Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 182: Cuộc điện thoại bí ẩn



Mọi kí ức của buổi tối ngày hôm vẫn còn vẹn nguyên như cũ, câu nói từ chối của Đoạn Kim Thần như một nhát dao đâm sâu vào trong trái tim cô. Có lẽ cảm giác mơ hồ chính là vậy, rõ ràng biết trước là rất đau, nhưng vẫn can tâm tình nguyện chấp nhận nó.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Hoan tới công ty. Suốt dọc đường, các nhân viên khác đều kính cẩn chào hỏi với cô, vừa bước vào trong phòng làm việc, thư kí lập tức mang văn kiện tới, báo cáo về công việc của cô ngày hôm nay.

“Giám đốc Đường, phía công ty bên Pháp có gửi văn kiện hỏi rằng phương án thiết kế của họ đã có hay chưa, yêu cầu phía chúng ta muộn nhất trước năm giờ hôm nay bắt buộc phải giao cho phía bênn họ, còn nữa đây là hai phần văn kiện cần giám đốc kí tên…”

Thư kí sau khi báo cáo lại công việc liền rời đi, Đường Hoan vừa rút ra tập văn kiện, đường dây điện thoại nội bộ bỗng reo lên.

“Alo.”

“Tới phòng làm việc của anh.” Một giọng nói lạnh lùng được truyền ra từ trong điện thoại, không chờ Đường Hoan đồng ý liền ngắt máy.

Nghe thấy giọng nói ấy, Đường Hoan có chút sững người, sau vài giây chần chừ liền cầm lên một phần văn kiện rồi rời khỏi phòng làm việc, di chuyển tới tầng cao nhất của tòa nhà. Đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ cửa, chỉ cho tới khi nghe thấy giọng nói trầm thấp từ trong truyền ra, mới đẩy cửa tiến vào. Cả căn phòng với tông màu chủ đạo là đen trắng và xám, làm nổi bật khí chất của người đàn ông, vừa bước vào liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi trên ghế chăm chú xem văn kiện. Bóng người anh đổ dài xuống nền đá hoa sang trọng, dáng vẻ của người đàn ông trong lúc làm việc quả thực vô cùng quyến rũ.

Đứng ở trước bàn làm việc một hồi, thấy Đoạn Kim Thần dường như chẳng hề có ý để màng tới cô, Đường Hoan chau mày lên tiếng:

“Giám đốc Đoạn, anh gọi em tới đây rốt cuộc là có chuyện gì, nếu như không có chuyện gì em xin phép ra ngoài trước, em còn có rất nhiều việc phải làm.”

Bây giờ công việc như ngập thành núi đổ trên đầu cô, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi, do vậy nếu cứ tiếp tục đứng ở đây nhìn anh mà anh không nói gì, thật sự có chút mất kiên nhẫn.

Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng có động tĩnh, anh ngẩng đầu ngước mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Đường Hoan, hai bờ môi động đậy.

“Chiều nay anh phải đi công tác, em thu dọn đi, một lát nữa sẽ đi cùng anh.”

“Em không đi.” Nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, Đường Hoan thẳng thừng từ chối.

“Lí do.” Gương mặt của người đàn ông đầy nghiêm nghị.

Nhìn vào sắc mặt có phần không hài lòng của anh, Đường Hoan bối rối, vội tìm một lý do.

“Giám đốc Đoạn, trên đầu em lúc này có rất nhiều việc cần phải giải quyết, e rằng không thể đi cùng anh được rồi. Nếu như bắt buộc cần phải có một người đi cùng, em nghĩ nên để thư ký đi cùng anh thì tốt hơn.” Đường Hoan nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, chẳng hề né tránh, câu nói từ chối của anh tối hôm qua một lần nữa xuất hiện lên trong đầu, trái tim cô như thắt chặt lại. Thân hình cao lớn của người đàn ông từ trên ghế đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn vào cô, như thăm dò suy nghĩ của cô lúc này. Hơi thở đặc biệt của anh cuốn lấy quanh người cô, khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần về phía cô. Đường Hoan nuốt nước bọt, vội lùi bước về phía sau.

“Anh…anh làm gì vậy?”

Thấy anh đang ngày càng tiến lại gần hơn, nhịp tim cô càng đập nhanh, ngay đến cả lời nói cũng trở nên lắp bắp khó nghe. Khi cô tưởng rằng Đoạn Kim Thần sẽ làm gì đó, anh đột nhiên đưa tay, vén một sợi tóc còn vương trước trán của cô ra sau tai. Hành động bất ngờ ấy của anh khiến Đường Hoan có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên.

“Em thật sự không muốn đi cùng anh tới vậy ư?”

Giọng nói trầm thấp được phát ra từ trong cổ họng, mang theo chút cảm xúc có đôi phần khác lạ. Đường Hoan sờ sững nhìn anh, nhất thời quên mất trả lời, khi người đàn ông ở trước mặt một lần nữa tiến lại gần về phía, cô mới sực tỉnh mà vội vàng lùi bước về phía sau.

“Như vậy chẳng phải vừa hay ý của anh hay sao? Nếu như anh gọi em tới đây chỉ là vì muốn nói chuyện này, vậy thì em đã từ chối rồi, còn có chuyện gì khác nữa không?’’

Nghe giọng điệu lạnh lùng xa cách của cô, trong lòng Đoạn Kim Thần bỗng có chút bực bội, anh tiến lên phía trước giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, lời nói có phần cảnh cáo.

“Khoảng thời gian anh không có ở đây em tốt nhất hãy ngoan ngoãn yên phận, bằng không hậu quả ra sao em tự biết rồi đó.”

Lời nói đe dọa phát ra từ miệng của anh như một làn gió lạnh thổi tới, Đường Hoan vung tay anh, giọng nói có phần giận dữ:

“Nếu như giám đốc Đoạn không còn gì muốn dặn dò nữa, vậy thì em xin phép ra ngoài trước.”

Dứt lời, không chờ Đoạn Kim Thần nói thêm, quay người rời khỏi phòng làm việc, chỉ cho tới khi khuất khỏi ánh mắt của anh mới từ từ dừng bước. Một luồng khí nóng không rõ từ đâu ập tới, ngay đến cả hơi thở cũng trở nên khó chịu. Bước vào trong thang máy, nhìn vào sắc mặt khó coi của bản thân trong chiếc gương phản chiếu, cô nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tinh thần.

Sau khi quay trở lại phòng làm việc, gạt bỏ những chuyện phiền lòng sang một bên, tập trung vào công việc. Đúng hai giờ chiều, Đoạn Kim Thần rời khỏi Đoàn Thị ra nước ngoài công tác.

Bận bịu suốt hai ngày, cuối cùng cũng hoàn thành được một nửa những công việc cần phải giải quyết. Sau khi dừng bút, hai bả vai Đường Hoan ê nhức, cô ngoảnh đầu nhìn ra bầu trời phía ngoài cửa sổ, bờ môi đỏ khẽ cong lên. Hai ngày nay Đoạn Kim Thần không có ở đây, cuộc sống của cô trở nên tự do hơn trước, có lẽ như vậy đối với cả hai đều tốt, thậm chí cô có thể đặt hết tâm tư dồn vào trong công việc, không cần nghĩ tới những chuyện khác nữa.

Sau một hồi đứng bên cạnh cửa sổ, quay người trở lại bàn làm việc, khi cô một lần nữa tập trung vào công việc của mình thì chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Nhìn vào màn hình hiển thị số lạ gọi tới, cô không chút do dự nhấp máy nhận điện thoại.

“Xin chào.”

“Là cô Đường đúng không?” Đầu bên kia truyền tới một giọng nói xa lạ.

Đường Hoan trả lời nói: “Đúng vậy, xin hỏi ai vậy?”

“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng ở đây là có người muốn gặp cô, tám giờ tối nay tại quán bar Vương Triều, hy vọng cô Đường có thể tới đúng giờ, đại ca của chúng tôi không thích những người trễ giờ.”

Đường Hoan còn chưa kịp từ chối, tiếng “tút…tút” liền truyền ra từ trong điện thoại. Nhìn vào dãy số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình, Đường Hoan chau mày, anh ta rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn gặp cô? Đặt điện thoại sang một bên, lắc đầu, dường như chẳng mấy để tâm, bây giờ đến thân phận của đối phương là ai cô đều không rõ, sao có thể dễ dàng hẹn gặp được chứ? Nhưng vừa tới giờ tan làm, Đường Hoan ngay lập tức nghĩ tới cuộc điện thoại đó. Biết rõ rất có thể là giả danh lừa đảo, nhưng chẳng thể chiến thắng được nỗi hiếu kỳ của bản thân, cô trước nay không thích những điều mập mờ, nếu đối phương đã muốn gặp cô tới vậy, còn cô lại không biết đối phương là ai, vậy tại sao không tới chỗ hẹn chứ? Cô không tin ở chốn đông người như vậy, người đó lại có thể động tới cô, nghĩ như vậy cô bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Đúng tám giờ tối, Đường Hoan có mặt tại quán bar Vương Triều. Chưa kịp bước chân vào cửa, hai người đàn ông khoác trên người bộ vest màu đen liền giơ tay chặn lại đường đi của cô. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trước mặt, Đường Hoan chau mày lạnh giọng hỏi:

“Các anh muốn làm gì, lẽ nào không định kinh doanh hay sao?”

“Xin hỏi cô là cô Đường sao?” Một người trong số đó lên tiếng hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cô.

Ở bên cạnh Đoạn Kim Thần lâu tới vậy, Đường Hoan từ lâu đã quen thuộc với vẻ mặt vô cảm ấy, do vậy khi đối diện với họ, cô dường như cũng chẳng mấy lo lắng.

“Là tôi, lẽ nào là các anh muốn gặp tôi ư?”

“Tất nhiên không phải.” Người đàn ông lập tức phủ nhận, “Cô Đường, lão gia đã ở trong đợi cô, mời cô đi bên này.”

Người đàn ông nghiêng người, làm động tác cúi người, kính cẩn mời Đường Hoan vào bên trong. Đường Hoan có chút sững sờ, nhìn vào biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt của họ, chỉ còn cách nhấc bước tiến về phía trước. Càng tiến vào sâu Đường Hoan cannfg cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói vào tầm giờ này, trong các quán bar tiếng nhạc nhất định sẽ vô cùng sôi động, nhưng ở đây lại yên tĩnh tới đáng sợ, thậm chí cũng không hề có quá nhiều người. Hai mắt cô dò xét khắp nơi, chỉ cho tới khi di chuyển tới vị trí ở giữa căn phòng, cô mới nhìn thấy hai người mặc trang phụ màu đen xếp hàng ngay ngắn ở đó. Vẻ nghi ngờ ngày càng hiện rõ trong ánh mắt của cô, cô có cảm giác như có một cặp mắt đang từ trong bóng tối, âm thầm dõi theo cô vậy. Ánh đèn bên trong quán rượu quá u ám, khiến cô chẳng thể nhìn rõ nét mặt của đám người đó. Tiến lại gần hơn về phía trong, từ phía xa cô bỗng nhìn thấy có một người đang ngồi ở giữa hai hàng người đó. Chỉ là không biết tại sao, cảm thấy ánh mắt của người đó vô cùng đáng sợ, đôi mắt nhìn thẳng về phía cô, không ẩn chứa bất cứ cảm xúc nào trong đó.

“Lão gia, người tới rồi.”

Sau khi đưa Đường Hoan vào trong, một người trong đó liền lập tức kính cẩn nói với lão già ngồi trên ghế. Cánh tay giữ túi ngày càng chặt hơn, xem ra người đàn ông này không hề đơn giản chút nào. Hai mắt của Đường Hoan nhìn thẳng về phía lão già ngồi trên ghế, vẻ mặt điềm tĩnh, bờ môi đỏ khẽ động.

“Không biết vị này tại sao lại muốn gặp tôi tới vậy, tôi không nhớ rằng tôi có quen biết với ông đây.”

Dẫu biết rằng thân phận của đối phương không đơn giản, nhưng Đường Hoan cũng không muốn để lộ bất cứ vẻ lo lắng nào trước mặt ông. Lão già không trả lời câu hỏi của cô ngay lập tức, ánh đèn mờ ảo chiếu qua, Đường Hoan có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh đang tỏa ra từ phía sau lưng ông ta.

“Ngồi đi.” Sau một hồi lâu, giọng nói uy nghiêm của lão già cuối cùng cũng phát ra.

Đường Hoan có chút sững sờ, lễ phép mỉm cười trả lời:

“Không cần đầu, ông có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn phải quay về nữa.”

Câu nói của cô vừa được phát ra, một tên vệ sĩ đứng bên cạnh ngay lập tức đi tới ép cô ngồi xuống ghế, Đường Hoan chẳng thể vùng vẫy, đành chấp nhận ngồi xuống ghế. Lửa giận nổi lên tróng ánh mắt, nhìn vào lão già ở phía trước mặt rồi nói:

“Ông làm vậy là có ý gì?”

Cô vốn dĩ chỉ muốn tới đây để xem xem đối phương là ai, quả nhiên lại thần bí tới vậy, tiếp theo đây cô nên làm gì để thoát thân?

Lão gia vẫn luôn ẩn mình trong bóng ngồi thẳng người, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt của ông, tuy tóc đã bạc nửa đầu, nhưng diện mạo xem chừng được chăm sóc rất tốt, khoảng chừng sáu mươi tuổi, chỉ có điều vẻ bí ẩn của ông khiến người đối diện khó tránh khỏi lo sợ.

“Cô Đường đừng quá lo lắng, mời cô tới đây chỉ là muốn được cùng cô uống ly rượu mà thôi.”

Cuối cùng lão gia cũng mở miệng lên tiếng, giọng nói nghiêm nghị đầy ma lực của ông khiến Đường Hoan rùng mình, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.

“Ông…….”

“Cô có thể gọi tôi giống như cách họ gọi tôi là lão gia.” Lời nói của Đường Hoan còn chưa dứt liền bị lão gia cắt ngang, “Hơn nữa tôi cũng không thích những người rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, không biết cô Đường đây thích rượu mừng hay là rượu phạt?”

Dứt lời liền đưa bàn rượu vốn được đặt ở bên cạnh di chuyển tới trước mặt cô. Nhìn vào chiếc bàn chứa đầy những ly rượu, Đường Hoan không hỏi lo sợ, bây giờ cô không biết đối phương đang nghĩ điều gì, sao có thể dễ dành uống những ly rượu này được chứ? Hơn nữa ánh mắt của đối phương khi nhìn vào cô tràn ngập vẻ căm thù, vừa nhìn là biết những ly rượu này không hề đơn giản chút nào.

“Rất xin lỗi, người như tôi không thích uống rượu.:

“Lão gia bảo cô uống thì mau uống đi, nhiều lời như vậy để làm gì chứ!”