Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 173: Không có cách nào đối diện với sự thật



Dường như hôm nay anh mới nhận ra tầm quan trọng của Đường Hoan đối với anh, nhất là khi nhìn thấy cô đang ở trong vòng tay của Đoạn Kim Thần, ngọn lửa ghen tuông trong lòng gần như muốn nhấn chìm anh.

Hai người đàn ông cao lớn đứng cùng một chỗ, ánh mắt họ giao nhau trong không trung và tiến hành một trận đấu trong im lặng.

Mùi thuốc súng càng ngày càng nồng nặc, khi Đường Hoan còn tưởng rằng hai người sẽ đánh nhau thì Đoạn Kim Thần đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng: “Hoan Hoan, em nói chuyện gì với em trai vậy?”

Một câu nói nhẹ nhàng khiến trái tim Đoạn Lâm Phong khẽ thắt lại, sắc mặt vốn đang khó coi càng trở nên thậm tệ hơn.

Trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, anh mặt cười nhưng trong không cười nói: “Anh cả, em và Hoan Hoan vốn rất yêu thương nhau, nếu như không phải anh chen chân vào, bọn em cũng không trở nên như bây giờ.”

Ban đầu rõ ràng là anh ta có lỗi với cô trước, bây giờ lại kẻ ác đâm đơn kiện trước, đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác, còn anh ta lại đứng ở điểm cao nhất của đạo lý.

“Ồ?” Đoạn Kim Thần khẽ nhướn mày và mỉa mai nói: “Ban đầu là ai đã vì quyền lợi mà từ bỏ đi tình yêu?”

Một câu nói ngắn gọi giải thích nguyên nhân và kết quả của sự việc, những người xung quanh nghe vậy đều hiểu ra, ánh mắt nhìn Đoạn Lâm Phong cũng trở nên có chút kỳ lạ, họ thì thầm to nhỏ với nhau.

Trên trán nổi đầy gân xanh, lửa giận của Đoạn Lâm Phong gần như muốn phun trào: “Đoạn Kim Thần, anh đừng chơi trò ly gián, em và Hoan Hoan vốn thật lòng yêu thương nhau.”

Ban đầu anh đã lên kế hoạch tốt mọi thứ, anh vốn định giấu Đường Hoan không cho cô biết tin anh kết hôn với Đường Vãn Tình, nhưng không ngờ Đoạn Kim Thần lại chen chân vào, phá hỏng kế hoạch của anh.

“Hiện tại cô ấy là vợ tôi.” Trái ngược với sự tức giận của Đoạn Lâm Phong, Đoạn Kim Thần vô cùng bình tĩnh.

Lửa giận trong mắt Đoạn Lâm Phong càng đậm hơn, anh bước tới và hét lên: “Cô ấy là của tôi!”

Nói rồi anh vươn tay muốn kéo Đường Hoan đi, khi tay anh ngày càng gần Đường Hoan, đôi mắt Đoạn Kim Thần dần trở nên u ám: “Đoạn Lâm Phong, tôi khuyên cậu trước khi làm việc gì đó hãy suy nghĩ kỹ xem việc gì nên làm và việc gì không nên làm.”

Bàn tay đột nhiên cứng đờ lại, nhưng anh chỉ dừng lại một giây rồi lại hướng về phía trước.

“Hẳn là cậu đã nghe qua cái tên Công ty Gia Nghệ nhỉ.”

Giọng nói sắc bén khiến toàn thân Đoạn Lâm Phong đông cứng lại, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Kim Thần.

Không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh hơn vài phần khiến những khán giả đứng xem từ xa nổi da gà.

“Sao anh lại biết công ty Gia Nghệ?” Giọng nói mang theo sự lo lắng cho thấy tâm trạng hiện tại của Đoạn Lâm Phong.

Trong những năm qua tất cả công sức của anh đều dồn hết vào công ty Gia Nghệ với mục đích là để đối phó với Đoạn Kim Thần, anh vừa mới có động tĩnh đã nhanh chóng bị anh ta điều tra ra như vậy rồi.

Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, lẽ nào đơn hàng bị cướp mất của công ty hai ngày trước có liên quan đến Đoạn Kim Thần. “Cậu cảm thấy có thể qua mắt được tôi sao?” Giọng điệu châm chọc hoàn toàn không coi Đoạn Lâm Phong ra gì: “Nếu còn có lần sau tôi sẽ không nương tay đâu.”

Sắc mặt Đoạn Lâm Phong tái nhợt, ánh mắt nhìn Đoạn Kim Thần càng trở nên sắc bén.

Đoạn Kim Thần liếc nhìn anh ta rồi không chút để ý ôm eo Đường Hoạn quay người rời đi, Đoạn Lâm Phong lại nói: “Hoan Hoan, em thực sự muốn ở bên anh ta sao?”

Đường Hoan dừng bước nhưng không quay đầu lại: “Anh ấy là chồng tôi.”

Mặc dù biết Đường Hoan đã không còn tình cảm với mình từ lâu, nhưng khi nghe cô chính miệng nói ra như vậy anh vẫn có chút không thể chấp nhận được.

Anh không muốn dễ dàng từ bỏ, anh không tin chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi đã khiến cô thay đổi suy nghĩ.

“Em nhất định là đang giận anh!” Hai mắt anh đỏ ngầu, anh hét lên: “Không phải em nói cả đời này chỉ yêu mình anh thôi sao? Sao em có thể yêu anh ta chứ? Em giận anh vì đã kết hôn với người phụ nữ khác nên mới gả cho....”

“Ầm” một tiếng, anh còn chưa dứt lời đã ăn trọn một cú đấm vào mặt, cơ thể lùi lại vài bước và cuối cùng ngã xuống đất.

Đoạn Kim Thần cúi xuống nhìn Đoạn Lâm Phong đang trong trạng thái nhếch nhác, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Còn để tôi nghe thấy những lời như thế này, tôi sẽ cắt lưỡi cậu.”

Đoạn Lâm Phong chật vật đứng dậy, nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Đoạn Kim Thần, anh lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên những tia sáng quỷ dị: “Sao vậy? Thẹn quá hóa giận sao?”

Ban đầu Đường Hoan từng có một mối quan hệ với Đoạn Lâm Phong, sau đó vì Đoạn Lâm Phong kết hôn với Đường Vãn Tình, sau đó vì trả thù cho mẹ nên Đường Hoan đã kết hôn với Đoạn Kim Thần, hai người họ không phải thực lòng yêu thương nhau, nhưng chuyện này không giống nhau, bây giờ anh ta nói như vậy chẳng khác nào Đường Hoan có tình cảm cũ khó quên với anh ta vậy.

Như vậy sẽ khiến Đoạn Kim thần nghĩ như thế nào?

“Đoạn Lâm Phong, anh thật hèn hạ!” Đường Hoan buông lời mắng chửi, nhưng Đoạn Lâm Phong phớt lờ sự tức giận của cô mà dịu dàng nói: “Cho dù em nói anh hèn hạ cũng không sao, anh nhất định sẽ cho em biết rằng trên thế giới này chỉ có anh mới đối xử thật lòng với em.”

Nói xong, anh nhìn Đường Hoan thât sâu rồi quay người bỏ đi.

Sau khi anh ta rời đi, mọi người cũng giải tán, Đường Hoan và Đoạn Kim Thần cũng rời khỏi quán cafe.

Nếu như có thể lựa chọn, cô chắc chắn sẽ không đi chung xe với Đoạn Kim Thần, dù sao ai tinh ý cũng có thể nhìn ra được tâm trạng anh không tốt.

Những lời nói trước khi bỏ đi của Đoạn Lâm Phong chắc chắn là một quả bom nặng nề, cho dù Đoạn Kim Thần tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sẽ không có ai tin rằng anh không hề bận tâm.

Trong xe im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hai người ngồi ở ghế sau không nói chuyện với nhau, một người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người tao nhã dựa lưng vào ghế và nhắm mắt dưỡng thần.

Rõ ràng khoảng cách giữa hai người gần như vậy, nhưng lại giống như cách nhau bởi núi sông ngàn trùng.

Tài xế lái xe không dám thở mạnh, anh ta hận bản thân không thể biến thành một người vô hình, nhưng một lúc sau, thanh chắn trong xe đột nhiên được kéo lên, không gian vốn nhỏ hẹp lập tức được mở rộng, âm thanh ma sát của máy móc khiến Đường Hoan phải quay đầu nhìn lại.

Nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên đôi môi bị chặn lại.

Hơi thở mạnh mẽ quấn lấy cô, cơ thể cô trở nên cứng nhắc, cô đặt hai tay trước ngực người đàn ông: “Ưm...Đoạn Kim Thần....”

Toàn bộ khí oxi trong miệng đều bị người đàn ông hút đi, khi cô nghĩ rằng mình sắp chết vì ngạt thì người đàn ông mới buông cô ra.

Cô vội vàng hít thở không khí trong lành rồi trừng mắt nhìn anh, dường như đang thể hiện sự bất mãn của mình.

Chiếc xe lao nhanh như tên bắn ở trên đường, cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Đây là lần thứ hai.”

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến cô hơi sững sờ, sau đó cô mới hiểu anh đang nhắc đến chuyện của Đoạn Lâm Phong.

“Em biết.” Đường Hoan hờ hững đáp lại: “Gặp anh ta là chuyện ngoài ý muốn, em hoàn toàn không biết anh ta ở đó.”

Đáp án hài lòng khiến Đoạn Kim Thần khẽ nhếch môi, anh ngồi ở một bên không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe dừng lại ở Vịnh Nguyệt Hồ, sau khi Đường Hoan xuống xe, chiếc xe liền phóng ra khỏi biệt thự như một mũi tên.

Nhìn chiếc xe dần biến mất trong màn đêm, cô mới thu lại tầm mắt và quay người đi vào nhà.

Dì Đồng thấy cô về liền bước tới cười hỏi: “Phu nhân, cô ăn tối chưa? Hay là tôi nấu cho cô nhé?”

“Không cần đâu.” Cô đáp lại rồi đi lên lầu, nghĩ đến công ty Gia Nghệ mà Đoạn Kim Thần nhắc đến hôm nay, bước chân cô rẽ sang phòng sách, cô vào phòng sách và bật máy tính lên tìm kiếm thông tin của công ty Gia Nghệ.

Trên mạng không hiển thị quá nhiều thông tin, mà chỉ giới thiệu sơ qua về bối cảnh của công ty, còn những thông tin khác không tra ra được, chứ đừng nói đến người sáng lập.

Lẽ nào công ty Gia Nghệ là của Đoạn Lâm Phong sao?

Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, cô chợt nghĩ đến một thế lực vô danh gần đây luôn cướp mối làm ăn của Đoạn Thị, bây giờ nghĩ lại....

Haha, bảo sao gần đây Đoạn Lâm Phong lại mạnh lên như vậy, hóa ra sau lưng hắn vẫn còn một con át chủ bài lớn như vậy, chẳng trách anh ta lại dám đối đầu với Đoạn Kim Thần.

Xem ra anh không thể ngồi yên rồi.

Cô tắt máy tính rồi nằm lên giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ, cô nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong thời này, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khỏ tả.

Màn đêm sâu thẳm, mi mắt ngày càng nặng trĩu, không biết Đường Hoan ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi cô đang ngủ một cách mơ màng đột nhiên có một hơi ấm bao quanh, cảm giác thoải mái đó khiến cô tìm được một tư thế ngủ thoải mái, cuối cùng chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy bên cạnh không có ai, cái gối lõm xuống rõ ràng cho thấy tối qua anh đã về.

Cô nhấc chân xuống giường và quên đi mọi chuyện xảy ra hôm qua.

Sau khi ăn sáng xong Đường Hoan đi đến bệnh viện, khoảng thời gian này cô luôn bận việc công ty, rất ít khi đến thăm bà ngoại. Mặc dù có y tá chăm sóc nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn có chút lo lắng.

Khi đến bệnh viện, đúng lúc cô thấy bác sĩ đang khám cho bà.

“Hồi phục rất tốt, chỉ cần uống thuốc đúng giờ và giữ cho tâm trạng luôn thoải mái là được, bình thường hãy chịu khó ra ngoài tắm nắng sẽ có lợi cho cơ thể.” Bác sĩ đẩy cặp kính gọng vàng trên mặt và đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Cảm ơn ông, bác sĩ Tạ.” Nghe thấy bà ngoại hồi phục rất tốt, Đường Hoan quay đầu sang nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, bà nghe thấy không, bà nhất định phải giữ tâm trạng thoải mái, điều này sẽ có lợi cho bệnh tình của bà, cháu tin không lâu nữa chúng ta có thể xuất viện rồi.”

Bà ngoại biết Đường Hoan muốn chọc cho bà vui mà thôi, thấy cô cười vui vẻ như vậy, bà cũng cười theo: “Được, bà cũng muốn ra ngoài sớm.”

Ở trong bệnh viện nhiều năm như vậy, bà đã muốn rời khỏi nơi đầy mùi thuốc khử trùng này và ra ngoài phơi mình dưới ánh nắng ấm áp từ lâu rồi.

“Đợi đến khi bà khỏe lại, cháu sẽ dẫn bà đi du lịch khắp thế giới, ăn những món ngon nhất và sẽ tự tay thiết kế quần áo cho bà, với dung mạo của bà mà mặc đồ do cháu tự thiết kế, bà nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.” Trong mắt Đường Hoan mang theo ham muốn mãnh liệt, cô nghĩ đến cảnh tượng sau này có thể sống chung với bà ngoại.

Bà ngoại thích thú mỉm cười âu yếm nhìn cô, chỉ cần có thể nhìn thấy Đường Hoan khỏe mạnh là bà mãn nguyện rồi.

Thấy họ vui vẻ như vậy, Bác sĩ Tạ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Để không làm trễ thời gian nghỉ ngơi của bà ngoại, Đường Hoan cũng không nói quá nhiều, sau một tiếng đồng hồ cô liền rời khỏi phòng bệnh. Trước khi đi cô còn đặc biệt dặn dò y tá chăm sóc tốt cho bà, nếu có chuyện gì hãy lập tức gọi cho cô.

Khi cô rời đi, cô đột nhiên nhớ ra hình như Đoạn Trấn Nam cũng nằm trong bệnh viện này.

Mặc dù cô không thích Đoạn Trấn Nam, nhưng nói thế nào đi nữa bây giờ ông cũng là bố chồng của cô, nếu như đã đến bệnh viện rồi, đi thăm ông ấy một chút cũng không sao.

Cô chuyển bước rẽ sang khoa tim mạch.

“Hoan Hoan, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, em nói xem đây có phải là định mệnh không?”