Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 187: Đoán đúng nguyên nhân



Thời gian như ngừng trôi ngay lúc này, một cơn gió thổi qua người họ, cả hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Nhớ tôi?” Sau một hồi lâu, bờ môi đỏ mọng của Đường Hoan cuối cùng cũng phát ra hai tiếng.

Đường Vãn Tình vội vàng gật đầu, nhanh chóng nói:

“Đúng vậy, chị nhớ em rồi, mỗi ngày ở trong bệnh viện chị đều cảm thấy vô cùng nhàm chán, em lại không tới thăm chị, do vậy chị chỉ còn cách tới tìm em. Chị hơi đói rồi, em đưa chị đi ăn gì đó được không?”

Vừa nói, Đường Vãn Tình vừa đưa tay xoa bụng, làm động tác phối hợp với lời nói của cô, tiếng bụng sôi cồn cào phát ra, cô ngượng ngùng đỏ mặt, gượng gạo nói:

“Chị…….”

“Đi thôi.”

Không chờ cô nói hết, Đường Hoan nhanh chóng mở miệng, quay người đi về xe, tiện tay rút điện thoại gọi tới cho Đường Kha Thành thông báo rằng cô đã tìm thấy Đường Vãn Tình. Đường Vãn Tình như một đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, im lặng ngồi ở ghế sau. Lúc mới bắt đầu cô có vẻ khá yên lặng, nhưng càng về sau, cô như một con chim chích, không ngừng huyên thuyên nói chuyện. Chủ đề của câu chuyện đều là bảo Đường Hoan tới thăm cô nhiều hơn, nói rằng cô ở một mình vô cùng nhàm chán, muốn Đường Hoan đưa cô ra ngoài đi chơi. Trong lúc ăn cơm, Đường Hoan liên tục quan sát mọi động thái của Đường Vãn Tình, trong lòng vẫn không khỏi hoài nghi liệu Đường Vãn Tình có thực sự mất trí nhớ hay không. Nếu là trước đây, cho dù có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng cả cô và Đường Vãn Tình có thể hòa bình ngồi chung với nhau như vậy. Khi tâm trí của cô vẫn còn đang bay nhảy trên đầu, trong bát bỗng nhiên nhiều thêm một miếng thịt, ngẩng đầu, thấy Đường Vãn Tình mỉm cười nhìn cô.

“Món này ngon lắm, em gầy quá rồi, ăn nhiều thêm chút đi, ngày nào mẹ cũng nói với chị như vậy nên chị cũng sẽ chăm sóc em như thế.” Vừa nói vừa ân cần bưng một bát canh, nhẹ nhàng cẩn thận đặt tới trước mặt cô.

Nhìn vào bát canh được đặt ở trước mặt, ánh mắt Đường Hoan vô cùng hỗn loạn, cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm. Trong suốt bữa ăn, Đường Vãn Tình liên tục gắp thức ăn cho Đường Hoan, làm tròn bổn phận của một người chị gái, điều này khiến cô không thể nhìn ra bất cứ khuyết điểm nào cả.

Sau khi dùng bữa xong, Đường Hoan đưa Đường Vãn Tình quay trở về nhà họ Đường, lúc phải đi, Đường Vãn Tình sống chết không để cô đi.

“Hoan Hoan, tối nay em ở lại đây với chị đi mà, chị không muốn ở nhà một mình, chị sợ lắm.” Đường Vãn Tình víu lấy tay áo của cô, mè nheo nói.

Kể từ sau khi mất trí nhớ, Đường Vãn Tình quả thực khiến cô mở mang tầm mắt, trước đây cô chưa từng thấy để lộ ra tính cách trẻ con như vậy, càng không cần nhắc tới bộ dạng biểu cảm đáng thương. Trong bữa cơm tối nay, cô vẫn luôn âm thầm quan sát Đường Vãn Tình, phát hiện mọi hành động của cô đều vô cùng tự nhiên, không hề giống với giả vờ chút nào. Xem ra là do cô nghĩ nhiều rồi, dẫu cho diễn kịch, cũng chẳng diễn tới mức đạt tới trình bộ biểu cảm thế này được. Do Đường Vãn Tình bị mất trí nhớ dẫn đến mối quan hệ của Đường Hoan và người nhà họ Đường dường như cũng có chút chuyển biến, nhưng cô chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào đi quá chừng mực. Tâm lí phòng bị dần dần hạ thấp xuống, nhưng biểu cảm trên gương mặt của cô vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với họ.

“Không được, tôi không quen ngủ trên giường lạ.”

Nói xong, lạnh lùng quét ánh mắt nhìn qua Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ một lượt, khóe miệng hơi cong lên, không ngoảnh đầu nhìn mà quay người rời đi, bỏ mặc Đường Vãn Tình đáng thương ở phía sau dõi theo cô khuất dần trước mắt.

Cũng không biết có phải do dạo gần đây vì công việc quá bận không dùng bữa đúng giờ khiến dạ dày của Đường Hoan luôn ở trong trạng thái khó chịu.

Ánh mặt trời rọi chiếu lên phần văn kiện cần được Đoạn Kim Thần kí tên, hai phần văn kiện này anh vốn dĩ đã phải kí tên từ lâu rồi, chỉ là anh vẫn luôn đặt ở đây. Chỉ cần nghĩ tới mối quan hệ của cô và Đoạn Kim Thần, Đường Hoan lại cảm thấy đau đầu. Dạ dày vốn đã không thoải mái, bây giờ lại càng trở nên khó chịu hơn. Đặt chiếc bút trong tay xuống, ôm hết đống văn kiện trên bàn rồi rời khỏi phòng làm việc, di chuyển tới tầng cao nhất của tòa nhà. Mặc cho mối quan hệ giữa cô và anh lúc này ra sao, công việc từ đầu tới cuối vẫn là công việc, công tư phân minh, không thể để chuyện công và chuyện tư trộn lẫn với nhau.

Thư kí vừa nhìn thấy Đường Hoan liền lập tức kính cẩn gật đầu, định thông báo một tiếng nhưng lại bị Đường Hoan ngăn cản.

“Để tôi để tôi, cô làm việc của mình đi.”

“Vâng ạ.” Thư ký đáp một tiếng, sau đó liền đi bận những việc khác.

Vừa bước tới cửa, định giơ tay gõ cửa, lại nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông ở bên trong truyền ra, sắc mặt cô như tái nhợt. Cánh tay lơ lửng trong không trung, ánh mắt vốn đã ảm đạm nay càng thêm u ám, cúi đầu che đi lớp cảm xúc ẩn chứa ở sâu bên trong, nỗi hụt hẫng trong lòng ngày càng nhiều hơn. Cố gắng đè nén lại cảm xúc, khóa lại những đau đớn trong tim, cô từ từ điều chỉnh lại tâm trạng. Hít sâu một hơi, khi ngẩng mặt lần thứ hai, sắc mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lấy hết dũng khí đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy tiếng động, Đoạn Kim Thần nhìn Đường Hoan đang tiến về phía anh, ánh mắt anh lạnh lùng, nhẹ giọng ấm áp nói chuyện với đối phương ở đầu dây bên kia.

“Tôi có việc cần phải làm, không nói nữa, cậu chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”

Khi Đường Hoan di chuyển tới vị trí bàn làm việc, vừa hay cũng là lúc anh đã kịp ngắt máy. Đặt đống văn kiện đang ôm trên người lên bàn làm việc của anh, cô cất giọng nói:

“Giám đốc Đoàn, những văn kiện này làm phiền anh kí tên giúp em.” Biểu cảm điềm tĩnh của cô tựa như chưa hề nghe thấy gì hết vậy.

Đoạn Kim Thần cũng không nói gì nhiều, chỉ lấy văn kiện ra xem qua rồi đặt bút kí tên. Bầu không khí trong phòng làm việc yên ắng, chỉ có tiếng lật giấy của anh, còn Đường Hoan đứng ở trước mặt anh tựa như một người vô hình vậy. Nỗi đau trong lòng ngày một lớn dần lên, sau một hồi lâu đều không hề nghe thấy anh lên tiếng, cô bèn nói:

“Sức khỏe của em có chút không tốt, muốn xin nghỉ vài ngày.”

Đầu lông mày của anh có chút động đậy, đầu cũng ngẩng lên, chỉ đáp một tiếng, “Ừ.”

Đầu móng tay của Đường Hoan từ lâu đã đâm sâu vào phần da thịt trong lòng bàn tay, sự hụt hẫng trong lòng như tăng thêm ngàn lớp, vốn tưởng rằng sau khi nghe xong cô nói như vậy, anh ít nhiều cũng sẽ lên tiếng hỏi han hay quan tâm, nhưng anh quả nhiên không hỏi lấy một lời. Đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô rốt cuộc đang chờ đợi điều gì vậy? Cô thật sự không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, chờ anh kí tên xong, liền lấy văn kiện rồi quay người đi ra phía ngoài của phòng làm việc. Trước đây mối quan hệ của họ cũng chẳng phải quá đẹp, nhưng chưa từng có cảm giác xa lạ giống như bây giờ. Cô và Đoạn Kim Thần lúc này chẳng khác nào hai người xa lạ, không hề có bất kì tình cảm cá nhân nào để nói.

Lắc lắc đầu, không để bản thân tiếp tục nghĩ tới những chuyện phiền lòng này nữa, vừa di chuyển tới phía trước cửa thang máy, thang máy vừa hay được mở ra, Lưu Hạo từ trong bước ra, cả hai người ra hiệu chào nhau. Đường Hoan liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không định nói gì thêm với anh, dẫu sao thì Lưu Hào trước nay vẫn luôn không thích cô.

“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng hoang tưởng nữa, anh ấy hoàn toàn không yêu cô.”

Khi Đường Hoan định đi ngang người anh, Lưu Hạo bỗng nhiên lên tiếng chế nhạo, thành công khiến Đường Hoan dừng bước chân. Tâm trạng của cô hiện tại vốn đã không tốt, tới nay lại nghe thấy anh nói như vậy, vô tình sát muối vào vết thương lòng của cô. Đoạn Kim Thần không yêu cô, điều này cô vẫn luôn rõ, cũng tự mình biết mình, không cần họ phải nhiều lời nhắc nhở. Nghiêng người nhìn anh, cô bật cười một tiếng:

“Thực ra tôi trước nay vẫn luôn hoài nghi tại sao anh lại không thích tôi tới vậy, hôm nay xem ra tôi đã hiểu rồi.”

Sắc mặt của Lưu Hạo không thay đổi, ánh mắt khiêu chiến nhìn Đường Hoan, yết hầu cử động, giọng nói trầm thấp phát ra: “Tại sao?”

“Bời vì người anh thích không thích anh.” Đường Hoan nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ châm biếm để lộ rõ qua giọng nói của cô, “Người cô ấy thích là Đoạn Kim Thần, còn tôi… trở thành vợ của Đoạn Kim Thần.”

Nghĩ như vậy, lý do tại sao Lưu Hạo vẫn luôn không thích cô cuối cùng cũng được giải đáp. Lúc ban đầu cô tưởng rằng Lưu Hạo chỉ là bất bình thay Đoạn Kim Thần, cưởi một người vô dụng như cô, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, cô phát hiện đây hoàn toàn không phải là lý do. Bởi vì Lưu Hạo liên tục nhiều lần nhấn mạnh Đoạn Kim Thần không thích cô, hơn nữa lần trước anh tận mắt chứng kiến cô bị người khác bắt cóc nhưng thờ ơ làm thinh, theo logic mà nói, dù cho Lưu Hạo có không thích cô tới mức nào, nhưng dẫu sao cô vẫn là vợ của bạn tốt của anh, không nên vô tình tới mức độ này. Vậy thì loại trừ hết tất cả, chỉ còn lại một lý do này. Lưu Hạo giận tím mặt, như bị người khác túm lấy đuôi, hậm hực lên tiếng:

“Cô ăn nói liên thiên cái gì vậy?”

Điều anh ghét nhất chính là việc người khác nói rằng người anh thích không thích anh, nếu như không phải vì cô là phụ nữ, anh chắc chắn đã động tay rồi.

“Tôi nói liên thiên sao?” Khóe môi Đường Hoan cong lên, nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh rồi nói: “Không ngờ rằng anh quả nhiên lại giả dối tới mức này, ngay đến cả người phụ nữ mình thích cũng không dám mở miệng nói ra, chẳng trách cô ấy không thích anh.”

“Cô thử nói lại lần nữa xem!” Sắc mặt của Lưu Hạo u ám tới đáng sợ, hai cánh tay chẳng biết đã cuộn tròn lại từ lúc nào.

Đường Hoan hất cằm nhìn anh, không hề chùn bước nói:

“Tôi nói lại thì sao nào? Dù cho anh có thay cô ấy bất bình tới đâu đi chăng nữa, anh cũng chẳng thể thay đổi sự thật rằng tôi chính là vợ của Đoạn Kim Thần.”

“Cô…….”

“Lưu Hạo, tôi không phải là người dễ dàng động vào, anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng, lần sau nếu anh còn tiếp tục khiêu khích tôi như vậy, đừng trách tôi không nể mặt anh.”

Lạnh lùng vứt lại một câu nói, Đường Hoan xoay người tiến vào trong thang máy, để lại Lưu Hạo một mình đứng ở đó. Sau khi cánh cửa thang máy khép lại, Đường Hoan thở phào một hơi. Vừa rồi cô chỉ là muốn thăm dò phỏng đoán của cô liệu có đúng hay không, không ngờ rằng Lưu Hạo quả nhiên lại biểu lộ rõ ràng tới mức như vậy. Bây giờ cô coi như đã biết lý do tại sao Lưu Hạo luôn nhằm vào cô, đồng thời cũng giúp cô có thêm một nguồn thông tin mới, biết được rốt cuộc người phụ nữ đó đối với Đoạn Kim Thần mà nói có sức ảnh hưởng ra sao.

“Ding” một tiếng, cánh cửa thang máy bật mở, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân rồi quay trở về phòng làm việc. Sau khi giao lại văn kiện cho trợ lý, giao nhiệm vụ xong liền thu dọn đồ đạc rời đi. Tuy rằng cô đã xin nghỉ rồi, nhưng cô thích làm việc có đầu có đuôi, do vậy tất cả công việc của mấy ngày trước đều được cô sắp xếp ổn thỏa, yêu cầu trợ lý đi xử lý. Vừa bước chân ra khỏi cửa chính của tập đoàn Đoàn Thị, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Nhìn vào màn hình hiển thị người gọi tới là Đường Kha Thành, sau vài giây chần chừ liền ấn nhận máy.

“Có chuyện gì không?”

Không chút do dự, cô đi ngay thẳng vào chủ đề chính, giọng nói của Đường Kha Thành từ trong điện thoại truyền ra.

“Hoan Hoan, con bây giờ lập tức về nhà một chuyến đi, Tình Tình làm loạn muốn đi tìm con, nói nhớ con.”

Đường Hoan thờ ơ đáp: “Tôi không có thời gian.