Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 115: Ngộ độc rượu



Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, ba người đã đến Cục dân chính.

Khi họ đi ra, cả hai đều có một cuốn sổ xanh trong tay.

Đường Vãn Tình nhìn Đoạn Lâm Phong với đôi mắt đẫm lệ và nghẹn ngào nói: “Lâm Phong, em thật lòng yêu anh, cho dù hôm nay anh đã ly hôn với em thì trong lòng em anh mãi là chồng của em.”

“Không cần đâu.” Đoạn Lâm Phong cười khẩy, sau đó thờ ơ nói: “Tốt hơn hết cô hãy quên cuộc hôn nhân này đi và coi như nó chưa bao giờ xảy ra.”

“Không thể nào.” Đường Vãn Tình kéo tay anh và bật khóc: “Làm sao em có thể quên được cuộc hôn nhân này, cho dù em đã làm những chuyện có lỗi với anh, nhưng trong lòng em vẫn luôn có anh.”

Đoạn Lâm Phong hất tay cô ra một cách khó chịu, trong mắt lóe lên một tia kinh tởm và vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Trong lòng cô có tôi sao lại có thể ngủ với những người đàn ông khác sau lưng tôi? Tôi tin cô thì đúng là ngu ngốc, cô vẫn nên tự lo cho mình đi, đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô đâu.”

Sau khi nói xong, anh quay người bỏ đi không chút cảm xúc. Đường Vãn Tình nhìn vào lưng anh và gán mọi thứ lên người Đường Hoan, cô cho rằng Đường Hoan đã một tay hủy hoại hạnh phúc của mình.

Lê Mỹ Mỹ thấy Đoạn Lâm Phong đã đi xa, lúc này mới đi đến bên cạnh Đường Vãn tình và vỗ tay cô: “Đừng nhìn nữa, đi thôi! Hiện tại nhà họ Đường chúng ta đã không còn như trước đây nữa rồi. Xem chuyện tốt mà con gây ra đi, bây giờ bố con đang tức đến ngất xỉu rồi, hãy mau về nhà với mẹ.”

“Mẹ, nhà mình xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Vãn Tình bày ra vẻ mặt khó hiểu và để mặc bà kéo cô lên xe, sau khi nghe xong mọi chuyện, trong lòng cô tràn ngập lửa giận và cho rằng Đường Hoan đã đứng sau giở trò trong chuyện này, cô ngồi mắng chửi một hồi.

Cô không ngờ mình chỉ trong tù mấy ngày ngắn ngủ, vậy mà lại có một sự thay đổi lớn như vậy.

Trong bệnh viện, khi Đường Hoan tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Vừa mở mắt ra, khung cảnh trắng xóa khiến cô cảm thấy hoang mang.

Mùi thuốc khử trùng trong không khí khiến cô cau mày, cô cố gắng ngồi dậy. Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô: “Tỉnh rồi à.”

Cô quay đầu lại và thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi trên sofa với vẻ cao quý kiêu ngạo, Đường Hoan cau mày: “Sao em lại ở trong bệnh viện?”

“Em không nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?” Đoạn Kim Thần thản nhiên mở miệng và đứng dậy đi đến bên giường cô và ngồi xuống.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Cô còn nhớ sau khi rời khỏi Lê Sơn liền trở về biệt thự, chỉ là cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, sau đó xảy ra chuyện gì nữa thì cô không nhớ.

“Gần đây em đã chịu áp lực tinh thần quá lớn và cần phải nghỉ ngơi, những chuyện khác giao cho anh xử lý.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang vọng trong phòng bệnh.

“Không cần đâu.” Cô lắc đầu: “Em không sao, thù của em, em sẽ tự mình trả.”

Đường Hoan vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, La Vưu Phi xuất hiện trước mặt hai người. Khi cô nhìn thấy Đoạn Kim Thần ở bên trong, đôi mắt cô lóe lên, nhưng khi nghĩ đến người hôn mê bắt tỉnh nằm trong bệnh viện, cuối cùng cô vẫn bước tới. Thấy sắc mặt của La Vưu Phi có gì đó không ổn, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, Đường Hoan không kìm được mà lên tiếng hỏi: “Vưu Phi, cậu có chuyện gì muốn nói với mình à?”

Tính cách của La Vưu Phi luôn thằng thắn và chưa bao giờ do dự như thế này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Không sao, mình đến thăm cậu thôi, bây giờ cậu đã tỉnh lại mình cũng yên tâm rồi.” La Vưu Phi mỉm cười, sau đó trong mắt thoáng qua một sự ngập ngừng, cuối cùng vẫn lên tiếng nói: “Hoan Hoan, Đại Thịnh hiện đang ở trong bệnh viện vì ngộ độc rượu, cậu.....”

Ánh mắt cô dừng lại trên người Đoạn Kim Thần, sau đó cô hít một hơi thật sâu và nói: “Cậu...có muốn đi thăm anh ấy không?”

Mặc dù nói ra câu này có thể khiến Đoạn Kim Thần không vui, nhưng bây giờ cô không thể quan tâm được nhiều thứ như vậy nữa rồi.

Tình hình hiện tại của Giang Chi Thịnh thực sự rất tồi tệ, cô không biết phải an ủi anh ấy như thế nào, cũng không muốn anh tiếp tục hành hạ bản thân như vậy nữa, cho nên cô chỉ có thể đến tìm Đường Hoan.

“Cậu nói cái gì?” Sắc mặt của Đường Hoan lập tức thay đổi, cô lo lắng hỏi: “Tại sao lại như vậy? Không phải bác sĩ bảo anh ấy nhập viện để theo dõi sao? Anh ấy chạy ra ngoài uống rượu từ khi nào vậy, bây giờ có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào.”

Sắc mặt của Đoạn Kim Thần cực kỳ u ám, anh cau mày, dường như không hài lòng với những gì cô nói, thấy cô muốn xuống giường, anh giữ chặt vai cô và nói một cách bá đạo: “Không được đi, dù sao cũng không chết được, em hãy ngoan ngoãn nằm ở đây và đừng quên em là vợ của anh.”

Cơ thể Đường Hoan cứng đờ lại, cô nhớ lại những gì mà anh đã từng nói với mình trước đó, cô bắt buộc phải cắt đứt liên lạc với Giang Chi Thịnh. Cho dù trong lòng lo lắng như thế nào thì cô cũng phải kìm chế.

“Vưu Phi, mình không đi thăm anh ấy đâu, phiền cậu chăm sóc cho anh ấy, dù sao mình cũng không thuận tiện lắm.”

Hàm ý là hiện tại cô đã kết hôn rồi và nên giữ khoảng cách với Giang Chi Thịnh.

La Vưu Phi nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì nhiều: “Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, cậu đừng lo lắng, nếu như cậu muốn thăm anh ấy thì đến phòng bệnh 503 nhé.”

Cô có thể hiểu lý do tại sao Đường Hoan làm như vậy, dù sao bây giờ cô ấy cũng là vợ của Đoạn Kim Thần, cho dù ban đầu hai người họ kết hôn vì lý do gì di nữa thì trên pháp luật họ là vợ chồng hợp pháp, đây là một thực tế không thể thay đổi được.

Sau khi La Vưu Phi rời đi, đôi mắt của Đường Hoan mờ đi, trong lòng cô vô cùng cay đắng, còn chưa kịp định thần lại, Đoạn Kim Thần đột nhiên lật người lại đè cô xuống giường, anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt sắc bén: “Em đang lo lắng cho anh ta sao.”

Những gì anh hỏi là một câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.

Đường Hoan không chút né tránh và nói: “Đúng vậy.”

Lời cô vừa dứt, sắc mặt của Đoạn Kim Thần khó coi đến cực điểm, thấy sắc mặt của anh có gì đó không ổn, cô lại bổ sung thêm: “Anh ấy bà bạn của em, em quan tâm anh ấy là chuyện nên làm, hơn nữa anh ấy bị thương là vì em, nói không lo lắng chắc chắn là nói dối.”

Anh không ngờ cô sẽ nói thẳng lòng mình như vậy? Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không có quá nhiều sự thay đổi. Thay vào đó anh cúi đầu xuống và sát lại gần cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, trong mũi cô đều là hương vị của người đàn ông.

Hai tay cô áp trên ngực anh, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua lòng bàn tay đến cơ thể cô, trái tim cô nhất thời lạc nhịp và không dám nhìn thằng vào anh.

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần khẽ nhếch lên, anh đưa tay véo lấy cằm cô: “Tại sao không dám nhìn anh?”

Anh cúi đầu và cắn vào tai cô. Cảm giác ẩm nóng khiến Đường Hoan nổi da gà, khuôn mặt cô đỏ lên một cách mất tự nhiên: “Anh tránh ra đi, đây là bệnh viện!”

Mặc dù đây là một phòng bệnh Vip, nhưng cũng có không ít các y bác sĩ đi lại ở hành lang, nếu như bị người ta nhìn thấy hai người nằm trên giường bệnh với tư thế không đàng hoàng thế này thì thành ra thể thống gì nữa?

“Không có sự cho phép của anh, ai dám vào đây?” Ngữ khí bá đạo thể hiện đầy đủ quyền lực của anh, bệnh viện này có cổ phần của anh, có lẽ không có ai dám tùy tiện xông vào.

“Vậy cũng không được!” Thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ngày càng sát lại gần, đột nhiên câu nói Anh Thần thân thiết vang lên trong tâm trí cô, tất cả sự ấm áp trong lòng cô lập tức biến mất, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi nhiều.

Càng đến gần, anh càng có thể ngửi thấy rõ mùi hương độc đáo trên cơ thể của người phụ nữ. Đôi mắt của Đoạn Kim Thần từ từ tối sầm lại, một sức nóng thiêu đốt bốc lên từ dưới bụng của anh.

Lúc này anh đang đè lên người cô, cô thể cảm nhận rõ ràng.

Cô nhanh chóng tỏ ra lạnh lùng và đẩy mạnh anh ra: “Đứng dậy, bây giờ em vẫn là một bệnh nhân.”

Khi nói ra câu này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát, rõ ràng anh không yêu cô, tại sao vẫn muốn làm chuyện thân mật như vậy với cô?

Nhận ra khuôn mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, Đoạn Kim Thần nghĩ rằng cô không thoải mái, anh đưa tay gõ nhẹ vào mũi cô: “Lần này sẽ tha cho em.”

Nói xong anh lật người xuống giường và đắp chăn lại cho cô.

Đối với sự dịu dàng và ân cần bất ngờ này của anh, trong mắt Đường Hoan lóe lên một tia nghi hoặc, cô không thể đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Tại sao anh luôn có thể lúc nóng lúc lạnh với cô? Tại sao anh lại đối xử với cô độc đoán như vậy? Còn không cho phép cô qua lại với người khác giới?

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Cô cũng đã kết hôn với anh được một thời gian rồi, nhưng cô chưa bao giờ thực sự nhìn thấu được trái tim anh.

Khi cô nghĩ rằng anh có cảm tình với cô, nhưng anh lập tức hắt một gáo nước lạnh dập tắt ấn tượng tốt đẹp trong lòng cô.

Có thể nói rằng anh không quan tâm, nhưng anh luôn dễ dàng làm ra những chuyện khiến cô hiểu lầm.

Cô lắc đầu và im lặng thở dài rồi nhắm mắt lại.

Sau khi Đường Hoan nhập viện, Đoạn Kim Thần liền mang công việc đến phòng bệnh để giải quyết. Có thể nói rằng anh đã theo dõi cô suốt 24 giờ và đối xử với cô một cách tỉ mỉ chu đáo.

Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, Đường Hoan nửa nằm trên giường và đọc sách, còn Đoạn Kim Thần đang ngồi trên sofa giải quyết các vấn đề về công việc. Những ngón tay thon dài của anh gõ trên bàn phím, dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh tràn đầy quyến rũ.

Đường Hoan vô tình ngẩng đầu lên và thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh, cô nhất thời bị anh thu hút, cô nhìn đến thất thần.

Cô đột nhiên hiểu ra tại sao lại có rất nhiều phụ nữ thích anh. Anh trẻ tuổi lại đẹp trai, quan trọng hơn là có tiền có thế, có người phụ nữ nào không thích anh cơ chứ?

Ngay cả bản thân cô cũng từng nói rằng cô sẽ không bao giờ rung động với tên họ Đoạn này nữa, nhưng cô không thể kiểm soát được trái tim mình.

Con người có đôi khi kỳ lạ như vậy đấy, họ sẽ bị nửa kia thu hút một cách vô thức.

Cô đột nhiên thực sự muốn biết rốt cuộc mình là gì trong trái tim anh. Ngay khi ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, cô lập tức buột miệng nói: “Đoạn Kim Thần, anh có yêu em không?”

Sau khi nói ra cô lập tức hối hận, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng tận sâu trong trái tim cô lại mơ hồ chờ đợi câu trả lời của anh.

Không biết có phải do lo lắng hay không, cô cảm thấy không khí trong phòng có gì đó khác thường,

Ngón tay gõ trên bàn phím khẽ dừng lại, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, sau khi im lặng một lúc anh mới trả lời: “Nếu như em đã kết hôn với anh, anh tự nhiên sẽ có trách nhiệm với em.”

Khi câu hỏi được nói ra, Đường Hoan vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của Đoạn Kim Thần, thấy anh im lặng lâu như vậy, cô cũng đã đoán được câu trả lời ở trong lòng.

Nhưng những gì cô nghĩ trong lòng và những gì cô chính tai nghe được là hai chuyện khác nhau, cô cảm thấy vô cùng thất vọng.

Rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì? Trong trái tim người đàn ông này hoàn toàn không có chỗ cho cô, vậy cô mà lại muốn trao trái tim mình cho anh để anh tùy ý chà đạp.