Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 159: Cạm bẫy



Câu trả lời này đã giải thích tối nay cô đi uống cùng ai, Đoạn Kim Thần nghe vậy mới từ từ giãn giãn đôi mày đang nhíu lại kia, dường như anh rất hài lòng với câu trả lời của cô.

“Chỉ cần em không quên thân phận của mình là gì thì tốt, em phải nhớ em là người phụ nữ của anh, phải giữ tốt bổn phổn của mình, đừng có dây dưa với những người đàn ông khác.”

Anh biết chuyện Đường Hoan đến quán bar uống rượu với Giang Chi Thịnh tối nay, bởi vì anh luôn cho người bí mật theo dõi và báo cáo hành tình hình cụ thể của cô cho anh.

Nhưng sau đó Đường Hoan lập tức mở to hai mắt, cô nghiến răng nói: “Anh theo dõi em sao?”

Nghe những gì anh nói, trong đầu cô chỉ nghĩ ra một khả năng đó là Đoạn Kim Thần cho người theo dõi cô. Nếu không phải như vậy thì làm sao anh biết cô đi cùng với người đàn ông khác?

“Em nghĩ rằng anh sẽ đi theo em sao?” Sắc mặt Đoạn Kim Thần lập tức trầm xuống, hai tay ôm lấy eo cô không ngừng siết chặt, dường như lập tức muốn bẻ gãy vòng eo nhỏ hẹp của cô vậy.

“Tốt nhất là không phải như vậy, dù sao em cũng không dây dưa với người đàn ông khác. Em thấy câu nói này thích hợp với anh hơn là đối với em, nhưng.” Sự chỉ trích khó hiểu của anh khiến Đường Hoan càng cảm thấy khó chịu.

Cho dù hai người họ là mối quan hệ hợp tác, đã trở thành vợ chồng, nhưng cô vẫn có tự do của riêng mình, hơn nữa cô cũng không vi phạm nguyên tác giữa hai người họ, anh có tư cách gì mà chỉ trích cô như vậy?

Xem ra cô đã nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ cô cho rằng sự hợp tác trong thời gian qua của họ ít nhiều cũng có thể cải thiện được mối quan hệ của họ, nhưng hiện tại xem ra vẫn giống như trước đây không hề thay đổi chút nào.

“Xem ra gần đây em ngày càng to gan nhỉ!” Đoạn Kim Thần cố ý ghé sát vào lỗ tai cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Là bởi vì cảm thấy đằng sau có người chống lưng sao?”

Đường Hoan tức giận, cả người run lên vì câu nói của anh: “Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”

Nếu như anh đã không tin, có nói nhiều cũng vô ích.

Anh nâng cằm cô lên, nhìn dáng vẻ bướng bỉnh đang mím chặt môi của cô, Đoạn Kim Thần đột nhiên bật cười, anh hời hợt lưới ngón tay qua môi cô: “Nhìn em cũng không dám làm ra những chuyện phản bội anh, nếu không em sẽ biết kết cục khi phản bộ anh.”

Đường Hoan lạnh lùng nhìn anh mà không đáp lại.

Lần này Đoạn Kim Thần không làm khó cô nữa, mà buông bàn tay đang siết chặt eo cô ra.

Vừa có được sự tự do cô liền lùi lại hai bước rồi đưa tay xoa xoa chỗ eo bị anh làm đau, cô cầm bộ đồ ngủ rồi đi về phía phòng tắm.

Trong khoảng thời gian này Đường Hoan đều dùng công việc để làm tê liệt chính mình để không phải nghĩ đến chuyện của La Vưu Phi, bây giờ đã tìm được cô ấy rồi, tối nay cô có thể ngủ một cách ngon lành rồi.

Quả nhiên, tối đó cô ngủ rất ngon, cho đến khi đồng hồ sinh học của ngày hôm sau vang lên.

Cô dậy khỏi giường và kéo rèm cửa ra, ánh nắng chói chang tràn vào qua cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy bản thân tràn đầy sức mạnh và không cảm thấy sợ hãi về những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Cô quay người đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cô dự định một lát nữa sẽ đi thăm La Vưu Phi rồi mới quay lại công ty làm việc.

Khi cô xuống lầu, người đàn đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, nghe thấy tiếng bước chân anh khẽ ngước lên nhìn cô rồi nói: “Đến ăn sáng đi.”

Đường Hoan bước đến bên cạnh anh và nhẹ giọng nói: “Lát nữa em muốn đi thăm Vưu Phi một chút, có thể sẽ đến công ty muộn một chút.”

Vẻ mặt của Đoạn Kim Thần không có quá nhiều sự thay đổi, anh chỉ khẽ liếc cô một cái, sau đó chậm rãi nuốt thức ăn và gật đầu.

Anh biết tầm quan trọng của La Vưu Phi đối với cô, tối qua mới tìm được cô ấy, hôm nay đi thăm chắc chắn là vì không yên tâm, nhưng điều duy nhất khiến anh có chút không vui chính là Giang Chi Thịnh.

La Vưu Phi hiện đang ở chỗ của Giang Chi Thịnh, việc hai người gặp nhau là khó tránh khỏi: “Theo quy định của công ty, nghỉ phép sẽ bị trừ lương.”

“Ừm!” Nhận được sự cho phép của anh, Đường Hoan liền xoay người muốn rời đi, Đoạn Kim Thần nhíu mày: “Ăn sáng trước đi.”

“Em không ăn đâu.” Đường Hoan cũng không nhìn lại, giọng nói từ gần đến xa: “Bây giờ em phải đi tìm cô ấy.”

Đoạn Kim Thần nhìn bóng lưng cô, trong mắt hiện lên một tia bất lực. Từ khi Đường Hoan kết hôn với anh, cô luôn mồm mép lanh lợi, trên người giống như mọc đầy gai, đây là lần đầu tiên anh thấy cô vui vẻ như vậy.

Từ khi cô trở thành Giám đốc thiết kế, cô đã lái ô tô trong gara của Đoạn Kim Thần để đi làm, thay vì chọn những mẫu xe cao cấp nổi bật thì cô lái một chiếc Volkswagen màu đen đến biệt thự của Giang Chi Thịnh.

Cô bấm chuông cửa, người làm lập tức ra mở cửa, lúc đi vào, đúng lúc bắt gặp La Vưu Phi và Giang Chi Thịnh đang ăn sáng.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào góc nghiêng xinh đẹp của La Vưu Phi, cô đang lén nhìn trộm Giang Chi Thịnh, cái vẻ mặt vừa dám lại vừa không dám nhìn của cô khiến cho ánh mắt Đường Hoan trở nên phức tạp.

“Hoan Hoan, em đến rồi.” Giang Chi Thịnh là người đầu tiên nhìn thấy cô, trên mặt anh mang theo một nụ cười dịu dàng, La Vưu Phi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đường Hoan đang đứng bên cạnh mình.

Trong mắt cô chợt lóe lên một tia mất tự nhiên, cô không biết Đường Hoan có nhìn thấy biểu hiện vừa rồi hay không: “Hoan Hoan.”

Đường Hoan đáp lại rồi bước tới bên người La Vưu Phi và cười nói: “Mình đến thăm cậu đây, trong khoảng thời gian này cậu cứ sống ở chỗ Đại Thịnh đi, có thời gian mình sẽ đến thăm cậu.”

Bây giờ đây là điều duy nhất cô có thể làm cho cô ấy, cô cũng hy vọng hai người họ có thể có thêm không gian riêng, có lẽ Giang Chi Thịnh sẽ nhận ra vẻ đẹp của La Vưu Phi và từ từ yêu cô ấy,

Vừa nghe Đường Hoan nói như vậy, La Vưu Phi liền hiểu ý của cô ấy, Đường Hoan muốn tạo cơ hội cho cô, nhưng bây giờ cô đã không còn là cô chủ gì nữa rồi, cô làm sao có thể ở bên anh?

Hơn nữa người mà Giang Chi Thịnh yêu hoàn toàn không phải cô.

Sau khi nói chuyện một lát với La Vưu Phi, Đường Hoan quay lại công ty làm việc, trước khi đi cô còn dặn dò Giang Chi Thịnh phải chăm sóc cho La Vưu Phi thật tốt.

Khi trở lại công ty, còn chưa kịp ngồi nóng ghế cô đã nhận được điện thoại của Đoạn Kim Thần và yêu cầu cô đến văn phòng ngay lập tức.

Sau khi cúp điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, không biết Đoạn Kim Thần gọi cô đến văn phòng để làm gì.

Cô gõ cửa, sau khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông cô mới đẩy cửa đi vào.

Vừa bước vào cô liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế vùi đầu vào làm việc, cô đi đến trước bàn làm việc của anh rồi dừng lại khẽ lên tiếng hỏi: “Không biết anh Đoạn tìm tôi có chuyện gì?”

“Tối nay có một bữa tiệc, em hãy đi với anh.” Đoạn Kim Thần ngẩng đầu lên và nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, không đợi Đường Hoan trả lời anh lại nói tiếp: “Không được từ chối, bắt buộc phải trang điểm thật xinh đẹp, Giám đốc phụ trách dự án ở vườn thú cũng sẽ đi.”

Đường Hoan nghe vậy lập tức hiểu ra, Khu vườn bách thú là một trong những dự án mà Tập Đoàn Lương Thị muốn tranh giành gần đây nhất, nếu như cô có thể đàm phán thành công, có thể coi là tát vào mặt Lương Thị một cách trắng trợn.

“Được.” Cô không do dự liền gật đầu đồng ý.

Nếu như cơ hội lần này đối với Lương Thị quan trọng như vậy, cô tin rằng Lương Phỉ Phỉ biết cô cũng tham gia bữa tiệc, cô ta nhất định sẽ không ngồi yên đợi mà sẽ chủ động tấn công.

Chỉ là đòn tấn công này không biết là chống lại cô hay là Giám đốc phụ trách dự ánh Vườn bách thú lần này.

Nhưng cho dù cô ra nhắm đến ai thì đây cũng là một cơ hội ngàn năm có một, vài ngày trước khi về nhà họ Đoạn, cô vô tình nghe được Đoạn Trấn Nam và Đoạn Lâm Phong bàn bạc về ngày kết hôn với Lương Phỉ Phỉ.

Cô ta muốn thuận lợi bước vào nhà họ Đoạn, cô đương nhiên phải tặng cho cô ta một món quà lớm rồi.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Đoạn Kim Thần, cô quay lại văn phòng của mình và bảo thư ký đặt cho cô một chiếc váy dạ hội.

Thư ký nhanh chóng đặt váy và họ đã giao đến văn phòng của cô vào lúc hai giờ chiều.

Năm giờ chiều, Đường Hoan nhận được điện thoại của Đoạn Kim Thần, bảo cô đợi anh ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Sau khi thay đồ xong, Đường Hoan đi thang máy dành riêng cho người có chức vụ xuống bãi đậu xe, vừa ra khỏi thang máy cô liền nhìn thấy xe của Đoạn Kim Thần.

Cô không do dự quá nhiều mà bước tới mở cửa rồi lên xe, người đàn ông đã ngồi sẵn ở băng ghế sau, anh chỉ liếc nhìn cô rồi lại nhắm mắt lại.

Sau khi cô ngồi vững, chiếc xe phóng ra khỏi Đoạn Thị như một mũi tên.

Trong sảnh tiệc, những chiếc ly được xếp chồng lên nhau, những người có tiếng trong giới kinh doanh đều đã đến, cảnh tượng ở đây có thể nói là rất nguy nga.

Ngay khi Đường Hoan và Đoạn Kim Thần bước vào sảnh, họ lập tức gây náo loạn, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía họ.

Đường Hoan mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, tôn lên làn da trắng nõn như tuyết của cô, ngũ quan của cô càng trở nên tinh xảo.

Đoạn Kim Thần mặc một bộ vest thủ công màu đen, thân hình của anh còn đẹp hơn cả người mẫu, chỉ là hơi thở trên người anh càng lúc càng lạnh, làn sương mù trong mắt ngày càng đậm.

Vừa nãy khi nhìn thấy Đường Hoan mặc chiếc váy này xuất hiện ở trước mặt, anh suýt chút nữa không thể khống chế được dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể, nhất là lúc ở trên xe, cô ngồi dựa vào ghế như không có chuyện gì xảy ra, anh thực sự muốn cô.

“Anh Đoạn, Đoạn phu nhân, đã lâu không gặp.” Khi Đoạn Kim Thần bước vào đại sảnh, người chủ trì bữa tiệc kinh doanh tối nay đã dẫn theo nhiều doanh nhân đến bắt tay với Đoạn Kim Thần.

“Anh Đổng, đã lâu không gặp.” Đoạn Kim Thần khách sáo bắt tay với anh ta, Đường Hoan cũng bắt tay với anh ta: “Chào anh Đổng, vậy mọi người nói chuyện trước đi, tôi đi chào hỏi những người khác trước.”

“Được được...”

Cô khẽ gật đầu với Đoạn Kim Thần rồi đi tìm Giám đốc phụ trách hạng mục khu đất của Vườn bách thú lần này.

Ở phía bên kia, có một đôi mắt độc ác đang nhìn chăm chú vào Đường Hoan, móng tay sắc bén đâm sâu vào da thịt, vẻ mặt u ám càng trở nên gay gắt dưới anh đèn.

Đột nhiên khóe miệng cong lên thành một vòng cung hung ác: “Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?’

Không biết từ lúc nào bên cạnh cô ta đã xuất hiện thêm một người phụ nữ, người này chính là cánh tay đắc lực của cô ta.

Trên mặt cô ta nở một nụ cười nịnh nọt: “Yên tâm đi, Tổng giám đốc Lương, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa, người đàn ông đó cũng chuẩn bị tốt, tối nay chắc chắn có kịch hay để xem.”

Nghe cô ta nói như vậy, nụ cười trên mặt Lương Phỉ Phỉ càng rạng rỡ hơn, vẻ hung ác trong mắt cũng ngày càng đậm.

Cô muốn xem xem sau lần này, Đường Hoan còn có thể cao cao tại thượng như vậy nữa hay không, xem xem lần này ai sẽ bảo vệ cô ta.

Sau nói chuyện một lúc với Giám đốc phụ trách hạng mục khu đất của vườn thú, Đường Hoan liền đi vào phòng vệ sinh, khi đi đến hành lang cô vừa hay gặp trợ lý của Lương Phỉ Phỉ.

Trong mắt cô hiện lên một tia nghi ngờ, giống như trợ lý của Lương Phỉ Phỉ không đủ tư cách tham gia bữa tiệc tối nay vậy.