Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 121: Nghi ngờ



Không còn muốn nghe những lời nhảm nhí của cô ta nữa, Đường Hoan nhất thời mất kiên nhẫn tức giận nói: “ Chỗ tôi không phải là nơi biểu diễn, nếu như cô muốn diễn kịch có thể đi chỗ khác, chúng tôi không có thời gian để xem cô biểu diễn.”

“Đường Hoan, đây là cô chủ của Tập Đoàn Lương Thị, em nên để ý đến lời nói của mình.” Đoạn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt Lương Phỉ Phỉ và nhìn Đường Hoan với vẻ tức giận.

Nhìn thấy Đoạn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, trong mắt Lương Phỉ Phỉ hiện lên một tia khinh bỉ.

Còn Đường Hoan khi nhìn thấy Đoạn Lâm Phong bảo vệ Lương Phỉ Phỉ ở phía sau, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.

Từ khi nào mối quan hệ của Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong lại trở nên tốt như vậy? Nếu như cô nhớ không nhầm, người mà Lương Phỉ Phỉ thích là Đoạn Kim Thần, hoàn toàn không có khả năng với Đoạn Lâm Phong. Hơn nữa Đường Vãn Tình từng là vợ của anh ta, hai người họ cơ bản là không có điểm giao nhau, nhưng bây giờ anh ta lại đang bảo vệ cô ta.

Lẽ nào giữa hai người họ có một bí mật gì đó không thể nói cho ai biết? Trong chuyện này chắc chắc có uẩn khúc, xem ra cô phải bỏ ra chút thời gian để điều tra hai người này mới được.

Nếu như hai người đó thực sự có mối quan hệ với nhau, điều này đối với Đường Vãn Tình quả thực là một đả kích lớn.

Sắc mặt cô không hề thay đổi, cô không suy nghĩ nữa mà cười nhạo nói: “Đoạn Lâm Phong, tôi nói cô ấy chứ không phải nói anh, sao anh lại căng thẳng như vậy?”

Lương Phỉ Phỉ sợ rằng Đoạn Lâm Phong sẽ nói linh tinh gì đó, cô vội vàng lên tiếng trước: “Đường nhiên là anh ấy không thuận mắt với cô rồi, cô cho rằng mình đẩy được Đường Vãn Tình xuống thì có thể trở thành người thắng lớn nhất sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng, loại phụ nữ chỉ biết dùng thủ đoạn để quyến rũ đàn ông như cô tôi gặp nhiều rồi.”

“Đó là đương nhiên.” Đường Hoan trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi quả thực là biết quyến rũ đàn ông, nếu không sao có thể đá Đoạn Lâm Phong mà kết hôn với Đoạn Kim Thần được chứ?"

Cô cố ý nói ngược lại lòng mình, cô biết Lương Phỉ Phỉ quan tâm nhất điều gì, còn điều mà Đoạn Lâm Phong luôn quan tâm đến cũng chính là Đoạn Kim Thần.

Quả nhiên khi cô nói ra câu này, sắc mặt hai người họ tái mét lại.

“Cô đừng có khoe khoang một cách không biết xấu hổ như vậy!” Đôi mắt nhìn cô của Đoạn Lâm Phong như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, nhưng anh không dám nói ra suy nghĩ thật của mình trước mặt Lương Phỉ Phỉ.

Đường Hoan luôn biết tại sao anh ta lại kết hôn với Đường Vãn Tình, nếu như cô nói ra mục đích ban đầu của anh ta, Lương Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ không tin anh ta và cho rằng anh ta thèm muốn thế lực của nhà họ Lương nên mới kết hôn với cô ta.

“Con tiện nhân như cô bớt dát vàng lên mặt mình đi, cô đừng nghĩ anh Kim Thần thực sự thích cô, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!” Lương Phỉ Phỉ tức đến nỗi buông lời mắng chửi: “Cũng không nhìn xem bản thân là loại đức hạnh gì đi, muốn cái gì không có cái đó, vậy mà còn mặt mũi khoe khoang trước mặt tôi, cô cho rằng tôi là Đường Vãn Tình sao? Dễ đối phó như vậy à.”

Hễ nghĩ đến người phụ nữ vô dụng đó, Lương Phỉ Phỉ lại cảm thấy cô ta đúng là đáng đời, ngay cả Đường Hoan cũng đấu không lại, một chút tác dụng cũng không có. Ban đầu cô còn cho rằng có thể mượn tay cô ta loại bỏ người phụ nữ Đường Hoan đáng ghét này, nhưng không ngờ cô ta lại biến thành một con chuột cống.

Đường Hoan hơi nhướn mày và nhìn cô ta nói: “Cô Lương, chỉ cần cô không đối đầu với tôi, tôi tự nhiên sẽ không đối phó với cô. Nhưng nếu như cô dám giẫm lên đầu tôi hoặc là bắt nạt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.” Bây giờ cô bắt buộc phải đủ mạnh mẽ, có như vậy cô mới có thể bảo vệ những người mà cô muốn bảo vệ, nếu như bạn càng yếu đuối, người khác càng không coi bạn ra gì.

Từ nhỏ đến lớn chính vì cô quá hiểu chuyện, luôn muốn bớt những chuyện rắc rối, nhịn lên nhịn xuống cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục bị đuổi ra khỏi nhà.

Cô sẽ không bao giờ để bi kịch như vậy xảy ra nữa, cũng sẽ không bao giờ để những người xung quanh cô phải chịu tổn hại nữa.

“Được lắm, tôi muốn xem xem cô đối phó với tôi như thế nào.” Lương Phỉ Phỉ thờ ơ nói: “Nhà họ Lương tôi có quyền có tiền, tôi lại là người thừa kế duy nhất của Tập Đoàn Lương Thị, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao? Tôi muốn xem xem đến lúc đó là cô thảm hại trước mặt tôi hay là tôi sẽ khóc lóc thảm thiết trước mặt cô!”

Khuôn mặt thanh tú của Lương Phỉ Phỉ vì tức giận mà trở nên nhăn nhó, nếu như không phải Đoạn Lâm Phong đứng một bên kéo cô lại, cô thực sự muốn tiến lên tát cho Đường Hoan mấy cái bạt tai, ánh mắt nhìn Đường Hoan hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ấy.

“Vậy sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó mở ra, một dáng người cao lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, mọi người đều quay ra nhìn và thấy Đoạn Kim Thần đang tiến vào.

Đôi mắt Đường Hoan sáng lên. Sắc mặt Lương Phỉ Phỉ lập tức thay đổi, cô ta nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ yếu đuối đáng thương, còn đôi mắt Đoạn Lâm Phong lóe lên một tia lạnh lẽo, sắc mặt của hai người họ thay đổi nhanh hơn cả lật mặt. .

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

“Em muốn làm gì vợ anh?” Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Còn Đường Hoan nhìn Đoạn Kim Thần với đôi mắt lấp lánh, nhưng cô không thể nói ra cảm giác lúc này là gì.

“Anh Kim Thần....vừa nãy em chỉ đùa với cô Đường mà thôi, sao em có thể thực sự đối phó với cô ấy chứ?” Khi nói ra câu này, cô gần như nghiến nát một chiếc răng của mình, bàn tay buông thõng hai bên sườn siết chặt lại và bình tĩnh kéo dài khoảng cách với Đoạn Lâm Phong.

“Đùa sao?” Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Từ khi nào mối quan hệ của hai người lại tốt đến nỗi có thể cùng nhau đùa bỡn bắt nạt vợ tôi như vậy?”

Khuôn mặt Lương Phỉ Phỉ tái đi và cố gắng giải thích: “Không phải, anh Kim Thần, em thực sự đến đây thăm cô Đường, còn anh ta đến sau, bọn em không phải như anh nghĩ đâu....”

Đoạn Kim Thần ngắt lời cô ta với vẻ mặt vô cảm: “Tôi không biết tại sao hai người lại ở cùng nhau và cũng không muốn biết điều đó, nhưng nếu như hai người có ý đồ với cô ấy, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho hai người.”

Lời của anh vừa dứt, sắc mặt Lương Phỉ Phỉ cũng trở nên tái nhợt, cô không ngờ Đoạn Kim Thần lại bảo vệ Đường Hoan trước mặt mình như vậy.

Trong lòng cô vừa tức giận lại vừa oán hận, dựa vào đâu mà Đường Hoan có thể có được sự bảo vệ của Đoạn Kim Thần? Rốt cuộc cô có điểm nào không bằng cô ta?

Kể từ khi Đoạn Lâm Phong thấy Đoạn Kim Thần xuất hiện, tâm trạng của anh thay đổi một cách rất vi diệu.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần bảo vệ Đường Hoan trước mặt Lương Phỉ Phỉ như vậy, trong lòng anh lại càng chế nhạo.

Hiện tại dáng vẻ này của Đoạn Kim Thần đang gián tiếp giúp anh, chỉ cần anh ta làm tổn thương sâu sắc trái tim của Lương Phỉ Phỉ thì khả năng anh có thể kết hôn với Lương Phỉ Phỉ lại càng lớn.

“Anh Kim Thần.....sao anh có thể nói như vậy với em? Lẽ nào trong lòng anh em là một người độc ác như vậy sao?” Cô nói một cách đáng thương với đôi mắt đẫm lệ. Giống như thể bị ai đó đổ oan vậy.

Khóe môi Đường Hoan gợi lên một tia mỉa mai, ban đầu cô cho rằng Đường Vãn Tình rất biết diễn rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ cô mới biết Đường Vãn Tình không phải là người duy nhất biết diễn kịch.

Khả năng của Lương Phỉ Phỉ này đúng là cao tay hơn nhiều.

“Phỉ Phỉ, em đừng tức giận, vì....” Đoạn Lâm Phong thấy Lương Phỉ Phỉ khóc, anh muốn an ủi cô nhưng anh vẫn chưa nói hết lời, Lương Phỉ Phỉ đã quay người đi.

Nhìn hai người họ biến mất ở trước mặt, sự nghi ngờ trong mắt Đường Hoan càng rõ ràng hơn, trông mối quan hệ của họ không với như bạn bè bình thường.

“Em không sao chứ?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, Đường Huân nhìn anh và lắc đầu: “Quan hệ giữa hai người bọn họ tốt như vậy từ khi nào?”

Nhưng Đoạn Kim Thần không trả lời câu hỏi của cô mà ngồi xuống bên giường và nói: “Đừng quan tâm đến chuyện của người khác, bây giờ em hãy lo cho sức khỏe của bản thân đi.”

Đường Hoan nghe vậy không đáp lại mà quay mặt đi chỗ khác.

Nhìn vẻ ngoài của họ thực sự rất khả nghi, cho dù có chuyện gì xảy ra hay không, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội có thể trấn áp Đường Vãn Tình này.

Mặc dù Đường Vãn Tình cũng được coi đã chịu đủ mọi đau khổ, nhưng điều đó vẫn chưa đủ so với những gì mà trước đây cô phải chịu.

Trong đêm khuya yên tĩnh, là lúc thích hợp nhất để làm những chuyện người khác không biết.

Ánh trăng lạnh lẽo bao trùm khắp mặt đất, dưới ánh trăng thấp thoáng một bóng người, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai cô mới bước ra khỏi bóng tối.

Thông qua ánh trăng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó, cô ấy chính là Đường Vãn Tình đã lâu không xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc trước cô vẫn giữ chìa khóa của biệt thự nên có thể dễ dàng mở cửa đi vào, cô định lẻn vào phòng của Đoạn Lâm Phong nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi và cuối cùng quyết định đi vào bằng cửa sổ.

Trong khoảng thời gian này cô luôn ẩn trốn, có nhà không dám về, thậm chí ban ngày cũng không dám ra ngoài, mà chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm.

Cô muốn lẻn vào chỗ của Đoạn Lâm Phong với ý đồ quyến rũ anh lần nữa để trở mình, nhưng thật đáng tiếc cô vừa mới mở cửa sổ còn chưa kịp trèo vào đã va phải Đoạn Lâm Phong vừa đi ra từ phòng tắm.

Cảnh tượng đó rất buồn cười, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Đường Vãn Tình duy trì một tư thế không đứng đắn, một chân đặt lên cửa sổ, hai tay bám lên tay vịn cửa sổ, dáng vẻ đó giống như một tên trộm nửa đêm lẻn vào nhà.

Sau một lúc ngẩn người Đoạn Lâm Phong mới định thần lại, anh tức giận bước tới và gầm lên: “Làm sao cô vào được đây? Tiện nhân chết tiệt, mau cút đi cho tôi!”

Nói xong, anh không cần biết tư thế của Đường Vãn Tình lúc này là như thế nào mà đưa tay ra kéo cô vào từ ngoài cửa sổ, sau đó kéo cô đi một mạch xuống lầu.

Đường Vãn Tình hoàn toàn không kịp chống cự lại. Cổ áo bị ánh kéo siết chặt một cách khó chịu, cô thậm chí còn không nói nên lời.

“A...khụ khụ....”

Anh kéo cô một mạch đến cổng biệt thự rồi hất mạnh. Đường Vãn Tình không kịp phòng bị ngã xuống đất, sau đó không ngừng ho khan, giọng nói tức giận của Đoạn Lâm Phong vang lên trên đầu cô: “Lần sau còn dám lẻn vào nhà tôi nữa, tôi sẽ không khách khí đâu!”

Nói xong, anh không quan tâm Đường Vãn Tình có muốn nói hay không, anh đóng sầm cửa lại, Đường Vãn Tình nằm ngay tại chỗ chưa đứng dậy, chưa kịp nói lời nào, cô chỉ có thể nhìn cánh cửa bị đóng lại, trong lòng vừa bực mình và tức giận.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trước đây đối xử dịu dàng với cô như vậy nhưng bây giờ lại máu lạnh và tàn nhẫn đến thế, nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống.

Cô nằm dưới đất khóc một lúc sau đó mới lau khô nước mắt và loạng choạng đứng dậy bước ra ngoài.

Cô có kết cục như ngày hôm nay cũng là do Đường Hoan hại. Sự thù hận trong lòng cô đối với Đường Hoan đã không còn có thể diễn tả bằng lời.

Trên đường lúc này đã không còn ai, ngọn đèn đường kéo bóng cô dài ra, tiếng giày cao gót bước trên mặt đất vang lên những tiếng cộc cộc khiến người nghe cảm thấy một sự u ám, cô xoa xoa cánh tay và nhìn xung quanh.

Trong đêm tối yên tĩnh không có ai, ngay cả những phương tiện đi lại cũng rất hiếm.

Đèn xe từ đằng xa chiếu đến, chói đến mức khiến cô không mở được mắt, cô đưa tay lên che, ban đầu cô vốn tưởng rằng nó sẽ đi ngang qua mình, nhưng không ngờ nó lại dừng lại bên cạnh cô.