Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 141: Sốt cao



Đường Hoan nhất thời bị chặn họng không nói nên lời.

Đúng vậy! Chuyện tình cảm cơ bản là không thể ép buộc, chuyện của bản thân cô còn chưa giải quyết rõ ràng thì làm gì có tư cách đi quản chuyện của người khác, cho dù Giang Chi Thịnh và La Vưu Phi là bạn tốt của cô thì đã sao chứ?

Không yêu là không yêu, dù bạn có làm thế nào cũng không thể vào được trái tim của anh ấy.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Hoan cũng không còn tâm trạng để ăn sáng nữa.

Dì Đồng thấy cô đứng dậy liền quan tâm hỏi: “Phu nhân, cô không ăn sáng nữa sao?”

Cô lắc đầu và nở một nụ cười nhạt: “Tôi không muốn ăn.”

Nói xong cô liền đi lên lầu mà không quay đầu lại, bây giờ cô rất đau đầu, đêm qua không ngủ được bao nhiêu, bây giờ lại bị La Vưu Phi đánh thức vào sáng sớm.

Bây giờ cô chỉ muốn ngủ bù một giấc thật ngon và không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Khi cô đang mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy tức ngực khó thở. Khi cô vừa mở mắt ra liền nhiền thấy một mảng đen xì, trong lòng cô không khỏi cả kinh.

“Anh....” Còn chưa kịp cử động, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên khiến lời nói còn chưa hoàn thành của cô bị mắc kẹt trong cổ họng, lồng ngực chợt lạnh, cô lập tức tỉnh táo lại: “Anh làm gì vậy?”

Cô cố gắng dùng tay bảo vệ vùng ngực của mình nhưng đáng tiếc sức mạnh nữa nam và nữ có sự chênh lệch quá lớn, sự giãy dụa của cô không có tác dụng gì đối với Đoạn Kim Thần.

“Làm gì sao?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Không phải em không chịu được cô đơn sao? Anh chỉ mới đi công tác một ngày, em đã nôn nóng đội mũ xanh lên đầu anh rồi!”

Đối mặt với sự tức giận của anh, một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Đường Hoan, những chuyện mà trước đó Đoạn Kim Thần đã làm hiện lên trong tâm trí cô.

“Em không có!” Lúc này cô không còn quan tâm đến những chuyện khác mà giải thích một cách hoảng loạn.

Cô không muốn chuyện trước đây lại tái diễn, cô từ đầu đến cuối không có bất kỳ hành vi lệch lạc nào với Giang Chi Thịnh.

“Không có sao?” Đoạn Kim Thần hiển nhiên không tin lời cô nói, anh hừ lạnh: “Không phải lần trước em nói anh muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó sao? Bây giờ muốn phủ nhận sao? Em bớt giả bộ ngây thơ trước mặt anh đi!”

Lửa giận không ngừng thiêu đốt lý trí của anh. Lúc này trong lòng anh, Đường Hoan chính là một người phụ nữ lẳng lơ, anh vô cùng nôn nóng muốn chiếm hữu cô.

Khi nhìn thấy tin tức mới đó, anh đã tức giận đến nhường nào. Đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Hoan và Giang Chi Thịnh tựa sát vào nhau, anh cảm thấy vô cùng nhức mắt.

Cơn đau ăn mòn từng dây thần kinh của Đường Hoan một cách mãnh liệt, người đàn ông trên người cô không ngừng tiến vào cho đến khi cô ngất đi, anh mới định thần lại.

Nhìn thấy nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt cô, trong mắt anh hiện lên một tia khó chịu, nhưng hễ nghĩ đến tin tức kia, cánh tay đang đưa ra của anh cuối cùng cũng dừng lại, sau đó anh xoay người rời khỏi phòng.

Lúc Đường Hoan tỉnh lại đã là buổi chiều, cả người cô đau nhức giống như bị xe cán vậy. Bàn tay nắm ga giường không ngừng siết chặt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, anh thật sự đã trở về, thậm chí còn làm chuyện này với cô.

Thật ra cô nên biết điều này từ lâu rồi, sau khi nhìn thấy tin tức này Đoạn Kim Thần sẽ tức giận, chỉ là cô không ngờ anh lại về sớm như vậy.

Bất ngờ hơn nữa, anh lại làm điều này với cô mà không có sự cho phép của cô.

Cô thực sự rất hận!

Cô hận bản thân không có khả năng phản kháng trước mặt anh.

“Uống đi.” Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Đoạn Kim Thần cầm một cốc nước ấm đi vào, giọng nói vô tình vang lên bên tai cô.

Anh tiện tay ném hộp thuốc trong tay xuống giường, khi cô nhìn thấy tên trên hộp thuốc, đôi đồng tử co rút lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ tức giận của Đoạn Kim Thần khi nhìn thấy cô uống thuốc tránh thai lần trước, nhưng hôm nay anh lại đích thân đưa nó cho cô.

Nó giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim cô, lúc đó cô còn cảm thấy có chút vui mừng, cô cho rằng trong lòng Đoạn Kim Thần vẫn có phần nào quan tâm đến mình, cho nên mới tức giận khi cô uống thuốc tránh thai.

Cô ngước lên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô ước gì giây tiếp theo anh có thể nói với cô là anh đang lừa cô, nhưng giọng nói vô tình lại một lần nữa khiến trái tim cô tan vỡ: “Tạp chủng không xứng đáng đến với thế giới này.”

Sau khi bỏ lại câu nói này, Đoạn Kim Thần quay người bỏ đi.

Nhìn vào hộp thuốc tránh thai, nước mắt cô cứ chảy dài xuống tấm ga trải giường màu trắng.

Khi cánh cửa đóng lại đã cách ly tầm nhìn của hai người, nó giống như hai thế giới, Đường Hoan cảm thấy toàn thân vô cùng lạnh lẽo.

Cuối cùng cô cầm thuốc lên và nuốt xuống, cô nuốt khan như vậy mà không thèm uống nước, trong miệng có cảm giác đắng ngắt.

Kể từ hôm đó, Đường Hoan giống như bị cách ly với thế giới, cô bị Đoạn Kim Thần nhốt trong phòng, điện thoại cũng bị tịch thu, ngày nào Dì Đồng cũng mang cơm đến cho cô. Đêm nào Đoạn Kim Thần cũng sẽ bước vào phòng với một người đầy mùi rượu rồi chiếm hữu cô hết lần này đến lần khác.

Cô từng kháng cự và giải thích nhưng Đoạn Kim Thần không nghe, trong lòng anh đã tuyên án tử hình cho Đường Hoan, anh cảm thấy mối quan hệ của Giang Chi Thịnh và Đường Hoan giống như những gì trên mạng đã nói.

Ánh nắng tràn vào phòng qua cửa sổ, Đường Hoan nằm trên giường như một con rối, Đoạn Kim Thần đã rời khỏi phòng và đến công ty. Nếu như không phải lồng ngực cô còn phập phồng, suýt chút nữa cô đã nghĩ rằng mình ngừng thở.

Giọng nói của Dì Đồng vang lên ngoài cửa: “Phu nhân, tôi đã đặt bữa sáng ở trước cửa rồi, còn có....cậu chủ dặn cô đừng quên uống thuốc.”

Giọng nói của dì mang theo vài tiếng thở dài, dì không biết hai năm gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại trở về thời kỳ trước giải phóng rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân đã xa dần, Đường Hoan mới nhấc chăn xuống giường. Khi ngón chân chạm đất, chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, cũng may cô kịp bám vào tủ đầu giường mới khiến cô thoát khỏi màn tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Cô cố gắng kìm nén sự đau nhức dưới chân và từng bước đi về phía cửa. Khi mở cửa ra liền nhìn thấy bữa sáng đã được đặt sẵn trước cửa, trên khay có một bát cháo, trứng ốp la và bánh mì, bên cạnh còn có một viên thuốc.

Cô cười khổ, trong mấy ngày ngắn ngủi, cô đã gầy đi rất nhiều, cô không thèm nhìn bữa sáng trên khay mà cầm cốc nước lên uống một hơi rồi vào phòng.

Mỗi tối sau khi Đoạn Kim Thần trút giận lên người cô xong đều sẽ dặn Dì Đồng bảo cô uống thuốc tránh thai. Còn cô không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn uống thuốc.

Buổi trưa, khi Dì Đồng đi lên thấy bữa sáng trước cửa vẫn còn nguyên, chỉ có cốc nước và viên thuốc tránh thai đã biến mất.

Trong mắt Dì lóe lên một tia lo lắng, Dì quay người đi xuống lầu gọi điện thoại cho Đoạn Kim Thần, báo cáo với anh về tình hình của Đường Hoan: “Cậu chủ, phu nhân không chịu ăn cơm, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của cô ấy nhất định sẽ không chịu được.”

Nghe xong, Đoạn Kim Thần ở đầu dây bên kia khẽ nhíu mày, anh đứng dậy rời khỏi phòng làm việc và lái xe về biệt thự.

Dì Đồng thấy anh về lập tức bước tới chào hỏi: “Cậu chủ, cậu hãy khuyên phu nhân đi, cứ không ăn không uống như vậy, có mình đồng da sắt cũng không chịu được.”

Đoạn Kim Thần nghe vậy không nói gì mà trực tiếp đi lên lầu.

Dì Đồng nhìn theo bóng lưng anh, âm thầm thở dài rồi lắc đầu đi vào phòng bếp.

Cơn gió ập đến thổi tung rèm cửa.

Đường Hoan nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Đoạn Kim Thần đứng ở ngoài cửa, anh đặt tay lên nắm cửa nhưng cuối cùng không mở ra mà xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Đường Hoan thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khó chịu trên người cô ngày càng nặng nề.

Màn đêm hơi se lạnh, ánh trăng sáng rọi tràn vào tô thêm ánh sáng cho đêm đen.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần nghĩ đến cái tên Đoạn Kim Thần, trái tim cô liền đau nhói như bị kim đâm, những nỗi đau trên cơ thể không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cơ thể ngày càng khó chịu.

Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nếu như cô cứ ra đi như thế này, có lẽ đó là một sự giải thoát đối với cô.

Đôi mắt từ từ nhắm lại, bàn tay đặt trên ngực cũng yếu ớt rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt.

Trong bệnh viện đèn đuốc sáng rực, bên tai vang lên những tiếng nói chuyện ồn ào, giọng nói lạnh lẽo như mùa đông tháng mười hai âm lịch.

“Đường Hoan, không có sự cho phép của anh em không được xảy ra chuyện, cả đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi anh.”

Đường Hoan khẽ run lên khi nghe thấy giọng nói mơ hồ của Đoạn Kim Thần.

Quả thực cô đã nghĩ đến cái chết, cô cảm thấy đây có thể là một sự giải thoát đối với cô, nhưng sau khi cô chết, ai sẽ chăm sóc bà ngoại?

Nếu như bà biết cô không còn trên đời này nữa thì sẽ buồn thế nào chứ, một cú đả kích như vậy chắc chắn bà sẽ không thể chịu đựng được.

Cô nhất định phải sống thật tốt, không thể để bản thân phải buồn, cô còn phải ăn món cá chua ngọt do chính tay bà ngoại nấu cho cô.

“Anh Đoạn, phu nhân đã hạ sốt rồi, bây giờ đã không còn gì đáng lo ngại.” Sau khi bác sĩ đo nhiệt độ cho Đường Hoan xong liền đi đến bên cạnh Đoạn Kim Thần và giải thích.

Nghe ông ta nói vậy, trong lòng anh thầm thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm lấy tay Đường Hoan khẽ siết chặt lại, nếu như anh phát hiện muộn một chút, anh thực sự không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.

Rất có thể sẽ là cơ thể lạnh giá của cô.

Hễ nghĩ đến khả năng này, trái tim anh không khỏi co thắt lại.

Trong khoảng thời gian này rốt cuộc anh đã làm những gì, anh bị sự tức giận nực cười đó làm mờ mắt.

Trên mặt Đường Hoan không có chút sắc máu nào, cô bị suy dinh dưỡng trầm trọng và sốt cao 41 độ, nếu như phát hiện muộn một chút nữa, ngay cả Hoa Đà tái thế cũng không cứu được cô.

May mà ông trời vẫn thương xót cô, tối hôm đó Đoạn Kim Thần vốn dĩ muốn nói chuyện với cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không chịu đi vào mà đi thẳng vào phòng làm việc xử lý công việc.

Nhưng anh trằn trọc cả một buổi tối, cuối cùng anh vẫn vứt bỏ công việc và vào phòng cô.

Khi anh bước vào, anh phát hiện Đường Hoan đã ngủ say, anh liền bật đèn lên.

Anh từng bước đi tới, nhìn hộp thuốc trống rỗng trên bàn, một cơn giận dâng lên từ tận đáy lòng anh.

Rõ ràng là bản thân anh yêu cầu, nhưng cô không nói lời nào mà uống nó khiến cơn giận trong lòng anh không thể nguôi ngoai.

“Em không muốn mang thai đứa con của anh như vậy sao?” Đoạn Kim Thần ngồi xuống bên giường, anh nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của cô và nói với giọng lạnh như băng.

Trong tâm trí anh đều là hình ảnh Giang Chi Thịnh ôm Đường Hoan: “Đường Hoan, nếu như em đã là người phụ nữ của anh thì cả đời này em cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát.”

Nhìn người phụ nữ đang ngủ say ở trên giường, anh không thể nào kìm nén được cơn giận trong lòng.

Anh đứng dậy và lật chăn ra, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, đôi đồng tử của anh co rúm lại.

Mọi sự tức giận lập tức biến mất, anh liên tục gọi tên cô: “Đường Hoan, Đường Hoan...”

Nhưng không có ai đáp lại anh, anh đưa tay vỗ nhẹ vào mặt cô, nhiệt độ cao đến mức kinh người.