Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 136: Ôm ấp tình cảm



Sau khi hai người đi một vòng quanh trường, cuối cùng họ ngồi trên bãi cỏ mà trước đây thường hay ngồi, cơn gió nhẹ thoáng qua thổi tung mái tóc của Đường Hoan.

Anh quay đầu nhìn vào gương mặt thanh tú của Đường Hoan, dưới ánh nắng mặt trời làn da trắng như sữa của cô càng trở nên trong suốt, trên mặt có một chút sắc hồng nhạt vô cùng quyến rũ.

“Hoan Hoan, nếu như sớm biết sau khi anh ra nước ngoài sẽ có nhiều chuyện xảy ra với em như vậy thì ngay từ đầu anh sẽ không bao giờ ra nước ngoài.” Hiện tại ngày nào anh cũng hối hận tại sao khi đó lại đi nước ngoài.

Nếu như anh không ra nước ngoài, Đường Hoan sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi và cũng sẽ không phải kết hôn với Đoạn Kim Thần để trả thù như vậy.

Có lẽ bây giờ người đứng cạnh cô và bảo vệ cô sẽ là anh chứ không phải Đoạn Kim Thần.

Bây giờ nhìn cô sống không vui vẻ mà anh lại bất lực, mỗi lần thấy cô phải chịu ấm ức, anh đều muốn giành lại cô từ tay Đoạn Kim Thần, nhưng anh biết là mình không thể.

Nghe những lời anh nói, Đường Hoan không lập tức trả lời, sau một lúc im lặng cô mới quay sang nhìn anh, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ: “Đại Thịnh, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, em chưa từng nghĩ rằng sẽ dựa dẫm vào ai.”

“Mặc dù em hận họ đã hại chết mẹ em, cũng hận họ đuổi cùng giết tận em và bà ngoại, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ tất cả những gì em có thể làm là đối mặt và bảo vệ bà ngoại, những chuyện khác em không muốn nghĩ quá nhiều.”

Cô đã từng oán trách ông trời đối xử bất công với cô, đẩy mẹ con họ vào chỗ chết và khiến hai mẹ con cô phải âm dương cách biệt, nhưng cô biết rằng việc oán tránh hoàn toàn vô dụng.

Bạn càng hèn nhát, họ càng không coi bạn ra gì, bọn họ sẽ chỉ càng tự mãn hơn mà thôi.

Vì vậy chỉ có phản kháng mới có thể bảo vệ bà ngoại, nhưng năng lực của một mình cô thì không thể đánh bại nhà họ Đường, cho nên cô chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Đoạn Kim Thần để đối phó với họ.

Tâm trạng khó khăn lắm mới được xoa dịu bây giờ lại trở nên vô cùng phiền muộn. Cô khẽ thở dài, cuối cùng không nói gì.

Mặt trời lặn dần về phía tây, bầu trời phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực, hai người ngồi trên mặt đất, khắc họa ra một bức tranh tuyệt đẹp.

Sau khi hai người rời khỏi trường học liền đi đến bờ sông trước đây mà họ thường ngồi uống rượu, hai người ngồi đó cụng ly với nhau.

“Hoan Hoan, nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh rất muốn ở bên cạnh em cả đời.” Đây là lời anh nói nhiều nhất trong ngày hôm nay.

Anh luôn cảm thấy hối hận, cảm thấy vì anh ra nước ngoài nên mới bỏ lỡ Đường Hoan.

Bây giờ anh đã trở lại nhưng lại mất đi tư cách đứng bên cạnh cô, đây luôn là cái gai trong lòng anh, mỗi khi nghĩ đến anh lại đau đến mức không thở nổi. “Đại Thịnh, đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, bây giờ mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cho dù em có kết hôn với Đoạn Kim Thần hay không, em cũng không xứng với anh.” Đường Hoan uống một ngụm bia lớn, cô cười nhẹ và nhìn về phía xa xăm: “Bây giờ em chỉ có một điều ước duy nhất, đó chính là bà ngoại có thể được sống tốt.”

“Bây giờ nhà họ Đường đã suy sụp, Đường Vãn Tình cũng đã nhận được hình phạt mà cô ta đáng phải nhận, mối thù của em cũng đã trả xong, bây giờ em không có gì để hối tiếc nữa rồi.”

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hối tiếc nhất là trong cuộc hôn nhân này cô đã đánh mất trái tim của mình và yêu phải một người không nên yêu.

Ngay từ khi bọn họ hợp tác kết hôn, lẽ ra cô nên biết rõ mình không nên rung động với người đàn ông này, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác chìm đắm trong sự dịu dàng của anh và không tự kiềm chế được lòng mình, mỗi lần cô muốn dứt áo ra đi, anh đều có thể làm ra những chuyện khiến cô không thể quyết tâm.

Bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, anh luôn có thể xuất hiện, khi cô bị thương, anh luôn có thể chu đáo chăm sóc và ở bên cạnh cô, khiến cô ảo tưởng hết lần này đến lần khác, cảm thấy trong lòng anh có cô, nên cô mới không thể khống chế được trái tim mình.

Giang Chi Thịnh lắng nghe những lời thoải mái giả vờ của cô, anh thấy rõ sự chua xót trong mắt cô, trong lòng cũng vì vậy mà cảm thấy đau đớn.

“Hoan Hoan, anh thực sự muốn em được vui vẻ hạnh phúc.” Giọng nói trầm thấp của Giang Chi Thịnh vang lên, anh nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Anh vốn cho rằng em kết hôn với anh ta là vì thích anh ta, nhưng khi anh biết em kết hôn với anh ta là vì trả thù, trái tim anh đau đớn không thở nổi.”

Đường Hoan cười khổ, trong giọng nói mang theo một chút bất lực: “Trước đây em đã từng tưởng rằng mình có thể gả cho tình yêu, nhưng cho đến sau này em mới nhận ra mình đã quá ngây thơ.”

Trước đây cô cho rằng Đoạn Lâm Phong sẽ là người duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng mãi sau này cô mới nhận ra đó chỉ là một màn dối trá.

Có lẽ trong lòng anh ta từng có một chút vị trí của cô, nhưng so với lợi ích của anh ta thì cô chẳng là gì, cho nên mới rơi vào kết cục bị Đường Vãn Tình cười nhạo.

Những suy nghĩ phiền muộn như một cơn thủy chiều không ngừng nhấn chìm cô khiến trái tim chua xót của cô không cách nào được giải tỏa, cô uống cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác, Giang Chi Thịnh cũng uống cùng cô.

Chẳng mấy chốc, xung quanh hai người đã có rất nhiều bình rượu rỗng, trong lòng Đường Hoan và Giang Chi Thịnh đều có tâm sự, càng uống càng nhiều.

Cả hai đều đã hơi say, Giang Chi Thịnh uống nhiều hơn Đường Hoan một chút, lúc này nỗi xót xa trong lòng anh đã không thể che giấu được nữa, anh nóng lòng muốn tìm một chỗ để xả.

Làn gió chiều tối thổi đến làm lay động mái tóc Đường Hoan, cô uống cạn cốc rượu trong tay rồi ném sang một bên, cô đứng dậy và hét lớn ở bờ sông: “A....”

Âm thanh lanh lảnh trôi đi theo gió mang theo tiếng vang và cuối cùng biến mất trong không khí.

Tiếng hét của cô như trút bỏ mọi nỗi tủi hờn trong lòng, trong lòng cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Giang Chi Thịnh nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, anh cũng đứng dậy và lảo đảo đi đến bên cạnh cô, gió lạnh thổi vào mặt anh nhưng không thổi bay được hơi rượu.

Hoặc là trong tiềm thức anh không muốn tỉnh lại, anh giữ chặt vai Đường Hoan và ép cô nhìn thẳng vào anh.

Hai người nhìn nhau, dưới ánh trăng, khuôn mặt Đường Hoan có chút ửng đỏ, đường nét càng trở nên tinh xảo, đôi môi mỏng mang như một cánh hoa hồng khiến người ta muốn hôn lên đó.

Giang Chí Thành nuốt nước miếng, hai mắt tối sầm lại, người mà anh đang nghĩ đến đang ở ngay trước mặt, anh làm sao có thể không động lòng?

Hai người nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có hình ảnh phản chiếu của nhau.

Lúc này Đường Hoan cũng hơi say, cô nhìn Giang Chi Thịnh và nở một nụ cười quyến rũ. Giang Chi Thịnh nhìn nụ cười như hoa của cô, cuối cùng không thể đè nén suy nghĩ trong lòng được nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh chậm rãi đến gần cô.

Không khí dần trở nên mơ hồ nhưng Đường Hoan hoàn toàn không nhận ra, mãi cho đến khi đôi môi mỏng của Giang Chi Thịnh kề sát vào môi mình cô mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cô nhanh chóng vươn tay đẩy anh ra: “Đại Thịnh, anh hãy tỉnh táo một chút.”

Giờ phút này, Đường Hoan đã tỉnh táo hơn một nửa, cô có chút tức giận trước hành động của Giang Chi Thịnh.

Giang Chi Thịnh nhất thời không phòng bị bị cô đẩy lùi lại vài bước, nhìn vẻ mặt có chút tức giận của Đường Hoan, trong lòng anh lại nhói đau: “Lẽ nào em đã yêu anh ta rồi sao? Hoan Hoan, em đừng tàn nhẫn với anh như vậy được không?”

Sự đau đớn trong lòng dần biến thành tức giận, đây là người phụ nữ mà đã yêu bao nhiêu năm nay, đêm nào cô cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Anh ra nước ngoài du học là để hoàn thiện bản thân hơn, từ đó có thể bảo vệ cô. Nhưng không ngờ khi đi du học về, cô đã trở thành vợ người ta.

Tình yêu và sự tức giận dần ăn mòn lý trí của anh, anh đột nhiên bước tới ôm chặt vai cô, mặc kệ cô giãy dụa, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mỏng của cô: “Ưm....Đại Thịnh...bỏ ra....”

Đường Hoan không ngờ anh lại làm như vậy, cô kinh ngạc mở to mắt và càng giãy dụa ác liệt hơn, hai tay không ngừng đấm vào ngực anh.

Nhưng Giang Chi Thịnh hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, anh không ngừng hấp thụ mỹ vị trong miệng cô, khó khăn lắm mới được thử cảm giác ngọt ngào như vậy, làm sao anh có thể dễ dàng buông tay?

Anh càng ôm chặt lấy cô không cho cô cơ hội phản kháng: “Hoan Hoan...anh thực sự rất yêu em...đừng từ chối anh...”

Giọng nói của anh trầm khàn, ánh mắt tràn đầy sự ham muốn, hơn nữa lại cộng thêm men rượu nên lại càng táo bạo hơn bình thường.

Anh không quan tâm đến sự giãy dụa của cô, hai tay anh bắt đầu mò mẫm trên người cô: “Hoan Hoan, em có biết ba năm ở nước ngoài anh nhớ em nhiều như thế nào không? Anh nhớ em đến mức gần như phát điên.”

“Đại Thịnh, anh hãy tỉnh táo lại đi!” Đường Hoan không ngừng giãy dụa nhưng tay anh giống như một gọng kìm sắt, cô hoàn toàn không thoát ra được.

Giờ phút này Giang Chi Thịnh giống như một con dã thú mất hết lý trí, anh không quan tâm đến sự phản kháng của cô mà xé rách quần áo trên người cô.

Cảm thấy lồng ngực lạnh toát, trong mắt Đường Hoan thoáng lên một tia hoảng sợ, nhưng Giang Chi Thịnh mặc kệ và đè cô xuống dưới.

Cô cảm nhận được thân dưới của anh áp vào nơi bí mật của cô, cô nhìn người đàn ông trên người mình, cuối cùng bất lực nhắm mắt lại.

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất bi thương, cô cảm thấy mình giống như một trò đùa, người cô yêu không yêu cô, nhưng người cô không yêu thì lại hết lòng vì cô.

Động tác của Giang Chi Thịnh đột ngột dừng lại, nhìn Đường Hoan nhắm mắt lại, trong lòng anh dâng lên một cảm giác áy náy, nhưng anh không vì vậy mà buông tay.

Đường Hoan cảm thấy nhẹ nhõm khi người đè trên người mình không còn cử động nữa.

Nếu như hôm nay Giang Chi Thịnh thực sự không quan tâm đến suy nghĩ của cô mà cưỡng đoạt cô, vậy thì mối quan hệ giữa họ đã đi đến kết thúc, may mà anh đã không làm như vậy.

Thật lâu sâu, Đường Hoan mới mở mắt ra và nhìn anh với vẻ mặt vô cảm, cô đẩy anh ra và đứng dậy, sau đó chỉnh đốn lại quần áo.

Hai người đều uống hơi nhiều, nhưng hiện tại căn bản đã tỉnh táo lại.

Giang Chi Thịnh đứng một bên mím môi nhìn Đường Hoan chỉnh lại quần áo, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi, anh cảm thấy mình đã làm tổn thương cô, nhưng lời xin lỗi ngậm trong miệng không thể nào nói ra được.

Cho đến khi Đường Hoan nhặt túi xách lên muốn rời đi, anh mới nhanh chóng bước tới và ôm cô từ phía sau: “Hoan Hoan....anh xin lỗi, anh không cố ý.”

Đường Hoan hít một hơi thật sâu và coi như không nghe thấy lời xin lỗi của anh, cô gỡ tay anh ra và quay lại lạnh lùng nhìn anh: “Đại Thịnh, anh nên quay đầu lại nhìn La Vưu Phi thay vì lãng phí thời gian cho em. Cô ấy xứng đáng với tình yêu của anh hơn em.”

“Nhưng người anh yêu luôn là em!” Anh tức giận gầm lên, trong mắt là sự đau đớn, anh chỉ tay vào ngực mình: “Em có biết chỗ này của anh đau thế nào không? Mỗi lần nhìn thấy em đứng cạnh người đàn ông khác, anh hận không thể xé xác anh ta ra.”

Nếu như có thể quên cô, anh đã sớm quên từ ba năm trước khi còn ở nước ngoài rồi, làm sao có thể đợi đến bây giờ?

“Đủ rồi!”