừng khách sáo với anh.” Giang Chi Thịnh lắc đầu cười: “Anh tình nguyện làm như vậy, em không cần phải cảm thấy gánh nặng.”

Đường Hoan nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa. Cô biết những gì mà cô nợ Giang Chi Thịnh không thể diễn tả hết bằng một lời cảm ơn. Sau khi đưa anh đến phòng bệnh và đắp chăn cho anh, cô đứng thẳng dậy: “Đại Thịnh, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, em về trước đây.”

Giang Chi Thịnh nghe thấy vậy lập tức xuống giường và đứng chắn trước mặt cô: “Em còn muốn về sao? Tối nay em ở đây với anh được không, trong lòng anh ta không hề có em, Hoan Hoan, em đừng trở lại bên cạnh anh ta nữa.”

Anh giữ vai cô và nói một cách kích động, Đường Hoan nhìn vào mắt anh, nhưng trái tim cô vô cùng cay đắng: “Đại Thịnh, em biết anh tốt với em, nhưng.....giữa chúng ta là không thể, em không muốn lần nào cũng nói với anh vấn đề này.”

“Hoan Hoan....”

Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra cắt ngang những lời còn dang dở của anh, dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện trước mặt họ.

Anh bước đến bên cạnh Đường Hoan nắm lấy cổ tay Đường Hoan và khẽ nói: “Muộn rồi, tôi phải đưa vợ tôi về nhà.”

Từ vợ khiến cho trái tim Giang Chi Thịnh càng đau đớn hơn. Đường Hoan nhìn đôi mắt bị thương của Giang Chi Thịnh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng để khiến Giang Chi Thịnh từ bỏ, cô không thể không về với Đoạn Kim Thần.

“Đại Thịnh, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, bác sĩ nói nếu ngày mai anh không bị sốt thì anh có thể xuất viện rồi, em không đến thăm anh nữa, cảm ơn anh.”

Đường Hoan cố gắng khiến giọng nói của mình nghe bình thường nhất có thể, cô nhìn anh và khẽ cười.

Ban đầu Giang Chi Thịnh muốn ngăn cản, nhưng những lời của Đường Hoan đã ngầm nói với anh, bảo anh không cần phải lãng phí thời gian cho cô.

“Tổng giám đốc Giang, cảm ơn anh đã cứu mạng vợ tôi.” Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu nói này, Đoạn Kim Thần kéo Đường Hoan ra khỏi phòng bệnh.

Giang Chi Thịnh đứng yên một chỗ nhìn bóng dáng hai người họ biến mất ở cửa phòng bệnh với ánh mắt xám xịt, sau đó anh ngã xuống giường một cách bất lực.

Cho dù bây giờ anh có thể làm bao nhiêu chuyện cho Đường Hoan thì anh cũng không có cách nào thay đổi được sự thật rằng cô đã kết hôn, mặc dù anh biết cô kết hôn với Đoạn Kim Thần chỉ vì trả thù, nhưng vậy thì đã sao, giờ đây họ là cặp vợ chồng hợp pháp, cuối cùng anh thiếu một lý do để có thể đứng bên cạnh cô một cách quang minh chính đại.

Sau khi Đường Hoan và Đoạn Kim Thần rời khỏi bệnh viện, họ trở về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ trong im lặng.

Sau khi thay giày xong Đường Hoan đi thẳng lên lầu, hiện tại cô không muốn ở cùng một chỗ với Đoạn Kim Thần.

Khi dì Đồng thấy họ về, dì muốn chào hỏi, nhưng thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, nên chỉ có thể đứng đó và không dám bước tới.

Khi hai người họ đi ngang qua người dì, dì cung kính gật đầu với họ.

Thấy hai người một trước một sau đi lên lầu, dì khẽ thở dài và lắc đầu rồi trở về phòng.

Đường Hoan đi lên lầu và định đóng cửa nhưng đã bị Đoạn Kim Thần chặn lại, Đường Hoan lạnh lùng liếc nhìn anh nhưng cô không nói gì mà bước vào trong.

Đoạn Kim Thần đóng mạnh cửa và bước tới nắm chặt tay cô rồi kéo mạnh, Đường Hoan liền ngã vào vòng tay của anh, cô cố gắng giãy dụa để thoát khỏi vòng tay anh nhưng cánh tay của người đàn ông như một gọng kìm sắt, một tay ôm chặt lấy eo cô, tay kia đặt trên gáy cô, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Ưm....” Đường Hoan không ngừng giãy dụa, cô đẩy anh ra bằng hai tay, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng cô hoàn toàn không làm gì được trước sức mạnh của người đàn ông, cuối cùng khi lưỡi của người đàn ông tiến vào trong miệng cô, cô đã mở miệng và cắn mạnh.

Người đàn ông đau đớn, Đường Hoan tận dụng cơ hội đẩy anh ra, cô nhanh chóng lùi lại hai bước, trong mắt là một tầng sương mù.

“Bốp” một tiếng, một cái tát trong trẻo vang lên trong phòng, vào thời điểm này nhiệt độ giảm xuống điểm đóng băng.

Đoạn Kim Thần bị đánh nghiêng mặt sang một bên, anh quay đầu lại và nhìn vào đôi mắt đang rực lửa của cô.

Đường Hoan tức giận nhìn anh chằm chằm, ngực không ngừng phập phồng, tận sâu trong đôi mắt mang theo một nỗi đau không thể xóa nhòa.

Rốt cuộc anh coi cô là cái gì? Một đối tượng có thể tùy ý chơi đùa hay một công cụ để phát tiết.

Cho dù hai người họ đã kết hôn, nhưng anh cũng không nên độc đoán chuyên quyền như vậy, dựa vào đâu mà anh muốn làm gì thì làm? Còn cô ngay cả quyền nói cũng không có?

Cô thực sự rất ghét sự độc đoán này của anh.

Dáng vẻ tức giận của cô khiến cơn giận trong lòng Đoạn Kim Thần cũng lên đến đỉnh điểm: “Tại sao em xảy ra chuyện lại không gọi cho anh? Lẽ nào em thực sự yêu cái tên họ Giang kia sao?”

Hễ nghĩ đến điều này anh lại tức giận, còn Đường Hoan khi nghe anh nói vậy, cơn giận đã bị kìm nén trong lòng cô hoàn toàn bùng cháy. Ban đầu cô muốn để mình không quan tâm đến nó, nhưng giờ anh đã nhắc đến lần thứ hai.

Điều quan trọng nhất là anh vẫn không nhận ra mình đã sai ở đâu và vẫn ở đây nghi ngờ cô.

“Tôi có yêu anh ấy hay không liên quan gì đến anh!” Những giọt nước mắt trong mắt cô không thể nào kìm chế được nữa: “Khi tôi gặp nguy hiểm thì anh ở đâu? Anh nói đi! Không phải anh về từ hôm qua sao, anh có biết nếu như tối nay không có Giang Chi Thịnh, tôi sẽ có kết cục như thế nào không?”

“Anh không hề biết.” Đường Hoan lắc đầu và buồn bã nói với đôi mắt ngấn lệ: “Điều anh nghĩ trong lòng không bao giờ là tôi! Bất kể là khi nào ở đâu, anh đều có thể bỏ tôi lại! Đoạn Kim Thần, anh hãy tự vấn lương tâm của mình đi, ban đầu khi kết hôn anh nói sẽ trả thù cho tôi, sẽ là chỗ dựa vững chắc của tôi, nhưng anh đã làm gì với tôi hả?”

“Anh ngoài việc sát muối vào vết thương của tôi thì đã làm gì cho tôi chứ?’

Anh tùy tiện vu tội cho cô có quan hệ bất chính với người đàn ông khác, tùy tiện bỏ rơi cô, ngay cả khi cô cần anh nhất, anh vẫn không ở đó.

Bây giờ xảy ra chuyện rồi, vậy mà anh còn dám chỉ trích cô tại sao không gọi điện cho anh, anh dựa vào đâu chứ?

Lẽ nào vì anh là một Đoạn Kim Thần cao cao tại thượng, là Tổng giám đốc của Tập Đoàn Đoạn Thị thì có thể đùa giỡn cô ở trong lòng bàn tay sao?

“Cút!” Đôi mắt cô đỏ hoe, cô chỉ vào cửa và gầm lên: “Tôi bảo anh cút đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, hễ nhìn thấy anh tôi lại nghĩ đến những chuyện trước đây mà anh đã làm với tôi, tôi cầu xin anh, làm ơn hãy đi đi.”

Cô thực sự rất mệt mỏi, sau khi kết hôn với anh, mặc dù anh đã giúp cô rất nhiều, nhưng mãi vẫn không thể so sánh được với những tổn thương mà anh đã mang đến cho cô.

Nếu sớm biết kết hôn với anh sẽ đau khổ như vậy, ban đầu thà không kết hôn còn hơn.

Đoạn Kim Thần mím môi và lắng nghe cô trút giận. Ban đầu người tức giận là anh, nhưng sau khi Đường Hoan nói ra nhiều điều như vậy, sự tức giận trong lòng anh được thay thế bằng cảm giác hổ thẹn và xin lỗi.

“Anh vẫn đứng đây là muốn nói với tôi, tối qua anh đã đi đâu sao?” Thấy anh đứng yên đó một lúc lâu mà không di chuyển, Đường Hoan lạnh lùng hỏi.

Một bầu không khí kỳ lạ dần bao trùm, đợi một lúc lâu vẫn không thấy câu trả lời của anh, cô nở một nụ cười thê lương.

Đến bây giờ anh vẫn không chịu nói cho cô biết sự thật, quả nhiên cô không nên ôm quá nhiều hy vọng đối với anh.

Khi cô đang chênh vênh giữa sự sống và cái chết, người mà cô nghĩ đến trong đầu là Đoạn Kim Thần, ban đầu cô nghĩ rằng anh sẽ từ trên trời rơi xuống như một thiên thần, nhưng không ngờ người đến lại là Giang Chi Thịnh.

Trái tim cô đau nhói, cô không biết tại sao trái tim mình lại đau đến thế. Ban đầu khi biết Đoạn Lâm Phong cưới Đường Vãn Tình cô cũng không đau đớn như bây giờ.

Quả nhiên không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng, từ nay về sau, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt trái tim của mình.

Sau một lúc lâu cô mới nghe thấy một câu nói của Đoạn Kim Thần: “Anh xin lỗi.”

Sau khi nói xong anh quay người đi, Đường Hoan nhìn bóng lưng anh, nước mắt càng rơi dữ dội hơn, cho đến khi cô không thể chịu đựng được nữa mà nằm trên giường khóc như mưa.

Tiếng nức nở của cô vang vọng trong phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Đoạn Kim Thần không lập tức rời đi mà anh đứng ngoài cửa một lúc, nghe thấy tiếng nức nở từ bên trong truyền ra, anh siết chặt tay lại với ánh mắt phức tạp.

Màn đêm thâm trầm, cánh cửa đang đóng kín đột nhiên bị mở ra, ánh sáng từ bên ngoài hành lang tràn vào, người đàn ông khẽ đóng cửa lại, trong tay cầm một hộp cứu thương.

Khi ở trong bệnh viện, anh đã nhìn thấy tay của Đường Hoan bị thương.

Anh đứng bên giường một lúc lâu nhìn cô với đôi mắt phức tạp. Anh khẽ thở dài rồi ngồi xuống mép giường, sau đó mở hộp cứu thương lấy ra một lọ rượu thuốc. . Ngôn Tình Ngược

Anh đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay và chà xát để làm nóng, sau đó liếc nhìn cô, anh nhẹ nhàng xoa thuốc vào mu bàn tay bị thương của cô.

Một cảm giác thiêu đốt truyền đến, Đường Hoan khẽ cau mày, nhưng chẳng mấy chốc cảm giác thoải mái trong tay đã khiến lông mày cô dãn ra, sau đó cô lật người, khiến cho Đoạn Kim Thần dễ dàng xoa thuốc cho cô hơn.

Sau khi giúp cô xoa thuốc xong, Đoạn Kim Thần mới đặt tay cô vào trong chăn, sau đó anh lên giường và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Thần kinh căng thẳng của Đường Hoan hôm nay đã lên đến cực điểm, cho nên tối nay cô ngủ một cách vô cùng trầm ổn, cô thậm chí còn không biết Đoạn Kim Thần đã lên giường, cô chỉ biết khi có một hơi ấm bất chợt ập vào mũi cô, cô cảm thấy rất ám áp.