Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 195: Có phải anh ấy đến rồi không



Khi Đường Hoan mở mắt ra, cô nhận ra mình đã bị bắt cóc, còn người bắt cóc cô chính là Chủ tịch Trần.

"Đường Hoan, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."

"Chủ tịch Trần, anh đang làm gì vậy?"

Đường Hoan cảm thấy có chút sợ hãi, cô một bên suy đoán mục đích của tên họ Trần này, một bên giãy dụa để thoát ra khỏi dây trói, nhưng chân tay cô đều bị trói rất chặt, không thể nào giằng ra được.

"Cô yên tâm, tôi mang cô đến đây chỉ là muốn giao dịch với Đoạn Kim Thần.

Trái tim cô khẽ trùng xuống, quả nhiên là như vậy...

Đường Hoan cười và nói với vẻ bất lực: “Chủ tịch Trần, anh không cần phải đề phòng tôi như phòng trộm cướp, dù sao tôi cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, hơn nữa chỗ này cũng không phải chỉ có một mình anh, tôi không quen thuộc nơi này, anh cho rằng tôi có thể trốn đi đâu được chứ?”

Nhìn dáng vẻ có chút dao động của Chủ tịch Trần, Đường Hoan thừa cơ lấn tới: “Vả lại, đây cũng không phải ở Trung Quốc, tôi không có người trợ giúp, làm sao tôi có thể thoát ra ngoài được, tôi thực sự muốn đi vệ sinh, vậy nên hãy cởi trói cho tôi đi.”

Chủ tịch Trần nheo mắt lại, ánh mắt nhìn cô vẫn còn có chút cảnh giác, nhưng cuối cùng lại thả tay Đường Hoan ra.

Đường Hoan nói đúng, dù sao đây cũng là địa bàn của anh ta, cô cũng không dám giở trò gì đâu.

Cô cử động đôi tay có chút tê dại vì bị trói và cởi bỏ đây thừng dưới chân, sau đó đứng dậy đi hai bước: “Chủ tịch Trần, ở đây không có nhà vệ sinh, tôi không thể giải quyết ở đây được.”

Cô buộc phải tìm hiểu một chút về địa hình ở đây, điều này sẽ rất hữu ích cho việc chạy trốn.

“Đi theo tôi.” Chủ tịch Trần liếc nhìn cô sau đó quay người đi ra ngoài. Đường Hoan cũng nhanh chóng đi theo, đồng thời âm thầm quan sát khung cảnh xung quanh.

Cô nhận ra đây vốn là một nhà khi bị bỏ hoang, ở đây có một dãy hành lang dài khiến cô không thể nhìn rõ kết cấu như thế nào, cô chỉ có thể nhìn ra khung cảnh ở bên ngoài qua cửa sổ ở hành lang.

Bên ngoài vắng vẻ, xung quanh không có chỗ nào để lẩn trốn, một khi cô chạy ra ngoài chắc chắn sẽ bị những người đó biết được, trên đường đi cô đã phát hiện nấy nơi có cửa đều có người canh giữ.

“Vào đi.” Sau khi đi được một đoạn khá xa, giọng nói trầm thấp của Chủ tịch Trần vang lên, anh ta đẩy cửa ra, bên trong có một phòng vệ sinh.

Đường Hoan gật đầu, cô bước vào trong và đóng cửa lại, thấy trong nhà vệ sinh không có cái cửa sổ nào, cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Quả nhiên đúng là gừng càng già càng cay, để đề phòng cô trốn thoát, anh ta đã cố ý đưa cô đến một phòng vệ sinh kín, không khí ở đây gần như khiến cô muốn ngất xỉu.

Cô có thể đảm bảo rằng, nếu như cô ở trong này năm phút, cô nhất định sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Cô ở trong chưa đầy hai phút liền đi ra ngoài, vừa mở cửa ra cô đã thấy Chủ tịch Trần đang đợi ở cửa với nụ cười đắc ý ở trên mặt.

Mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng sắc mặt cô không hề thay đổi quá nhiều.

Sau khi đưa cô trở lại căn phòng vừa rồi, Chủ tịch Trần liền rời đi, nhưng khi anh ta đi không hề trói Đường Hoan lại.

Cô đi một vòng trong phòng và nhận ra căn phòng này hình như cũng là phòng kín, ngoài chiếc cửa sổ bé tí ở trên tường ra thì hoàn toàn không có chỗ nào để trốn ra cả.

Khi cô đang cố gắng nghĩ cách thoát ra khỏi đây thì lại quay lại Chủ tịch Trần với chiếc điện thoại trên tay: “Tôi đã nói rõ với Đoạn Kim Thần là cô đang ở đâu, nếu như anh ta dám giở trò, vậy hãy đợi đến nhận xác của cô đi.”

Đường Hoan chợt cảm thấy căng thẳng, cô không biết Đoạn Kim Thần đáp lại anh ta như thế nào, nếu như anh thực sự không quan tâm đến sự sống chết của cô....

“Xem ra địa vị của cô ở trong lòng anh ấy thực sự không thấp chút nào. Cô yên tâm đi, chỉ cần hai công ty chúng ta hợp tác thành công, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô, dù sao trong việc này cũng có công lao của cô.” Sau khi nói chuyện điện thoại với Đoạn Kim Thần, tâm trạng của Chủ tịch Trần rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Đường Hoan khẽ nhíu mày: “Vậy khi nào anh ấy sẽ quay lại?”

“Chiều nay tôi đã gửi định vị cho anh ta rồi.” Chủ tịch Trần cười vui vẻ đáp lại, trên điện thoại, anh ta đã nhận được câu trả lời của Đoạn Kim Thần, anh nói sẽ cho hai công ty cơ hội hợp tác với nhau.

Anh ta đã cho người đi chuẩn bị hợp đồng rồi, chỉ cần đợi Đoạn Kim Thần đến ký tên thôi, đến lúc đó hợp đồng sẽ có giá trị pháp lý, cho dù Đoạn Kim Thần muốn hối hận cũng không được, trừ khi anh đã sẵn sàng chịu bồi thường.

Phía bên kia, Giang Chi Thịnh cũng đã biết chuyện Đường Hoan bị bắt cóc, vì sự an toàn của cô, anh không còn cách nào khác là phải bắt tay hợp tác với Đoạn Kim Thần.

Dù sao trong lòng anh chỉ có Đường Hoan mới là quan trọng nhất. Vì vậy hai người đã bàn bạc và quyết định tấn công hai hướng khiến Chủ tịch Trần không còn đường chạy trốn.

Mặt trời lặng lẽ xuống núi, Đường Hoan nhìn lên trần nhà đổ nát với tâm trạng lo lắng.

Liệu có thực sự như những gì Chủ tịch Trần nói, anh sẽ thực sự xuất hiện chứ?

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chân dồn dập.

Cô chợt cảm thấy căng thẳng, có phải là anh đến rồi không?

Cô nhìn ra cửa với đôi mắt sáng ngời tràn đầy sự mong đợi và lo lắng, đối diện với ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt của người đang đi vào dần dần trở nên rõ ràng.

Sự chờ đợi trong mắt cô lập tức mất đi, thay vào đó là sự cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

Người đến là em họ của Chủ tịch Trần, anh ta là người mang cơm trưa đến cho cô.

Chỉ là trông người này rất hèn hạ, cho người cảm giác giống một tên lưu manh.

Cô vô thức lùi lại phía sau, người đó đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, anh ta cúi xuống nhìn cô nhưng lại không trả lời câu hỏi của cô.

Nhìn khuôn mặt thanh tú và làn da trắng nõn của Đường Hoan, anh ta khẽ nuốt nước miếng, anh ta đã chơi đùa không biết bao nhiêu người phụ nữ, nhưng chưa từng thấy một người nào đẹp như Đường Hoan, dục vọng muốn chiếm hữu cô đang ăn mòn lý trí của anh ta, khó khăn lắm anh ta mới lợi dụng được lúc tên họ Trần kia đi ra ngoài để lẻn vào đây.

Sự thô bỉ trong mắt anh ta ngày càng đậm, anh ta cười một cách dâm đãng và nói: “Người đẹp, chi bằng cô hãy đi theo tôi, tôi hứa sẽ để cô an toàn rời khỏi đây, thấy thế nào?”