Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 224: Gặp nhau lúc làm việc



Nụ cười trên mặt Mộ Vũ Nghiên biến mất, hai tròng mắt hiện lên vẻ ghen ghét không tan đi được.

Từ sau khi Đường Hoan trở về, thời gian cô và Đoạn Kim Thần gặp nhau càng ngày càng ít, anh cũng càng ngày càng lạnh nhạt với cô.

Tất cả đều là vì cô ta!

Đường Hoan.

Ở bên kia, Đường Hoan và La Vưu Phi đi chơi cả một ngày khiến tâm trạng cô tốt hơn lúc trước một chút. Cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô không thể tiếp tục chìm đắm trong bi thương nữa, chỉ có mạnh mẽ lên thì mới có thể bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.

Cô vừa trở lại Cảng Nguyệt Hồ thì vừa vặn gặp phải Đoạn Kim Thần, nâng mắt lên, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, không khí nháy mắt trở nên cứng đờ.

Nhớ tới chuyện đêm qua, trong mắt cô hiện lên nỗi căm hận, trên mặt lại là vẻ lạnh nhạt định bước vào trong, lại bị người đàn ông nghiêng người cản đường.

“Anh muốn làm gì?” Cô bất giác lùi về sau một bước, sợ anh lại làm ra chuyện quá đáng gì đó.

Không phải cô đa nghi, mà là người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm, khiến cô không thể không phòng bị.

Nhìn hành động vô thức của cô, trong mắt người đàn ông lướt qua vẻ nhu tình nhanh đến mức khiến người ta không kịp nắm lấy.

“Đi đâu?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên, môi mỏng hơi cong.

Hai tay Đường Hoan nắm chặt lại, lạnh nhạt nói, “Giờ tôi đi đâu cũng cần phải xin phép anh sao?” Cô nở một nụ cười, nhưng tươi cười lại không tới đáy mắt.

Đường Hoan không muốn ở cùng một chỗ với anh, sau khi nói xong liền đi nhanh vào biệt thự.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, Đoạn Kim Thần cũng không nói gì nhiều mà đi theo sau cô tiến vào.

Từ sau khi đứa bé không còn nữa, Đường Hoan cảm thấy thời gian bắt đầu trở nên dài lâu, dài dằng dặc khiến cô cảm thấy không thở nổi, cô không muốn về phòng ngủ nhớ tại tất cả với Đoạn Kim Thần.

Rõ ràng đã nói là không nhớ lại nữa, nhưng thật nực cười cô lại không cách nào quên được.

Sau khi ở nhà tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, cơ thể Đường Hoan đã khôi phục gần hết, mỗi ngày sau khi Đoạn Kim Thần đến công ty đi làm, cô đều âm thầm điều tra chuyện đứa bé.

Nhưng cô tra lâu như vậy mà một chút manh mối cũng không có, bên chỗ Mộ Vũ Nghiên cũng không có tí manh mối nào

Lại ngây người ở nhà thêm một tuần, Đường Hoan cảm thấy lãng phí thời gian ở nhà như vậy còn không bằng vừa đi làm vừa điều tra, dù sao cô cũng còn phải sinh hoạt, bà ngoại còn chờ cô chăm sóc, cô không thể không làm gì mà ỷ lại Đoạn Kim Thần được.

Buổi tối sau khi thương lượng với Đoạn Kim Thần, ngày hôm sau 8 giờ hơn cô liền đến công ty.

Từ sau khi mang thai cô đã 4 tháng chưa tới công ty, vì thế hôm nay lúc mọi người nhìn thấy cô đều vô cùng kinh ngạc.

Trước đó khi không thấy cô đến công ty, tất cả mọi người đều suy đoán có lẽ là vì cô mang thai nên mới không đến. Nhưng sau đó cảm xúc của Đoạn Kim Thần lại trở nên càng ngày càng lạnh lùng, còn sai người âm thầm tìm kiếm tung tích Đường Hoan, họ còn tưởng rằng cô mang thai bỏ trốn với người khác rồi.

Nhưng hôm nay nhìn bụng cô bình thường không có điểm nào giống mang thai cả, vậy mấy tháng kia rốt cuộc là cô biến mất đi đâu?

Có người suy đoán là cô bị sảy thai, cũng có người nói là cô ra nước ngoài bồi dưỡng, có điều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có đương sự trong đó mới biết được.

Sắc mặt cô như thường trở về phòng làm việc, lại nghe thấy đồng nghiệp rỉ tai nhau thì thầm bàn tán.

“Trời ạ, cô Mộ kia thật sự là quá đẹp, khí chất lại xuất chúng, hơn nữa còn là minh tinh nổi tiếng, nghe nói gia thế của cô ấy cũng không tồi, thật sự quá hâm mộ người như vậy...”

“Đúng thế, nếu tôi là nam nhất định sẽ không do dự theo đuổi cô ấy.”

Đồng nghiệp kia nghe thấy lời cô ta nói lập tức bật cười châm chọc, “Với bề ngoài của cô, đoán chừng người ta còn không thèm để ý đến cô.”

Đường Hoan càng nghe trái tim càng chìm xuống, anh mang người phụ nữ kia tới công ty rồi ư?

Rõ ràng hai người bọn họ mới là vợ chồng, cho dù anh muốn gây khó dễ cho cô cùng không cần phải như vậy!

“Cô nói chuyện kiểu gì thế? Bề ngoài tôi rất kém sao...” Cô ta còn chưa dứt lời liền đột nhiên bị người kéo kéo áo, cô ta khó hiểu hỏi, “Làm gì... Giám đốc Đường...”

Người kia còn chưa nói xong, nhìn theo ánh mắt đồng nghiệp liền phát hiện Đường Hoan đang đứng cách đó không xa.

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ bối rối, nhanh chóng chữa lại chào Đường Hoan một tiếng rồi trở về vị trí của mình cúi đầu làm việc.

Cô vừa mới đến, các đồng nghiệp đang xì xào bàn tán liền lập tức giả vờ chăm chỉ làm việc.

Đường Hoan mím đôi môi đỏ mọng, cũng không để ý nhiều, vẻ mặt bình tĩnh bước vào văn phòng giống như chuyện bọn họ vừa mới nghị luận không có liên quan gì đến cô vậy.

Chờ sau khi cô vào văn phòng, những người khác lập tức lại bắt đầu rỉ tai nhau thì thầm thảo luận, “Trời ạ, sao vợ tổng giám đốc đã trở lại rồi?”

“Xem ra kiểu này lại sắp có chuyện lớn rồi, mấy người có biết cô Mộ kia có quan hệ rất không bình thường với tổng giám đốc của chúng ta không, hiện giờ cô ta đang ở trên lầu đấy.”

“Hả?” Đồng nghiệp khác vừa nghe thấy vậy lập tức ghé lại, “Không thể nào?”

“Chuyện đó thì có gì mà ngạc nhiên? Vợ của tổng giám đốc chúng ta chẳng có gì hết, cô Mộ kia lại là thiên kim tiểu thư, thật sự quá xứng với tổng giám đốc chúng ta. Tôi cảm thấy vợ của tổng giám đốc rất nhanh sẽ phải thoái vị nhường chỗ.”

Sau khi vào văn phòng Đường Hoan cũng không nghe thấy bọn họ bàn tán, có điều cô cũng vô tâm để ý đến.

Bốn tháng nay tuy cô không xuất hiện ở công ty nhưng văn phòng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ, cô lâu như vậy không đến mà trên bàn làm việc vẫn không có chút tro bụi nào.

Cô ngồi xuống ghế làm việc, rút ra một văn kiện bắt đầu phê duyệt, bận rộn hai tiếng, văn kiện trên bàn làm việc đã bị cô xử lý một nửa.

Cửa văn phòng bị gõ vang, bí thư đẩy cửa tiến vào, trong tay bê một chồng văn kiện, “Giám đốc Đường, mấy văn kiện này cũng cần cô ký tên, có một văn kiện cần gấp, tổng giám đốc bảo cô xem qua rồi đưa đến cho anh ấy.”

Bí thư cầm văn kiện trong tay, không dong dài mà có trật tự nói từng cái cho Đường Hoan nghe rồi rời khỏi văn phòng.

Nhìn văn kiện lại xếp thành núi nhỏ, cô tiện tay cầm lấy mấy văn kiện cần xử lý gấp, lại bắt đầu vùi đầu làm việc.

Đến giờ tan tầm, Đường Hoan cũng không thấy đói, cô nhìn thoáng qua văn kiện để ở bên trái, lại liếc nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn cầm lấy văn kiện rời khỏi văn phòng.

Cửa thang máy mở ra, Đường Hoan đi ra thang máy đến văn phòng tổng giám đốc vươn tay gõ cửa, đợi đến khi bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, “Vào đi.”

“Thần, mấy cái này đều là đồ ăn anh thích nhất, em nhớ rõ trước kia anh thích ăn nhất là thịt bò tảng, đúng không?”

Giọng nói dịu dàng như nước khiến cho bước chân Đường Hoan hơi dừng lại, thậm chí ngay cả dũng khí nâng mắt lên nhìn cũng không có.

Người đàn ông ngồi trên ghế làm việc cũng không để ý đến lời người phụ nữ nói, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn về phía cửa, mày kiếm hơi nhíu lại, “Đứng ở đó làm gì? Tiến vào.”

Đường Hoan nghe xong đành phải kiên trì đi vào, cảnh tượng thân mật của hai người kia hung hăng đâm vào mắt cô.

Người phụ nữ kia ngồi trên đùi Đoạn Kim Thần, hai tay vòng lấy cổ anh, bộ ngực mềm mại như ẩn như hiện của cô ta dán lên cánh tay người đàn ông.

Trên mặt người phụ nữ kia nở một nụ cười dịu dàng, trên người mặc một chiếc váy thiết kế lộ vai bản giới hạn, mái tóc xoăn dài xõa tung, khí chất cực kỳ xuất chúng.

Nhìn thấy cô ta, Đường Hoan mới biết thế nào gọi là mỹ nữ.

Người phụ nữ này chắc là Mộ Vũ Nghiên, người vẫn luôn ở trong trái tim Đoạn Kim Thần, thảo nào anh nhớ mãi không quên cô ta.

Hai mắt thâm thúy của Đoạn Kim Thần nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười như không cười. Anh không đẩy người phụ nữ trong lòng ra, mà là lạnh nhạt hỏi, “Có chuyện gì?”

Đường Hoan không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, cô đặt văn kiện trong tay lên bàn làm việc, “Tổng giám đốc Đoạn, những tài liệu này cần anh tự mình xem qua, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”

Hai tròng mắt xinh đẹp của Mộ Vũ Nghiên liếc qua mặt cô, tươi cười trên mặt lại càng sáng lạn hơn, trực giác của phụ nữ vĩnh viễn đều chuẩn nhất.

Cô không thèm đếm xỉa đến việc Đường Hoan đã tới, trái lại vùi mặt vào cổ anh, “Thần, không phải em bảo anh nên cười nhiều hơn sao? Đừng lạnh lùng như thế, anh xem xem anh làm người ta sợ quá mức rồi kìa. Có điều may mà nhiều năm như vậy em vẫn nhớ rõ khẩu vị của anh, đúng rồi, nếu không tối nay anh đến nhà em đi.”

Đường Hoan đi tới cửa liền cứng đờ người, hô hấp đột nhiên ngừng lại.

Cô dám cam đoan nếu anh đồng ý, sau khi ra khỏi cánh cửa này bất kể anh có bằng lòng ly hôn hay không, cô đều sẽ không qua lại gì với anh nữa.

Đoạn Kim Thần nhìn bóng lưng cứng ngắc của cô, bất động thanh sắc kéo cánh tay người phụ nữ đặt trên cổ anh xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Tôi đã kết hôn rồi, Tiểu Nghiên, trời quá muộn không thích hợp đâu.”

Tươi cười xinh đẹp ngọt ngào trên mặt cô ta cứng đờ, Đường Hoan căng thẳng trong lòng, phục hồi lại tinh thần mở cửa rời khỏi văn phòng.

Nhưng mà Đường Hoan vẫn quá ngây thơ rồi, vào ban đêm cô cho rằng Đoạn Kim Thần sẽ trở về, thế nhưng sau hôm đó anh không còn trở về nữa.

Ngay từ đầu anh còn ngẫu nhiên gọi điện thoại hoặc nhắn tin bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, nhưng sau đó một chút tin tức cũng không có.

Cô ngây người một mình thường dễ dàng miên man suy nghĩ, vì thế cô đặt tất cả tinh lực vào làm việc và điều tra chuyện đứa bé, nếu không phải hai hôm nay La Vưu Phi làm việc xong gọi điện thoại rủ cô đi dạo phố thì cô đã ở luôn phòng làm việc rồi.

Cho dù hôm đó trước khi ra cửa cô đã cố ý trang điểm tỉ mỉ, nhưng sau khi nhìn thấy cô La Vưu Phi vẫn khoa trương kêu lên.

“Mẹ ơi, Hoan Hoan, rốt cuộc đã bao lâu cậu không nghỉ ngơi tốt rồi, vành mắt cậu đen đến mức có thể so với động vật quý hiếm quốc gia đấy.”

Thật ra là vì gần đây La Vưu Phi đọc được tin tức nên mới hẹn Đường Hoan ra ngoài, chỉ là không ngờ lúc nhìn thấy cô lại tiều tụy như vậy, trái tim không khỏi đau đớn lên.

Trong thời gian này trên Internet đang lan truyền chuyện giữa Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên, lời đồn về bọn họ trên mạng chỉ cần vừa tìm kiếm liền thấy một đống lớn.

Lúc đó Đường Hoan mới biết được hóa ra Mộ Vũ Nghiên là một minh tinh nổi tiếng, còn là thiên kim tập đoàn Mộ thị.

Đường Hoan không muốn khiến La Vưu Phi lo lắng, vì thế ra vẻ thoải mái nói, “Cậu muốn làm động vật quý hiếm cần bảo hộ của quốc gia còn không có cửa đâu.”