Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 222: Cưỡng ép



Không biết từ khi nào trong tay cô đã cầm một con dao gọt hoa quả, vết thương trên tay cô hình như cũng từ con dao kia mà ra.

Thời gian như ngưng lại, không khí yên lặng đến đáng sợ. Ga giường trắng tinh dần dần nhuộm đỏ, thân thể Đường Hoan run lẩy bẩy, hai tròng mắt nhìn anh dần dần có vẻ sợ hãi, “Anh điên rồi sao?”

Màu máu đỏ tươi hung hăng đâm vào hai mắt cô khiến nó cũng dần đỏ rực lên.

Anh điên rồi sao? Vì sao lại dùng tay bắt lấy?

Đoạn Kim Thần chau mày, sắc mặt cực kỳ u ám, “Anh nên hỏi em câu đó mới đúng, rốt cuộc em muốn làm gì, em không muốn sống nữa sao?”

Nếu anh không phản ứng kịp thời, chỉ sợ hiện giờ cô đã xuống suối vàng rồi.

Khuôn mặt tuấn tú từng chút từng chút ép sát về phía cô, mắt anh lóe lên tia sáng, “Em muốn chết như vậy sao, hửm?” Trong mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm khiến Đường Hoan đột nhiên co rụt lại.

Cô bất giác lắc đầu, “Tôi không muốn...”

Tay nắm dao gọt hoa quả nhẹ buông lỏng, sao cô có thể muốn chết được?

Bà ngoại còn chờ cô chăm sóc, cô còn chưa báo thù, cái chết của con còn chưa điều tra rõ ràng, sao cô có thể muốn chết được?

Vừa rồi chẳng qua là cô bị ma quỷ ám ảnh mới có thể làm ra chuyện mất lý trí như vậy.

“Tôi vốn muốn cho em chút thời gian tĩnh dưỡng, nhưng hiện giờ xem ra em căn bản không cần.”

Anh bình tĩnh vứt dao gọt hoa quả sang một bên, máu tươi chảy ra càng nhiều, anh tiện tay cầm lấy hộp y tế bên cạnh, dùng băng vải trắng đơn giản thô bạo quấn quanh bàn tay.

Cho dù anh đã quấn vài vòng nhưng màu máu đỏ tươi vẫn nhanh chóng nhuộm ướt băng vải trắng tinh.

Anh không thèm để ý đến sắc mặt tái nhợt của Đường Hoan, nghiêng người đè xuống, “Em đã không cần tĩnh dưỡng thân thế thì tôi cần gì phải cho em thời gian?”

Đường Hoan căng thẳng trong lòng, đầu óc trống rỗng, tay chân luống cuống nói, “Anh... Tay anh còn đang chảy máu, phải băng bó...”

“Không sao.” Giọng nói trầm thấp của anh không chút cảm xúc, tay hơi nắm chặt lại, khuôn mặt tuấn tú ép sát về phía cô, lè lưỡi liếm sạch sẽ vết máu trên mặt cô.

Hành động của anh khiến cả người Đường Hoan cứng đở, hai tròng mắt khẩn trương nhìn chằm chằm anh không dám động đậy.

Cánh môi ấm áp của anh di chuyển trên mặt cô, mút hôn đôi môi cô, “Tôi thật sự muốn làm em không xuống giường được.”

Giọng anh tràn ngập vẻ hung ác khiến người ta không dám nghi ngờ lời anh nói rốt cuộc là thật hay giả.

Ngay sau đó hai mắt cô trợn to, trái tim treo lơ lửng, chẳng lẽ anh muốn...

Gương mặt vốn bình tĩnh nháy mắt trở nên kinh sợ, khi khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Kim Thần ghé sát vào, cô liền cong đầu gối đá vào dưới thân anh, lại bị anh nhanh nhẹn tránh thoát.

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trở nên khó coi, đồng thời duỗi chân áp chặt lấy hai chân cô, “ Đường Hoan”

Trên người anh tỏa ra hơi thở rét lạnh nhưng Đường Hoan lại không hề sợ hãi, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ tức giận, “Đừng có chạm vào tôi, anh cút đi!”

“Em cảm thấy em có thể phản kháng được sao?”

Anh vốn chỉ định nói mà thôi, nhưng thái độ kịch liệt của cô trái lại khiến lửa giận trong lòng anh bùng lên dữ dội.

Bàn tay anh vung lên, trước khi cô kịp phản ứng thì anh đã cởi thắt lưng áo ngủ của cô, chịu đựng đau đớn xuyên tim khéo léo tránh khỏi vết thương trên người cô, nắm chặt lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu trói lại.

Trong lòng Đường Hoan phát hoảng, cô giãy giụa mạnh hơn, cắn răng lên tiếng, “Đoạn Kim Thần, buông ra, anh điên rồi sao, anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì? Tôi mới là người nên hỏi em câu đó!” Sắc mặt Đoạn Kim Thần u ám nói, “Tôi đã nói rồi, em đừng có chọc giận tôi, nhưng em lúc nào cũng không nghe. Nếu vậy tôi sẽ cho em biết được sự lợi hại của tôi, xem em có ngoan hơn chút nào không.”

Cô chắc chắn không thể đồng ý đi vào khuôn khổ như vậy được, mắt thấy người đàn ông định đè xuống lần nữa, cô nhấc chân muốn đá nhưng hai chân lại bị anh đè chặt, căn bản không động đậy được.

Mắt cô đỏ rực, sự nhục nhã nổi lên từ đáy lòng, giờ trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ nhưng nó căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

“Nếu em còn lộn xộn, lát nữa nhỡ làm tổn thương đến em thì không hay đâu.” Giọng nói rét lạnh của người đàn ông vang lên, bàn tay hơi lạnh lướt qua làn da trắng nõn của cô, từ từ cởi ra quần áo còn sót lại trên người cô.

Cô cảm giác trên người càng ngày càng lạnh, động tác thong thả của anh giống như lăng trì cô từng chút một.

Vì sao anh lại muốn làm nhục cô như vậy?

Từ xưa đến nay điều cô hận nhất chính là bị người khác làm nhục, giờ anh lại như vậy thì sao cô có thể chịu đựng được. Cô giãy giụa càng ngày càng mạnh, vết thương trên tay vì thế mà rỉ máu, “Đoạn Kim Thần, tên khốn nhà anh, tôi bảo anh đừng có chạm vào tôi rồi mà, cút đi!”

Bởi vì cô giãy giụa quá mạnh nên vết thương trên tay vỡ ra, máu tươi càng chảy càng nhiều.

Đoạn Kim Thần nhìn dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục của cô, tức đến xanh cả mặt, “Đường Hoan, em đừng có không nghe lời.”

“Anh đừng chạm vào tôi, cút đi, Đoạn Kim Thần, đừng làm tôi phải hận anh!” Đường Hoan hung tợn trừng mắt nhìn anh, trong mắt là nỗi hận không chút che dấu.

Cơn giận khiến giọng cô cao hơn bình thường gấp mấy lần.

Nhìn dáng vẻ ngọc nát đá tan này của cô, anh lại cảm thấy cô như vậy cực kỳ quyến rũ, không nhịn được cảm thán ra tiếng, “Thật đẹp.”

Đường Hoan đang trong cơn giận dữ căn bản không quan tâm anh nói cái gì, nỗi sợ gắt gao bao vây lấy cô, giờ phút này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ chính là tuyệt đối không thể lại phát sinh quan hệ với Đoạn Kim Thần.

Cô không muốn lại mang thai con của anh, không muốn lại nhìn thấy đứa bé chết ở trong bụng cô.

Cô thà chết cũng không muốn bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy, nỗi sợ gần như nghiền nát lý trí của cô, cô kiệt lực muốn giãy khỏi dây trói, “Đoạn Kim Thần, anh buông ra cho tôi, có nghe không hả? Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, anh đúng là ma quỷ!”

Hai tay nhanh chóng bị dây lưng siết chảy máu nhưng cô cũng không cảm thấy đau đớn, không hề ngừng giãy giụa mà còn càng ngày càng mạnh hơn.

Nhìn dáng vẻ gần như phát điên của cô, Đoạn Kim Thần cuối cùng cũng có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói, “Đừng lộn xộn.”

“Anh buông ra được không? Đoạn Kim Thần.” Sau khi kháng cự hồi lâu, cuối cùng cô cũng biết mình không cách nào thoát khỏi trói buộc của anh được, hai mắt cô trợn to, trong mắt tất cả đều là hơi nước, giọng điệu cứng rắn biến thành van xin, “Đoạn Kim Thần, bác sĩ nói cơ thể tôi vẫn rất suy yếu, sảy thai nhất định phải nghỉ ngơi tốt, không thể quan hệ được, anh giơ cao đánh khẽ thả tôi ra được không?”

Giống như sợ anh không đồng ý, cô gấp đến mức không thèm lựa lời nói, “Chỉ cần anh buông tha tôi, anh muốn ở bên người phụ nữ kia cũng được, muốn làm gì cũng được, không phải anh thích Tiểu Nghiên sao? Anh cũng có thể đi tìm cô ấy.”

Cô thật sự không chịu nổi tổn thương nào nữa, trái tim đã sớm không có năng lực thừa nhận, cô không muốn phải chịu giày vò thống khổ như vậy.

Trái tim Đoạn Kim Thần từ từ chìm xuống, cô chưa bao giờ lộ ra vẻ yếu ớt như vậy trước mặt anh.

Mà giờ cô hèn mọn như vậy là vì cầu xin anh buông tha cô, không muốn phát sinh quan hệ với anh.

Cô càng như thế, khát vọng trong lòng anh càng lớn, dục vọng muốn chinh phục cô càng mạnh mẽ.

Anh vốn chỉ muốn hù dọa cô, nhưng phản ứng lúc này của cô trái lại làm anh quyết định.

Hai tròng mắt nhìn cô càng ngày càng lạnh, giọng nói lạnh như tảng băng vạn năm, “Cùng với ai cũng được, chỉ có em là không thể đúng không?”

Cô gật đầu như giã tỏi, giống như nhìn thấy một tia hy vọng, “Đúng, bác sĩ nói hiện giờ tôi không thể...”

“Vậy cơ thể em khỏe lại là có thể đúng không?” Cô còn chưa nói xong liền bị người đàn ông ngắt lời, giọng nói lạnh như băng vang lên.

Đồng tử Đường Hoan co rút lại, đôi môi mím chặt, thái độ cô như vậy vừa vặn trả lời câu hỏi của Đoạn Kim Thần.

Bất kể cơ thể cô có khỏe hay không, cô cũng không muốn phát sinh quan hệ với anh.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đen như đáy nồi, hai tròng mắt thâm sâu như biển rộng lạnh lẽo, môi mỏng kiêu ngạo cong lên, “Đường Hoan, xem ra trong thời gian này tôi đã quá dung túng em mới khiến em quên mất thân phận của mình như thế, là người vợ hợp pháp của tôi, em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?”

Anh không cho cô bất cứ cơ hội nói chuyện nào nữa, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

Nụ hôn như che trời lấp đất rơi xuống, trong xoang mũi cô đều là hơi thở của người đàn ông. Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, cô không ngừng giãy giụa, nhưng người đàn ông vẫn bất chấp cô vùng vẫy, vẫn làm theo ý mình hút lấy ngọt ngào trong miệng cô.

Bàn tay trượt xuống dưới thân cô, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, “Đường Hoan, không có sự cho phép của tôi, em trốn không thoát lòng bàn tay tôi đâu.”

Cô vô lực thừa nhận lửa giận của người đàn ông, Đường Hoan không biết cuối cùng mình đã vượt qua thế nào, chỉ biết sự đau đớn như xé rách cơ thể gần như khiến cô không thở nổi.

Đoạn Kim Thần không thèm để ý đến cô khóc kêu, làm đến tận cùng.

Cô không biết Đoạn Kim Thần xong việc lúc nào, càng không biết mình rốt cuộc là ngủ mất hay ngất đi, chỉ nhắm mắt nằm trên giường mặc cho tuyệt vọng cắn nuốt mình.

Ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã sáng trưng, Đường Hoan giống như búp bê gỗ không có hơi người, chỉ có lồng ngực phập phồng chứng tỏ cô còn sống.

Lúc này, cửa phòng tắm đóng chặt đột nhiên mở ra, Đoạn Kim Thần cả người khoan khoái đi ra phòng tắm, trong phòng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói nhàn nhạt vang lên, “Chào buổi sáng, đừng giả vờ, tôi biết em đã dậy rồi.”

Đường Hoan không muốn nhìn thấy anh nên định giả vờ ngủ, lại càng không thèm quan tâm đến lời anh nói.

Vốn tưởng rằng Đoạn Kim Thần sẽ cứ như vậy bỏ qua cho cô, nhưng cô đã nghĩ lầm, người đàn ông này không những không buông tha cô mà còn uy hiếp nói, “Dậy rồi thì xuống ăn sáng, nếu em không dậy nổi thì anh không ngại tự mình mời em rời giường đâu.”

Khi nghe thấy câu “Tự mình mời em rời giường”, cả người Đường Hoan run lên, mở hai mắt không dám giả vờ ngủ nữa, trong mắt tràn đầy tức giận, “Anh đúng là đồ lưu manh!”

Môi mỏng của anh cong lên độ cung xinh đẹp, anh cũng không thèm để ý đến lời cô nói, giọng nhàn nhạt vang lên, “Em nói sao cũng được, bây giờ lập tức rời giường ăn sáng.”

Nói xong, anh thuận tay cầm lấy đồng hồ Armani bản giới hạn trên tủ, liếc nhìn đồng hồ, “Cho em mười phút.”

Sợ anh thật sự sẽ làm xằng bậy, Đường Hoan không dám tiếp tục nằm trên giường nữa, đành phải đứng dậy xuống giường vào phòng tắm.

Sau khi cô vào phòng tắm, trong mắt Đoạn Kim Thần lướt qua tươi cười nhàn nhạt, khoác thêm áo vest rồi xuống lầu.

Mười phút sau, Đường Hoan đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn.

Nhìn người đàn ông ngồi ở chính giữa bàn ăn, Đường Hoan tức đến ngứa răng, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi qua đó.