Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 156: Cục diện đảo ngược



“Đúng vậy, bây giờ buổi đấu thầu sắp được tổ chức rồi, nhưng kế hoạch đấu thầu lại bị lộ ra ngoài, ngay cả thời gian để làm lại chúng ta cũng không có, cho nên chúng tôi đều cảm thấy nên sa thải Trợ lý Đường.”

“Đúng vậy, đúng vậy....”

Đường Hoan nghe xong, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một vòng cung tuyệt mỹ, hóa ra Lương Phỉ Phỉ đã tính toán hết mọi chuyện từ lâu, chỉ đợi cô cắn câu mà thôi.

Nghe thấy những tiếng phụ họa của mọi người, Lương Phỉ Phỉ đắc ý nhếch môi, như thể cô nhất định thắng trận này vậy.

Nhìn dáng vẻ đắc thắng của cô ra, vẻ mặt của Đường Hoan cũng không thay đổi quá nhiều, đợi mọi người bàn tán được kha khá, cô mới lên tiếng: “Mọi người nói xong chưa?”

Giọng nói lạnh lùng giống như tiếng nước chảy lập tức truyền vào tai mọi người khiến cho những kẻ đang lải nhải mắng chửi phải ngậm miệng lại, họ đều quay ra nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

Lương Phỉ Phỉ nghe xong, giọng nói mỉa mai lại vang lên: “Trợ lý Đường, cô có ý gì vậy? Mọi người đều nói là cô mà cô còn không chịu thừa nhận sao? Hay là cô không muốn chịu trách nhiệm?”

“Cô Lương lo lắng nhiều rồi, tôi không hề nói là không chịu trách nhiệm, nếu như chuyện này là vì tôi mà ta, vậy tôi đương nhiên sẽ chịu.”

“Đây là cô nói đấy nhé.” Đôi mắt xinh đẹp của Lương Phỉ Phỉ thoáng chút ý cười, sau đó cô quay sang nhìn Đoạn Kim Thần vẫn đang im lặng: “Anh Đoạn, nếu như Trợ lý Đường đã thừa nhận chuyện này là do cô ấy sơ suất khiến lợi ích của công ty bị thiệt hại nên sẵn sàng chấp nhận hình phạt, vậy mong anh hãy sa thải cô ta, để tránh sau này sẽ xảy ra những chuyện tương tự.”

Lúc này Lương Phỉ Phỉ không gọi là anh Kim Thần nữa mà hỏi với giọng công sự hóa giống như không phải hỏi chuyện riêng tư.

Đoạn Kim Thần không lập tức trả lời câu hỏi của cô ta và nhìn Đường Hoan với đôi mắt thích thú, giống như đang đợi cô trả lời.

“Cô Lương hà tất gì phải nôn nóng kết tội tôi như vậy? Nếu như tôi nói tôi có kế hoạch thay thế thì sao?”

“Kế hoạch thay thế?” Vẻ mặt Lương Phỉ Phỉ đông cứng lại, sau đó mỉa mai nói: “Kế hoạch đấu thầu của công ty đều phải thông qua những quản lý cấp cao của công ty quyết định, kế hoạch thay thế mà cô nói đã đưa cho các quản lý xem qua chưa?”

Cô không tin Đường Hoan thật sự có kế hoạch thay thế, dù sao khó khăn lắm cô mới cho người âm thầm lên kế hoạch tất cả mọi thứ, làm sao có thể để Đường Hoan dễ dàng thoát khỏi kiếp nạn này?

Lúc này người luôn giữ im lặng là Đoạn Kim Thần cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ thấy anh đưa tay ấn nhẹ, màn hình vốn đen kịt đột nhiên sáng lên, sau đó một phương án đấu thầu mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Đường Hoan nhìn vào màn hình lớn và bắt đầu giải thích trước sự sửng sốt của các cổ đông: “Trước khi gửi kế hoạch đi, để đề phòng có sự cố xảy ra tôi đều làm thêm một bản, sau đó tiến hành sửa đổi.”

Nghe thấy lời của Đường Hoan, các cổ đông đều xôn xao, họ không ngờ Đường Hoan lại có kế hoạch thay thế.

Nếu như có kế hoạch thay thế, vậy kế hoạch đấu thầu trước đó bị rò rỉ cũng không còn đáng lo ngại, công ty cũng sẽ không phải chịu tổn thất. Thấy mọi người nhìn nhau, Đường Hoan cong môi hài lòng nói tiếp: “Tôi đã thông qua phương án này với Tổng giám đốc Đoạn, lúc đó anh ấy nói phương án này khả thi. Phương án này đã phân tích chi tiết về khu đất của vườn thú, đưa ra những số liệu chính xác hơn....”

Cũng may lúc đó cô để tâm, cô biết Lương Phỉ Phỉ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, dù sao hai người bọn họ đã cạch mặt nhau rồi, để đề phòng bất trắc, cô không ngờ Lương Phỉ Phỉ lại thực sự ra tay.

Đánh giá từ đội hình ngày hôm nay, cô biết Đoạn Lâm Phong và Lương Phỉ Phỉ đã chuẩn bị tất cả những chuyện này từ lâu rồi, và mục đích chính là muốn đuổi cô ra khỏi Đoạn Thị.

Nhưng lần này e là đã làm cô ta thất vọng, cô ta luôn đợi cô cắn câu.

Sau khi các cổ đông và quản lý cấp cao của công ty nghe bản kế hoạch này của Đường Hoan đều vô cùng ngạc nhiên, họ không ngờ cô lại có thể lập ra một kế hoạch đấu thầu hoàn chỉnh như vậy, phải nói rằng bản kế hoạch này được thực hiện cẩn thận hơn bản bị rò rỉ kia.

Hơn nữa, ngay từ đầu bọn họ cũng không biết kế hoạch đấu thầu này, cho dù là dựa theo kế hoạch trước, một mình cô có thể hoàn thành tốt như vậy, quả thực là không nên coi thường thực lực của cô.

“Không ngờ thực lực của Trợ lý Đường cũng không tồi, một mình lại có thể hoàn thành một kế hoạch đấu thầu hoàn hảo như vậy.”

“Đúng vậy, đúng vậy, xem ra mấy chuyện trình độ học vấn không cao bị lan truyền bên ngoài vẫn không đáng tin, bây giờ khác gì tát vào mặt chúng ta.”

“.....”

Lắng nghe những lời trở mặt của các cổ đông, sắc mặt Lương Phỉ Phỉ trắng bệch: “Phương án này của cô hoàn toàn không được mọi người thông qua, nên sẽ không được tính!”

Cô thực sự rất tức giận, cô lên kế hoạch lâu như vậy, dựa vào đâu mà cô ta có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác?

Đoạn Lâm Phong từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, kể từ khi Đường Hoan bước vào thì luôn cúi đầu xuống, nhưng từ trong đáy mắt vẫn luôn quan sát từng lời nói và cử chỉ của cô, đặc biệt là vừa nãy khi nhìn thấy thành tựu xuất sắc của cô, trong lòng không khỏi bị ảnh hưởng, ánh mắt nhìn cô vô cùng phức tạp.

Trước đây khi ở bên Đường Hoan, tính khí của cô luôn nhu thuận, luôn nghe theo lời anh, nhưng bây giờ bọn họ lại khác xa so với trong ấn tượng giống như cách nhau mười vạn tám nghìn dặm.

Còn ánh mắt nhìn cô của Đoạn Kim Thần lóe lên một tia sáng, trước giờ anh chưa từng thấy cô hùng hồn như vậy, hôm nay cô đã cho anh một sự ngạc nhiên lớn.

Vốn dĩ tưởng rằng cô sẽ mất bình tĩnh khi đến cuộc họp cổ đông đối mặt với những lời buộc tội và trách móc của mọi người, nhưng không ngờ cô lại dễ dàng ứng phó được, xem ra để Đường Hoan làm trợ lý là quá khuất tài rồi.

“Những lời này không đến lượt cô nói nhỉ!” Đường Hoan cười khẩy: “Kế hoạch có được thông qua hay không còn tùy thuộc vào ý kiến của mọi người, nếu như mọi người thực sự muốn lợi ích của công ty phải chịu thiệt hại, mọi người không chấp nhận kế hoạch này cũng không sao, cùng lắm là tôi từ chức không làm nữa.”

Dù sao cô cũng không muốn làm việc ở Đoạn Thị nữa, vừa hay có thể nhân cơ hội này rời khỏi Đoạn Kim Thần, không cần phải đối mặt với anh mỗi ngày nữa.

Với năng lực hiện tại của cô, ra ngoài kia cô có thể tìm được một vị trí chủ quản bất cứ lúc nào, trong khoảng thời gian này cô đã rất nỗ lực học hỏi, nhưng không phải là không có thành tựu.

Ít nhất cô cảm thấy mình tiến bộ khá nhanh.

Lương Phỉ Phỉ bị cô nói như vậy tức đến nỗi đôi mắt nhìn cô chằm chằm như muốn rớt xuống đất, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không dám nổi giận, nên đành phải chuyển ánh mắt lên người Đoạn Lâm Phong.

Thấy Đoạn Lâm Phong cứ cúi gằm mặt không biết đang nghĩ gì, cô giật mạnh tay áo anh, nhận được ám hiệu của Lương Phỉ Phỉ, anh mới định thần lại: “Ừm....đúng vậy, kế hoạch mới phải được mọi người thông qua, không phải cô nói có thể thông qua là thông qua được.”

Anh đứng về phía Lương Phỉ Phỉ vô điều kiện khiến lửa giận trong lòng cô cũng tan biến không ít.

“Tôi thông qua kế hoạch này.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Đoạn Kim Thần, chỉ thấy anh nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Kế hoạch mà tôi đưa ra để cạnh tranh trước đây chính là bản này.”

Một viên đá kích động cả ngàn tầng sóng, mọi người đều không ngờ Đoạn Kim Thần lại đưa ra một kế hoạch đấu thầu mới sau lưng mọi người, trong khi họ chẳng hay biết gì.

“Tổng giám đốc Đoạn, trước đây chúng ta không hề thảo luận về kế hoạch này, tại sao anh lại trình lên một bản kế hoạch mới mà không nói với chúng tôi.” Trưởng phòng kế hoạch có chút bất mãn nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, hại chúng tôi mất công lo lắng một phen.”

“Khi chúng tôi biết kế hoạch đấu thấu bị rò rỉ cả người đều run lên, bây giờ anh mới nói cho chúng tôi biết tin này, đây không phải là không coi chúng tôi là người của công ty sao?”

“.....”

Mọi người bắt đầu thảo luận với giọng điệu phàn nàn, ý tứ đều là nói Đoạn Kim Thần không coi họ là người của mình.

Ánh mắt của Đường Hoan và Đoạn Kim Thần bất ngờ giao nhau trong không trung, dường như có thể nhìn ra sự sáng tỏ từ trong mắt của đối phương.

“Mọi người hãy bình tĩnh.” Thu lại tầm mắt, giọng nói lạnh lùng của Đường Hoan lại vang lên, cô nhìn những quản lý cấp cao đang ngồi và nói: “Sở dĩ Tổng giám đốc Đoạn không nói với mọi người về việc thay đổi phương án đấu thầu là vì trong công ty có nội gián.”

Lại một quả bom hạng nặng khác khiến cho cuộc thảo luận trên bàn họp trở nên ầm ĩ hơn, cơ thể Lương Phỉ Phỉ khẽ run lên, bàn tay buông thõng hai bên khẽ siết chặt lại.

“Vì vậy có thể nói việc kế hoạch bị rò rỉ lần này là do các người đã cố ý sắp xếp, mục đích chính là để moi móc nội gián đứng sau sao?”

“Cho nên Tổng giám đốc và phu nhân đã cố tình diễn một vở kịch?”

Mọi người đều đã có câu trả lời trong lòng.

Sự phẫn nộ lúc đầu của các giám đốc lúc này đã dịu xuống. Việc có liên quan đến lợi ích của công ty họ đương nhiên sẽ hiểu, nhưng có một người ở hiện trường có vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Cốt truyện được thiết kế ban đầu không ngờ giờ lại có sự đảo ngược lớn, Lương Phỉ Phỉ tức đến nỗi suýt nữa hộc máu.

“Nếu như Tổng giám đốc Đoạn đã nói công ty có nội gián, vậy bây giờ đã tìm được chưa?”

Sau khi các giám đốc thảo luận xong, họ bình tĩnh lại và bắt đầu hỏi han.

Không biết trong tay Đường Hoan đã có thêm một chiếc Usb từ lúc nào, dưới sự chú ý của tất cả mọi người cô cắm Usb vào máy tính, sau đó trên màn hình liền thay đổi.

Trên màn hình hiện lên khung cảnh trong phòng làm việc của Đường Hoan, trong ngày gửi tài liệu đi, sau khi cất tài liệu vào túi cô rời khỏi văn phòng và đến phòng trà.

Đường Hoan rời đi không lâu, có một bóng người lén lút vào văn phòng của cô và nhìn xung quanh với vẻ mặt hoảng sợ.

Sau khi xác định không có ai, lúc này người đó mới bước đến bàn làm việc của cô và cầm lên tài liệu mà Đường Hoan đã chuẩn bị, sau đó mở ngăn kéo đựng kế hoạch ra và tráo đổi hai tài liệu.

Sau khi làm xong mọi việc, người đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Đường Hoan, nhưng vẻ mặt của cô ra lại hiện rõ trước mặt mọi người.

“Hóa ra là cô ta.”

Sau khi mọi người xem xong video, đều trưng ra vẻ mặt đã hiểu.

Người trong video đó chính là Trần Tiểu Quyên làm việc trong bộ phận thư ký, cô ấy cũng được coi là nhân viên lâu năm của công ty, cô ấy đã làm được sáu bảy năm và luôn giữ chức vụ trợ lý.

Không ngờ một Trần Tiểu Quyên trông thường ngày luôn yên lặng lại to gan dám tiết lộ kế hoạch đấu thầu của công ty như vậy.

Sau khi xem xong video, ánh mắt cô dừng lại trên người Lương Phỉ Phỉ, thật đáng tiếc camera không quay lại được cảnh Trần Tiểu Quyên giao dịch với cô ta.

Cô không thù không oán với Trần Tiểu Quyên, cô không tin cô ấy lại đột nhiên hại mình, ngoài việc bị người khác sai khiến, cô không thể nghĩ ra khả năng thứ hai.

Thật đáng tiếc...không thể bắt kẻ thực sự đứng sau chuyện này.