Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 139: Khóc lóc



“Cô ấy nhất định sẽ không sao.” Giang Chi Thịnh kiên định nói, Đường Hoan cũng không nói gì nữa, hiện tại nghĩ nhiều thế nào đi nữa cũng không bằng việc nên trực tiếp đối diện với thực tế.

Hai người tìm kiếm từ buổi chiều đến tối. Khi chiếc xe dừng lại ở Quảng trường Phượng Hoàng, khuôn mặt Giang Chi Thịnh đầy vẻ nghiêm trọng: “Nếu như cô ấy không ở đây, anh cũng không biết cô ấy ở đâu nữa. Nếu cần thiết, chúng ta hãy báo cảnh sát.”

Sau khi hai người xuống xe liền vào bên trong. Quảng trường Phượng Hoàng rất lớn, môi trường bên trong rất yên tĩnh và tao nhã, chủ yếu là cây xanh, bên trong có một cây cầu vòm, mang một hương vị đơn giản.

Họ thường đến đây trong các kỳ nghỉ, nhưng sau khi họ tốt nghiệp đã rất ít đến đây.

“Chúng ta chia nhau ra tìm đi, nếu có tin tức hãy lập tức gọi điện nhé.” Đường Hoan không nhiều lời liền gật đầu rồi đi về một hướng khác, còn Giang Chi Thịnh đi hướng ngược lại.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống khiến cho màn đêm thêm sáng ngời, ngọn đèn đường kéo dài bóng Đường Hoan ra, cô không ngừng gọi tên La Vưu Phi.

Mặc dù trời đã khuya nhưng bên trong vẫn có rất nhiều người đi lại, nhìn thấy bộ dạng lo lắng kêu lên của Đường Hoan, trong lòng thở dài có lẽ là đứa con của ai đi lạc.

“Vưu Phi...” Dường như cô đã lật tung Quảng trường lên tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.

Lúc đi qua cầu vòm, Đường Hoan vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn mặt hồ.

Trong mắt cô lóe lên một tia vui mừng, cô nhanh chóng chạy về phía bóng người đó. Giang Chi Thịnh cũng đúng lúc tìm đến chỗ cây cầu. Thấy Đường Hoan vội vàng chạy về một hướng, anh nhìn theo và thấy La Vưu Phi đang ngồi dưới đất.

Anh bước lên hai bước, nhưng cuối cùng không đuổi theo mà chỉ đứng im nhìn bọn họ.

“Vưu Phi....cậu không sao chứ?” Đường Hoan đi tới chỗ La Vưu Phi, cô giữ vai cô ấy và nhận ra mắt cô ấy sưng đỏ như một quả anh đào, trong mắt thoáng hiện một tia đau lòng.

Không cần nói cũng biết chắc chắn cô ấy đã một mình trốn ở đây khóc rất lâu, nếu không mắt cô ấy đã không sưng tấy như vậy.

“Hoan Hoan...mình...anh ấy không thích mình...” Vừa nhìn thấy Đường Hoan, nước mắt khó khăn lắm mới ngưng lại được của cô lại tuôn xuống không ngừng, cô ôm chặt Đường Hoan và khóc rưng rức.

Nghe cô nói như vậy, Đường Hoan ôm chặt lấy cô ấy và an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, Vưu Phi, trên thế giới này nhiều đàn ông tốt như vậy, đâu phải chỉ có một mình anh ấy, nếu như thực sự không được, mình sẽ đối xử tốt với cậu, chúng ta không nhất thiết phải cần đàn ông.”

La Vưu Phi rất ít khi khóc một cách thương tâm như vậy, nhất thời cô nói chuyện có chút không mạch lạc, khiến những người đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt tò mò. Giang Chi Thịnh đứng cách đó không xa nhìn cô ấy khóc một cách thương tâm như vậy, trong mắt lóe lên tia áy náy, nhưng rốt cuộc vẫn không bước tới mà chỉ lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Đường Hoan nói rằng tránh cho La Vưu Phi nhìn thấy anh sẽ đau lòng rồi rời đi trước.

Khó khăn lắm mới an ủi được La Vưu Phi và dẫn cô về chỗ ở của cô ấy, cô ấy vừa khóc vừa kể về chuyện tỏ tình với Giang Chi Thịnh, cô ngồi một bên không ngừng đưa khăn giấy cho cô ấy.

Khi trên bàn đầy khăn giấy, La Vưu Phi cuối cùng cũng nói rõ mọi chuyện: “Hoan Hoan, mình cũng không biết rốt cuộc từ khi nào mình bắt đầu thích anh ấy, mình chỉ biết sau khi anh ấy về mình không thể kiểm soát được lòng mình, mình không muốn bản thân phải hối hận nên đã tỏ tình với anh ấy.”

“Mình biết người anh ấy thích là cậu, nhưng mình không muốn sau này phải hối hận nên đã lấy hết can đảm tỏ tình với anh ấy. Dù biết trước kết quả nhưng khi nghe thấy anh ấy từ chối, trái tim mình vẫn rất đau đớn.”

Có lẽ tình yêu chính là như vậy, rõ ràng biết là con thiêu thân lao vào lửa, nhưng vẫn không hối hận. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô vẫn sẽ lựa chọn tỏ tình với Giang Chi Thịnh.

Vừa nói nước mắt lại rơi xuống, mắt Đường Hoan không khỏi đỏ hoe khi nhìn thấy cô ấy khóc thương tâm như vậy.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ suy nghĩ đến việc ở bên cạnh Giang Chi Thịnh, nhưng bây giờ cô đã yêu người khác rồi, trong lòng cô không thể dung nạp người thứ hai.

Hoàn cảnh của cô cũng không khá hơn La Vưu Phi là bao, cả hai đều yêu một người không nên yêu nên rất đau khổ, cô thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của cô ấy.

Chỉ là cô không muốn sống quá thấp hèn và cũng không muốn sống trong cái bóng của Đoạn Kim Thần.

“Vưu Phi, cậu là bạn tốt nhất của mình. Mình thực sự mong rằng cậu sẽ được hạnh phúc, mình chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với Đại Thịnh.”

Đường Hoan nhìn cô ấy và nói một cách chắc chắn, mặc dù Giang Chi Thịnh là bạn tốt của cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

Cho dù Giang Chi Thịnh đối với cô thật lòng, cô cũng sẽ không bao giờ rung động trước anh ấy, hơn nữa bây giờ cô đã là vợ của Đoạn Kim Thần, cho dù sau này hai người cuối cùng sẽ ly hôn, cô cũng không thể ở bên Giang Chi Thịnh.

Cô đưa tay nắm lấy tay cô ấy. Giọng nói của La Vưu Phi có chút kích động: “Nhưng cậu không thích Đoạn Kim Thần đúng không? Hoan Hoan, mặc dù mình thích Đại Thịnh, nhưng mình cũng mong hai người có thể hạnh phúc.”

Đường Hoan lắc đầu, trong mắt tràn đầy chua xót: “Mình đã yêu Đoạn Kim Thần mất rồi. Vưu Phi, có phải cậu cảm thấy mình rất nực cười đúng không. Mình đã từng bị Đoạn Lâm Phong khiến cho mình đầy thương tích, cũng từng nói sẽ không thích người họ Đoạn nữa, rõ ràng biết kết hôn với anh ấy chẳng qua chỉ là vì mối quan hệ lợi ích, nhưng mình lại không thể kiểm soát được lòng mình.”

Giọng nói của cô tràn đầy vẻ buồn bã, La Vưu Phi ngưng khóc và nhìn cô kinh ngạc: “Hoan Hoan, cậu thực sự thích Đoạn Kim Thần sao, cậu không lừa mình đấy chứ?”

Tại sao Đường Hoan lại kết hôn với Đoạn Kim Thần trong lòng cô hiểu rõ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ thích Đoạn Kim Thần.

“Mình cũng hy vọng mình nói dối cậu.” Khóe miệng nở nụ cười chua xót, cô bước đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Nhưng đây là sự thật, mình đã yêu anh ấy nhưng trong lòng anh ấy lại có người phụ nữ khác. Cả đời này mình cũng không thể bước vào trái tim anh ấy, vì vậy mình và anh ấy cả đời này cũng không có khả năng.”

Cô vừa nói vừa nắm chặt tay La Vưu Phi: “Vưu Phi, nếu như chỉ có Đại Thịnh mới có thể mang đến hạnh phúc cho cậu, mình hy vọng cậu có thể giữ được anh ấy, bởi vì mình sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh ấy.”

Nghe cô nói như vậy, đôi mắt của La Vưu Phi lại rưng rưng, cô ấy ôm cô thật lâu không chịu buông ra: “Hoan Hoan....mình không biết có thể cùng anh ấy hay không, mình đã từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng trái tim mình thực sự rất đau.”

Trong khoảng thời gian cô bỏ nhà ra đi, cô đã nghĩ rất nhiều, nếu Đường Hoan thật sự ở bên cạnh Giang Chi Thịnh, cô sẽ thành tâm chúc phúc cho bọn họ, nhưng bây giờ nghe được lời nói của cô ấy, trái tim cô lại bắt đầu rung động.

Đường Huân thật sự không có chút tình cảm nam nữ nào đối với Giang Chi Thịnh, vậy cô sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Mình hiểu, nhưng không phải cậu luôn rất mạnh mẽ sao? Không có chuyện gì có thể đánh bại cậu, mình tin chỉ cần cậu cố gắng, anh ấy chắc chắn sẽ cảm nhận được tấm chân tình của cậu.” Cô gạt những sợi tóc rối trước trán của La Vưu Phi ra sau tai và nhìn cô ấy nói: “Sau này đừng tùy hứng như vậy nữa, mấy hôm nay cậu không về nhà, bố mẹ cậu đều rất lo lắng.”

Trong mắt La Vưu Phi thoáng hiện lên một cảm giác tội lỗi, mặc dù bố cô thường xuyên đánh cô nhưng cô biết bố mẹ thực sự rất yêu thương cô: “Mình biết, Hoan Hoan, điều may mắn nhất trong cuộc đời mình là có một người bạn như cậu.”

“Mình cũng vậy.” Đường Hoan nở một nụ cười chân thành và khẽ vỗ vào lưng cô ấy.

Lúc này ở Mỹ, Đoạn Kim Thần từ phòng họp đi ra, sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, khiến cho những người muốn bước tới bàn bạc công việc với anh đều phải dừng lại.

Anh bấm số gọi không biết bao nhiêu lần nhưng không có ai nghe cho đến khi tắt máy.

Anh thầm chửi thề một câu, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Đường Hoan thấy La Vưu Phi đã ngủ say cô mới rời đi và bắt taxi về biệt thự.

Sau khi lên xe cô mới nhận ra điện thoại đã tắt máy, cô khẽ thở dài và nghĩ khi về sẽ sạc pin, không ngờ vừa vào đến biệt thự dì Đồng đã lo lắng chạy ra: “Phu nhân, sao cô về muộn thế? Bây giờ đã là 12h rồi.”

“Một người bạn của tôi xảy ra chút chuyện, tôi đi cùng cô ấy.” Đường Hoan thản nhiên giải thích, dì Đồng nghe vậy gật đầu.

Nói thế nào Đường Hoan cũng là chủ nhân của căn nhà này, chuyện của cô cũng không nên hỏi quá nhiều: “Phu nhân, buổi tối cậu chủ có gọi điện về bảo rằng khi cô về hãy gọi lại cho cậu ấy.”

Cô nhướn mày, không ngờ rằng Đoạn Kim Thần sẽ gọi điện cho cô.

Tất nhiên cô cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng Đoạn Kim Thần tìm cô là vì nhớ cô, cô khẽ đáp lại một câu rồi đi lên lầu.

Sau khi về phòng, cô lấy điện thoại ra sạc.

Lúc này Đường Hoan hoàn toàn không biết tiêu đề giải trí trên các trang mạng lớn chiều nay đều có sự hiện diện của cô.

Bây giờ trên mạng đều tràn ngập tin tức của cô và Giang Chi Thịnh, hình ảnh hai người đi tìm La Vưu Phi đang được lan truyền trên mạng.

Vừa đi ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên, cô vừa lau tóc vừa bước tới nghe điện thoại.

“Alo.....”

Cô không cần nhìn id cũng biết người gọi cho cô là ai, quả nhiên điện thoại vừa được kết nối, bên trong đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Em được lắm, nhân lúc anh không ở nhà liền vội vàng đội mũ xanh cho anh!”

Những nghi ngờ vô cớ khiến Đường Hoan cảm thấy tức giận, cô phẫn nộ nói vào điện thoại: “Đoạn Kim Thần, nửa đêm anh gọi về là để hỏi em cái này sao? Em lại làm chuyện có lỗi với anh khi nào chứ?”

Cả ngày hôm nay cô bận đi tìm La Vưu Phi, làm gì có thời gian để cắm sừng anh?

Cô còn chưa nói anh đi nước ngoài là vì việc riêng, vậy mà anh còn ở đây kết tội cô!

Haha...anh đúng là bá đạo một cách đáng ghét.

“Em còn ngụy biện sao!” Tiếng gầm khiến cơ thể Đường Hoan run lên: “Cả ngày hôm nay em ở cùng với Giang Chi Thịnh, bây giờ chuyện này đã lan truyền trên mạng rồi, em còn muốn giả ngây với anh sao!”

Trái tim cô nhảy dựng lên, cái gì mà lan truyền trên mạng?

Hôm nay cô và Giang Chi Thịnh không hề làm chuyện gì đi quá giới hạn, trên mạng lại bùng lên chuyện gì vậy.