Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 198: Chất vấn



Anh không thể chấp nhận được sự thật này và cũng không dám chấp nhận. Anh làm sao có thể chấp nhận được sự thật người phụ nữ anh mà anh yêu sâu đậm bấy lâu nay lại có người đàn ông khác trong lòng?

“Đại Thịnh, anh đừng như vậy, buông em ra....” Nhìn dáng vẻ mất tự chủ của anh, trong mắt Đường Hoan thoáng qua một tia áy náy.

Cô luôn biết tấm lòng mà Giang Chi Thịnh dành cho mình, nhưng cô thực sự không thích anh.

Hơn nữa La Vưu Phi thích anh, nên cô cũng không muốn có những hành động mập mờ nào với anh, cô không muốn người khác hiểu lầm.

“Hoan Hoan, em hãy nói cho anh biết, có phải em thực sự yêu anh ta rồi không?” Ánh mắt của Giang Chi Thịnh tràn đầy những cảm xúc kỳ lạ.

Nhìn Giang Chi Thịnh xa lạ ở trước mặt, cô không ngừng lắc đầu: “Không phải, Đại Thịnh...anh buông tay ra trước đi.....”

Trong lúc họ đang lôi lôi kéo kéo thì một trận gió lạnh ập đến, Đường Hoan bị kéo mạnh một cái và ngã vào một cái ôm mát lạnh.

Đoạn Kim Thần vội vàng trở về ngay sau khi cuộc họp kết thúc, cô thì hay rồi, không ngờ lại ở đây giằng co với người đàn ông khác, Đoạn Kim Thần nhìn Giang Chi Thịnh chằm chằm với sắc mặt u ám.

Thấy Đường Hoan ngã vào vòng tay của Đoạn Kim Thần, Giang Chi Thịnh đưa tay ra kéo nhưng bị Đoạn Kim Thần lùi lại một cách khéo léo và tránh được bàn tay đang đưa ra của anh.

“Đoạn Kim Thần, anh buông cô ấy ra.” Cơn giận mà anh đang kìm nèn bùng phát lên vào lúc này, nhất là khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ của Đường Hoan, lửa giận không ngừng thiêu đốt lý trí của anh.

Nhưng Đoạn Kim Thần không hề quan tâm đến sự tức giận của Giang Chi Thịnh, thay vào đó anh càng ôm chặt Đường Hoan hơn và lên tiếng mỉa mai: “Giang Chi Thịnh, tôi thấy anh luôn không biết vị trí của mình ở đâu, hiện tại cô ấy là vợ tôi, tôi khuyên anh tốt nhất đừng bao giờ tư tưởng đến vợ của người khác.”

Giọng điệu giễu cợt khi lọt vào tai Giang Chi Thịnh giống như một lời khiêu khích, lửa giận trong mắt anh càng đậm hơn, đồng thời trái tim anh cũng đau âm ỉ.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung và bắt đầu một cuộc đối đầu trong im lặng, mùi thuốc súng phảng phất trong không khí ngày càng nồng nặc. Đường Hoan sợ hai người sẽ đánh nhau kịch liệt nên lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi vì căng thẳng.

Điều cô không muốn thấy nhất đó chính là hai người họ đều bị thương vì chuyện của cô, dù sao thì hai công ty của hai người cũng có mối quan hệ hợp tác với nhau.

Bàn tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt lại, nhìn Đường Hoan đang ở trong vòng tay của Đoạn Kim Thần, Giang Chi Thịnh tức giận quát lên: “Đoạn Kim Thần, anh đừng đắc ý quá sớm.”

Nói rồi anh nhìn Đường Hoan một cách sâu sắc, sau đó tức giận quay người bỏ đi.

Sau khi Giang Chi Thịnh bỏ đi, khí tức kiêu ngạo và hung hăng trong không khí cũng không còn, cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn thì đột nhiên bị một lực đẩy mạnh khiến cô ngã xuống sofa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt u ám của người đàn ông với vẻ kinh ngạc, cô sững sờ một lúc rồi mới định thần lại, cô kìm nén cơn đau truyền đến từ cổ tay và lạnh lùng lên tiếng: “Anh làm gì vậy?”

“Em còn dám hỏi anh là làm gì sao?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, ánh mắt nhìn cô không có chút ấm áp nào, giọng nói lạnh thấu xương của anh lại vang lên một lần nữa: “Anh mới rời đi một lát mà em đã nóng lòng muốn gặp anh ta như vậy sao?”

Đường Hoan lắc đầu giải thích nói: “Không phải, anh hiểu lầm rồi, anh ấy đến chỉ đơn giản là để xem vết thương của em thế nào mà thôi.”

“Haha....” Người đàn ông cười khẩy: “Chỉ xem thôi mà cần phải lôi lôi kéo kéo sao? Anh cảnh cáo em, sau này hãy tránh xa anh ta ra.”

Quả nhiên, mọi chuyện xảy ra tối qua đối với cô đều là một giấc mơ, cho dù người đàn ông này có đối xử dịu dàng với cô như thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần cô tỉnh lại, mọi thứ đều sẽ quay trở lại như ban đầu.

Chỉ có trong giấc mơ anh mới đối xử dịu dàng và bao bọc cô như vậy.

Con tim vốn đang muốn giải phóng của cô lúc này đã không còn ý muốn giải phóng, cô cụp mắt xuống che đi cảm xúc ở trong mắt và khẽ nói: “Em biết rồi.”

Cô không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa nên đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong đôi mắt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần lóe lên những thần sắc khỏ tả, cho đến khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại che khuất tầm nhìn của anh, anh liền quay ra đấm thật mạnh lên tường, anh dùng phương thức này để giải tỏa sự tức giận của mình.

Đường Hoan bất lực dựa người vào cửa và nhắm mắt lại một cách yếu ớt.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cãi nhau với anh, nhưng bây giờ cô thực sự rất mệt, cô đã không còn sức để cãi nhau với anh nữa rồi, cô không muốn lần nào cũng phải cố gắng giải thích với anh.

Những gì xảy ra đêm qua vẫn hiển hiện trước mặt, nhưng bây giờ cô lại bị đánh xuống địa ngục.

Về nước đã được một tuần sau chuyến công tác, Đường Hoan cũng đã trở lại trạng thái làm việc bình thường.

Kể từ hôm đó, hai người luôn chiến tranh lạnh, mối quan hệ khó khăn lắm mới dịu đi lại một lần nữa trở lại thời kỳ trước giải phóng.

Sau khi về nước Đoạn Kim Thần trở nên rất bận rộn, thỉnh thoảng Đường Hoan nhìn thấy anh làm việc trong phòng sách đến tối muộn, cô biết anh đang chuẩn bị cho một dự án lớn và đối thủ cạnh tranh lần này là Tập đoàn Giang Thị.

Cả hai người đều rất quan trọng đối với cô, cô không muốn nhìn thấy họ tàn sát lẫn nhau. Nhưng cô lại không có cách nào ngăn cản, dù sao đây cũng là chuyện kinh doanh, cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng hai người đàn ông xuất sắc như vậy sẽ vì cô mà làm ra những chuyện ấu trĩ như vậy.

Dự án lần này là một công trình của chính phủ, nếu như giành được nó, đây sẽ là một bước ngoặt đột phá của công ty họ.

Với tư cách là Giám đốc của công ty, cô đương nhiên biết chuyện lần này, vì có một số dự án cũng cần cô chuẩn bị.

Bây giờ cô đã thu thập được rất nhiều thông tin và lên một bản kế hoạch chi tiết, chỉ cần đưa nó cho Đoạn Kim Thần nữa là xong.

Trong quán cafe Vương Tử, một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi đối diện nhau, người phụ nữ đeo kính râm trên mặt lộ ra chiếc cằm thanh tú và mịn màng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp hơi mấp máy: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Người phụ nữ đưa tay tháo chiếc kính xuống, giọng nói trong trẻo phát ra từ đôi môi xinh đẹp, người đàn ông khẽ cong môi và trầm giọng nói: “Gần đây Giang Thị và Đoạn Thị đang tranh giành một dự án lớn, cơ hội của chúng ta đến rồi.”

Tâm trạng của người phụ nữ không có quá nhiều sự thay đổi: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”

Đoạn Lâm Phong nhấp một ngụm cafe, trong mắt thoáng qua một tia u ám: “Bây giờ hai công ty đang đối đầu gay gắt......”

Bên này hai người đang bày mưu tính kế nên làm gì, ở phía bên kia, Đường Hoan đang chuẩn bị cho bước cuối cùng, đó chính là phân loại tất cả các tài liệu có liên quan đến dự án này.

Nhưng khi lật đến trang cuối cùng, cô lại không thể tìm được nội dung của trang đó, sau khi tìm kiếm một lúc cô mới nhớ ra rằng có một trang đã bị bỏ sót trong phòng sách tối qua.

Cô cất tất cả tài liệu vào trong cặp sau đó rời khỏi văn phòng và định mang về nhà làm, dù sao bây giờ cũng đã gần xong rồi.

Nhưng đang đi được nửa đường thì cô nhận được điện thoại của La Vưu Phi, cô nghĩ cả hai đã lâu không gặp rồi nên hẹn nhau ở một quán cafe.

Khi Đường Hoan đến nơi La Vưu Phi đã ngồi ở đó rồi, vừa nhìn thấy cô liền nhiệt tình vẫy tay, Đường Hoan nở một nụ cười tươi rói bước tới rồi ngồi xuống đối diện cô ấy.

“Hôm nay sao cậu lại tìm mình vậy?” La Vưu Phi đã gọi sẵn cafe cho cô, cô nhấp một ngụm rồi khẽ cười hỏi.

La Vưu Phi lặng lẽ liếc nhìn chiếc cặp đựng tài liệu bên cạnh Đường Hoan, cô giả vờ tức giận nói: “Nếu như cậu không muốn nhìn thấy mình như vậy thì về đi, uổng công mình đặc biệt hẹn gặp cậu vì nghĩ chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, cậu thì hay rồi, nói như kiểu mình phải có chuyện mới tìm đến cậu vậy.”

Nhìn dáng vẻ tức giận của La Vưu Phi, Đường Hoan vội vàng giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, mình đùa cậu thôi mà, quả thực là chúng ta đã lâu không gặp nhau, dạo này cậu thế nào rồi?”

La Vưu Phi cầm chiếc thìa khuấy nhẹ cafe trong cốc, cô cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt và cố ý thở dài: “Mình còn thế nào được chứ? Không phải là bận việc công ty sao, cậu thì sao? Gần đây đang bận chuyện gì vậy? Nhìn cậu ra ngoài còn xách theo cặp kìa, cậu sắp trở thành một người cuồng công việc rồi đấy.”

Không đợi Đường Hoan trả lời, La Vưu Phi lại tiếp tục nói: “Mình rất nhớ chúng ta của trước đây, trước đây chúng ta cứ cách vài ngày lại tụ tập, bây giờ cậu kết hôn rồi, cả tháng cũng không gặp nhau một lần.”

Giọng điệu trầm thấp của La Vưu Phi khiến Đường Hoan cảm thấy áy náy, thời gian họ gặp nhau quả thực ít đi rất nhiều.

“Mình cố gắng làm việc để sau này có thể nuôi sống bản thân và bà ngoại, nếu như mình có tiền thì sao mình phải vất vả như vậy? Nhưng không còn cách nào cả, số mình nó khổ thế đấy.” Đường Hoan mỉm cười: “Gần đây công ty đang rất bận rộn chuẩn bị cho một dự án lớn, đương nhiên mình không được lười biếng rồi.”

“Dự án gì mà khiến cậu bận tâm như vậy?” La Vưu Phi thản nhiên hỏi, nhưng thực ra là đang vểnh tai lên lắng nghe.

Đường Hoan không hề nhận ra sự khác thường của cô ấy, cô không nghi ngờ gì mà kể ra mọi chuyện, nhưng những nội dung liên quan đến bí mật kinh doanh cô không hề nói ra mà chỉ nói hai công ty đang tranh giành nhau một dự án.

Nghe được sự dè dặt trong ngôn từ của Đường Hoan, La Vưu Phi cũng không hỏi nữa, dù sao ép quá mức rất dễ khiến người ta nghi ngờ.

Hai người bạn gặp nhau, đương nhiên sẽ có những chủ đề bất tận, họ cùng nhau nói về những chuyện xảy ra gần đây.

Đường Hoan hiếm khi mới được thoải mái như thế này, cô nói chuyện quên cả thời gian và gọi thêm hai ly cafe.

“Đúng rồi, không phải vừa rồi cậu nói Giang Thị và Đoạn Thị đang tranh giành một dự án chính phủ sao? Cậu chuẩn bị tài liệu đến đâu rồi? Có chắc chắn không?”

Sau một hồi do dự La Vưu Phi vẫn lên tiếng hỏi, nếu như bây giờ cô không hỏi, lát nữa Đường Hoan về sẽ không tiện hỏi nữa.

“Có lẽ là có!” Đường Hoan đáp lại một tiếng, La Vưu Phi nghe vậy vẻ mặt có chút kích động: “Wow, thật sao? Hoan Hoan, bây giờ cậu giỏi thật, ngay cả kế hoạch cũng làm được, cậu có thể cho mình xem một chút được không, mình đi làm ở công ty lâu như vậy nhưng mấy kế hoạch đều làm không ra gì, vì thế mà bố mình đã mắng mình, cậu cho mình xem một chút học hỏi kinh nghiệm đi.”

“Vậy không hay lắm đâu.” Đây dù sao cũng là bí mật của công ty, La Vưu Phi thấy cô nói vậy liền trở nên mềm mỏng: “Có gì đây, giữa chúng ta làm gì có bí mật gì chứ, cậu cho mình xem một chút đi, chưa biết chừng xem xong kế hoạch của cậu, sau này mình sẽ có cảm hứng hơn.”

Đường Hoan do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Dù sao họ cũng là bạn thân, trên thế giới này ai cũng có thể phản bội cô nhưng La Vưu Phi thì không, cho dù cho cô ấy xem cũng chẳng vấn đề gì.

“Được thôi, đây là bí mật kinh doanh, cậu đừng để người khác nhìn thấy đấy, mình vào nhà vệ sinh một lát.”