Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 203: Giấu giếm



“Cô Đường, đây là báo cáo kiểm tra của cô, sức khỏe không có vấn đề gì, chỉ là cần chú ý nhiều hơn, không được quá đau buồn như vậy, khoảng thời gian này cần chú ý bổ sung dinh dưỡng……”

Ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài cửa, xác nhận Đoạn Kim Thần không thể nghe thấy, ngước mắt nhìn lên bác sĩ rồi nghiêm túc nói:

“Bác sĩ, chuyện tôi mang tai làm ơn đừng nói cho bất kì ai, tôi……..”

“Cô Đường yên tâm, bệnh viện chúng tôi đối với chuyện của bệnh nhân đều vô cùng giữ kín, hơn nữa cô đã đặc biệt dặn dò rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cô giữ bí mật chuyện này.” Bác sĩ mỉm cười, có thể nhận ra cô không muốn để người khác biết chuyện cô đang mang thai.

“Cảm ơn bác sĩ.” Thấy bác sĩ cam đoan như vậy, Đường Hoan mới dám thở phào một hơi.

Sau một hồi dặn dò những điều cần chú ý, khi bác sĩ vừa định rời đi, vừa hay đúng lúc Đoạn Kim Thần quay trở lại, thấy bác sĩ liền lên tiếng hỏi:

“Cô ấy bị sao vậy?”

“À, anh yên tâm, bệnh nhân không sao cả, một lát nữa là có thể xuất viện được rồi, chỉ là bệnh nhân có chút thiếu máu, lại cộng dinh dưỡng không đủ do vậy mới dẫn đến việc hôn mê ngất xỉu, khi quay về cần đặc biệt chú ý bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.”

Nghe bác sĩ nói như vậy, Đoạn Kim Thần mới yên tâm xóa bỏ đi nghi ngờ trong lòng, gật đầu rồi cho người theo bác sĩ đi làm thủ tục. Lúc trở về tới biệt thự đã là hai giờ chiều, Đoạn Kim Thần cẩn thận dặn dò dì Đồng làm vài món dinh dưỡng cho Đường Hoan, còn anh lại quay về công ty, Đường Hoan do tâm trạng không tốt, sức khỏe không ổn định nên ở nhà nghỉ ngơi. Tới buổi tối, dì Đồng hầm canh nhưng cô lại chẳng hề động tới dù chỉ một ngụm, vì chuyện này khiến dì Đồng vô cùng lo lắng, bằng cách này đến cách khác khuyên nhủ, nhưng cô vẫn nhất định không uống. Thực ra không phải vì cô không muốn uống, chủ yếu là do mùi thịt trong canh phát ra khiến cô không uống nổi.

Tới khi Đoạn Kim Thần tan làm trở về nhà, thấy dì Đồng chau mày nhăn trán đứng chờ ở cửa, liền lạnh lùng lên tiếng hỏi:

“Sao vậy? Phu nhân đâu rồi?”

“Phu nhân ở trên tầng, chỉ là cả ngày hôm nay cô ấy không ăn uống gì cả, vừa hâm nóng canh bưng lên cô ấy cũng không uống, cũng không biết phu nhân bị làm sao.” Dì Đồng lo lắng nói.

Đoạn Kim Thần trầm ngâm vài giây, sau đó liền ân cần nói:

“Bưng canh tới đây.”

Hai mắt dì Đồng sáng lên, đáp nhẹ một tiếng, vội vàng chạy vào trong phòng bếp, khi đi ra trong tay cầm theo một chiếc khay, chiếc bát đặt trong đó vẫn còn đang tỏa ra hơi ấm.

“Dì nghỉ ngơi trước đi.” Dứt lời, nhấc bước đi lên tầng.

Giơ tay gõ cửa, không chờ Đường Hoan trả lời liền đẩy cửa tiến vào. Đường Hoan tưởng rằng vẫn là dì Đồng, quay lưng vào cửa, tay mở cúc áo thay đồ ngủ, bất mãn nói:

“Dì Đồng, cháu đã nói rồi cháu không muốn uống, dì không cần mang lên đây cho cháu nữa đâu.”

Đoạn Kim Thần không ngờ rằng vừa đẩy cửa liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy xuất hiện ngay trước mắt, vòng eo con kiến của cô từng chút từnng chút để lộ ra. Dưới ánh đèn điện, nước da trắng ngần của cô trông càng thêm quyến rũ, Đoạn Kim Thần ngẩn ngơ nhìn vào người phụ nữ ở trước mặt. Hai mắt anh như ngây dại, yết hầu liên tục di chuyển, sau một hồi lâu không nhận được câu trả lời, Đường Hoan nghi hoặc quay người liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía sau lưng cô, trên tay anh bưng theo một bát canh, cô ngạc nhiên lên tiếng:

“Sao lại là anh chứ?”

Thấy cô hỏi lại như vậy, đôi mắt anh ánh lên vẻ tức giận, anh hỏi cô:

“Không phải anh thì em tưởng rằng là ai chứ?” Đây là nhà của anh, cô hỏi như vậy chẳng phải dễ khiến người ta suy diễn linh tinh hay sao?

Vội vàng nhấc đồ ngủ mặc lên người, cố gắng lấy lại bình tĩnh, Đường Hoan lạnh lùng hỏi:

“Anh tới đây làm gì?”

Kể từ sau khi chuyện phương án bị để lộ, hai người họ vẫn luôn chiến tranh lạnh với nhau, hôm nay bất ngờ tới bệnh viện đón cô, quay về còn cẩn thận dặn dì Đồng hầm canh cho cô, bây giờ lại mang tới cho cô, rốt cuộc anh muốn làm gì? Cô phát hiện cô mãi mãi chẳng thể nhìn thấu được tâm tư của người đàn ông này.

Đặt chiếc bát trong tay tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói:

“Uống hết bát canh này đi.”

Mùi thơm của bát canh trong nháy mắt truyền vào trong đầu mũi của cô, dạ dày bắt đầu co bóp, nhưng cô lại cố gắng sống chết nhẫn nhịn cơn buồn nôn lúc này, không muốn để anh phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.

“Ăn đặt ở đây đi, một lát nữa em sẽ uống, anh không phải còn bận việc của công ty hay sao? Anh đi đi.”

Không muốn ở cùng với anh trong một bầu không khí, cô xuống giọng đuổi khách, hơn nữa cô còn sợ rằng tiếp tục ở bên cạnh anh, anh sẽ phát hiện ra sự bất thường của cô. Bây giờ cô còn có rất nhiều chuyện chưa nghĩ kĩ, thấy anh như vậy cô hoàn toàn không thể suy nghĩ, cô cần được ở một mình để có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện. Nhưng Đoạn Kim Thần lại làm như chẳng hề nghe thấy lời cô nói vậy, anh đứng nguyên ở vị trí không cử động, động tác bưng canh vẫn được giữ nguyên. Cả hai người không thể giằng co nhau được nữa, khi thấy Đoạn Kim Thần như sắp không thể nhẫn nhịn được nữa, Đường Hoan đành ngậm ngùi uống hết bát canh. Nếu như chỉ có một mình cô, cô nhất định sẽ không uống, nhưng bây giờ trong bụng cô còn đang mang một sinh linh khác, vì con cô ít nhiều cũng phải uống một chút.

Nhìn cô từng ngụm từng ngụm uống hết, đầu lông mày của Đoạn Kim Thần mới từ từ giãn ra. Đặt bát xuống, thấy Đoạn Kim Thần vẫn đứng yên ở đó, Đường Hoan có chút không vui nói:

“Còn có chuyện gì nữa sao?”

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô tỏa sáng tựa như những vì sao lung linh trên bầu trời đêm, bờ môi đỏ mọng, khiến người đối diện thật sự rất muốn biến thành một con người khác. Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu, anh quả thật cũng đã từng làm như vậy rồi. Từng bước tiến về phía trước, đưa bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, bị hành động đột ngột này của anh khiến cô cảm thấy vô cùng bất ngờ, khi còn chưa kịp hiểu ra, bờ môi anh đã nhanh chóng phủ lên môi cô. Không dám tin vào mắt, người đàn ông này rốt cuộc coi cô là thứ gì vậy? Khi anh không vui là có thể tùy ý sỉ nhục, lúc vui lại đưa kẹo cho cô, anh thật sự tưởng rằng cô sẽ không giận sao? Cơn thịnh nổ nổi lên, cô giận dữ nói:

“Anh cút đi, đừng động vào em!”

“Được rồi, đừng giận nữa.” Đoạn Kim Thần dường như chẳng màng để tâm tới sự giận dữ của cô, anh nhẹ giọng nói: “Trước đây anh quả thực có chút kích động quá.”

Từ trước tới nay anh chưa từng chịu cúi đầu trước bất kì một ai, nhưng khi anh thật sự hành động rồi, anh lại vô tình phát hiện không hề khó như trong tưởng tượng. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, anh cũng cảm thấy chuyện này có chút gì đó bất ổn, tài liệu chỉ có anh và cô biết, nếu như tài liệu thật sự do cô để lộ ra, vậy thì chẳng phải cô đang tự hại mình sao? Qua điều tra anh mới biết hóa ra tất cả đều là do La Vưu Phi ở sau lưng hành động. Bờ môi của anh rời khỏi bờ môi cô, hôn nhẹ lên má cô rồi thủ thỉ nói:

“Anh chỉ là có chút để bụng việc em dây dưa không rõ với người đàn ông khác.” Vẻ thành thật ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm của anh, từng câu từng chữ của anh đều là thật lòng.

Nghe anh nói như vậy, Đường Hoan bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân, hai mắt cô rưng rưng, đưa tay đẩy anh ra khỏi người, oan ức nói:

“Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn nghe anh nói ra những lời này.”

“Đừng giận nữa mà.” Nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên khóe mắt, nơi mà những giọt mắt tủi thân đang từ từ chảy ra trong cô, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận anh nữa có được không?”

Nhìn vào người đàn ông cao lớn đứng ở trước mặt, thật sự khiến người ta chẳng thể chống đỡ nổi, nhưng nỗi oan ức từ trong đáy lòng lại chẳng hề vơi bớt mà ngược lại càng thêm đậm sâu, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

“Anh rốt cuộc coi em là gì trong mắt của anh?” Một tiếng nấc nghẹn phát ra, “Sao anh có thể dễ dàng nghi ngờ em như vậy chứ? Cơ hội để hại anh của em có rất nhiều, em còn cần chờ đến bây giờ nữa sao? Tại sao ngay đến cả sự tín nhiệm của anh dành em cũng không có, anh đã từng coi em là vợ của anh bao giờ chưa? Em không cầu xin anh phải yêu em, em chỉ hy vọng anh có thể tôn trọng em một chút, điều ấy khó đến vậy ư?”

Những tiếng sụt sịt bắt đầu vang lên, cô nghẹn ngào nói tiếp: “Tại sao anh luôn muốn làm tổn thương em vậy, anh có thể đặt mình vào vị trí của em để cảm nhận được không? Anh có biết anh đáng ghét tới nhường nào hay không?”

Người nào nói không buồn thì chắc chắn là người đó đang nói dối, anh hết lần này tới lần khác làm tổn thương cô, những giọt nước mắt vì anh mà rơi xuống đã nhiều tới mức chẳng thể đếm xuể được nữa rồi.

Đoạn Kim Thần áy náy nhìn vào cô, một tiếng thở dài nhè nhẹ khẽ phát ra từ trong miệng, đưa cánh tay vuốt mái tóc đen dài óng mượt của cô, nhất thời không biết nên nói gì. Cô trước nay vẫn luôn là một người phụ nữ kiên cường, kiên cường đến mức khiến người ta phải thương xót, đây là lần đầu tiên cô khóc như vậy, ánh mắt anh như càng trở nên dịu dàng hơn trước dáng vẻ hiện tại của người phụ nữ trước mặt. Có lẽ là do mang thai khiến cô khó kiềm chế được cảm xúc của bản thân, do vậy mới biểu lộ dáng vẻ như vậy. Khóe môi Đoạn Kim Thần cong lên, một nụ cười được để lộ ra.

“Tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa?”

Thấy anh hỏi như vậy, Đường Hoan trừng mắt nhìn vào anh, thấy bộ quần áo đắt tiền của anh đã ướt đầm nước mặt, hai mắt cô đỏ hoe, chuyển hướng sự chú ý rồi nói:

“Em hơi khát nước.”

Biết cô ngại, Đoạn Kim Thần cũng không hề nhắc tới, mà ân cần rót nước cho cô. Dưới ánh mắt của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan gượng gạo uống nước. Thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, Đoạn Kim Thần đưa tay lên xoa đầu cô, thấp giọng nói:

“Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.”

Nhìn cô như vậy, anh thật sự rất muốn được thân mật với cô hơn, nhưng Đường Hoan lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn vào anh.

“Hôm nay anh không ngủ ở phòng nữa à?”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, ngủ chung giường là chuyện hiển nhiên.” Đoạn Kim Thần thản nhiên nói, “Không lẽ anh muốn đuổi anh ra ngoài ngủ sao?”

“Hai ngày nay anh chẳng phải vẫn luôn tự ngủ một mình đó sao? Bây giờ cũng vậy, hoàn toàn có thể.” Đường Hoan thẳng thừng nói, ngủ chung với anh quá nguy hiểm rồi, ai biết anh sẽ làm gì, bây giờ cơ thể của cô không thể dễ dàng để anh hành hạ như trước nữa rồi.

Đoạn Kim Thần không nói gì, chỉ biết tròn mắt nhìn cô, ánh mắt không thể nói lên được cảm giác trong anh lúc này là gì, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú ấy của anh, sắc mặt của Đường Hoan ngày càng đỏ hơn. Cô né tránh, không dám nhìn trực diện với anh, lí nhí nói:

“Nhưng em cũng chưa nói sẽ không giận anh nữa mà……” Rõ ràng là do anh không đúng trước, dựa vào điều gì anh mới nói có vài câu là cô phải tha thứ cho anh?

Bật cười một tiếng, bộ dạng đáng yêu lúc này của cô khiến trái tim anh như nhũn dần ra, buông lỏng cánh tay của cô, rồi bế bổng cô lên. Đường Hoan giật mình hét lên, cô vùng vẫy, Đoạn Kim Thần đặt cô nằm xuống giường.

“Nếu em vẫn còn giận anh, vậy thì anh sẽ làm chút gì đó để bù đắp cho em được không?”

Hơi thở ấm nóng của anh phả lên gương mặt cô, khiến nhịp tim cô đập mạnh hơn, hai má ửng đỏ, không dám đối mắt nhìn anh.

“Em không cần anh phải bù đắp.”

“Lời nói của phụ nữ đều trái ngược với suy nghĩ của họ, nói không cần có nghĩa là cần.”

Lời nói vừa dứt ra, không chờ Đường Hoan kịp phản ứng, Đoạn Kim Thần liền cúi đầu đặt môi lên môi cô, như hút lấy tất cả những gì đẹp đẽ nhất trong miệng của cô. Đầu ngón tay từ từ di chuyển tới vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, thăm dò nơi ẩn chứa dục vọng sâu nhất trong cô. Đường Hoan nằm trên giường, toàn thân cô khẽ run lên, làn da trắng nõn nay đã điểm thêm vài nốt hồng, cô cong người, kéo người đàn ông lại gần hơn. Nhận thấy phần thân dưới đã bắt đầu căng cứng, hô hấp của người đàn ông cũng dần dần trở nên gấp gáp hơn. Lo lắng đứa bé trong bụng sẽ chịu tổn thương, vào thời khắc quan trọng nhất, Đường Hoan lấy lại sự tỉnh táo, nhưng nhìn vào ngọn lửa dục vọng đang cháy trong đôi mắt anh, cuối cùng cô vẫn không từ chối, dặn dò anh phải vài câu nhẹ nhàng. Bác sĩ nói rồi, chỉ cần động tác không quá mạnh, chuyện “sinh hoạt” vợ chồng là vẫn có thể. Màn đêm càng lúc càng tối, ánh trăng chiếu lên cơ thể của hai người đang cuốn chặt lấy nhau, bầu không khí trong căn phòng như nóng dần lên theo nhịp điệu của họ.