Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 226: Định ngày hẹn



“Không cần, em không sao.”

“Còn nói không sao, nếu không có việc gì như lời em nói, vậy tại sao mắt em lại đỏ lên?” Ánh mắt anh có chút hung dữ. “Em nói thật cho anh biết, có phải anh ta ức hiếp em hay không?”

Khoảng thời gian này anh ở nước ngoài suốt nên không biết gì về mấy tin tức lan truyền trên internet, càng không biết đến sự tồn tại của Mộ Vũ Nghiên.

Cô lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói. Chuyện này vốn không liên quan đến anh ấy, không cần khiến anh ấy dính líu vào.

Thấy cô kiên trì như vậy, Giang Chi Thịnh cũng không ép nữa: “Thôi được rồi, anh còn chưa ăn cơm, giờ em theo anh đi ăn cơm, sau đó anh chở em về, được chứ?”

Giọng nói ấm áp của anh làm người khác cảm thấy như tắm trong gió xuân, lúc cúi đầu cài dây an toàn cho cô, gương mặt góc cạnh rõ ràng ấy trở nên cực kì nhu hòa.

Cô vô thức gật đầu trả lời: “Được.”

Xe dừng lại ở cửa một nhà hàng Tây, Giang Chi Thịnh dẫn cô vào bên trong, chọn một góc nhỏ rồi ngồi xuống, gọi một phần đồ ăn cùng điểm tâm ngọt mà cô thích ăn nhất lên.

Thấy cô ăn hết từng miếng cơm một, đôi lông mày nhíu lại của anh mới chậm rãi giãn ra, giọng nói dịu dàng vang lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải anh ta ức hiếp em không?”

Nghe thấy anh nhắc đến Đoạn Kim Thần, trong lòng Đường Hoan bỗng hoảng sợ, mắt hơi cay cay, bỗng dưng thấy thức ăn chẳng có vị gì: “Không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng có chút không tốt thôi, lát nữa xong bữa phiền anh đưa em về nhà vậy.”

Cô có nói muốn ly hôn với Đoạn Kim Thần nhưng anh ta không đồng ý. Nếu anh ta không để ý đến thì cô việc gì phải quan tâm? Dù sao người bực bội cũng không phải là cô.

“Hoan Hoan, nếu em không vui khi ở với anh ta, anh có thể đưa em đi.”

Anh đã nghĩ kĩ rồi, nếu Đường Hoan không yêu anh, anh vẫn hi vọng cô có thể trải qua một cuộc sống hạnh phúc. Anh không hi vọng cô sống trong cảnh buồn khổ như vậy.

“Chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi, anh biết chuyện đứa bé mất đi là đả kích rất lớn đối với em, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà. Anh đồng ý với em sẽ điều tra ra chân tướng chuyện của đứa bé.” Anh nhẹ nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của cô, trong mắt đều là dịu dàng.

Đường Hoan vô thức rút tay về, ánh mắt lộ ra nét cười khổ: “Đại Thịnh đây là chuyện của em, em có thể giải quyết rõ ràng, anh yên tâm đi.”

Có người nói “cầm lên được bỏ xuống được”, nhưng đây lại là tính mạng một con người, cô đâu thể làm như không thấy. Huống chi, đây còn là con của cô.

Nghe cô nói như vậy, Giang Chi Thịnh cũng không tiếp tục hỏi nữa. Đợi đến lúc cô ăn xong cơm tối ở Thịnh Quốc, anh chở cô về nhà, còn nhìn cô bước vào nhà rồi mới yên tâm đi về.

Lúc cô về đến nhà, trong nhà đã không còn bóng dáng của Đoạn Kim Thần cùng Mộ Vũ Nghiên.

Nhìn gian phòng trống vắng, cô bỗng cảm thấy hơi mất mát. Cô bước đến ban công, mặc cho gió thổi qua người, tự nhắc bản thân rằng không được động lòng nữa.

Trong một căn biệt thự cao cấp, Đoạn Kim Thần đứng trên ban công, vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc Đường Hoan rời khỏi biệt thự anh đã định đuổi theo, nhưng Mộ Vũ Nghiên đột nhiên ngất đi. Anh đành phải ôm cô ấy đến bệnh viện, nên lỡ mất cơ hội đuổi theo cô.

Mười phút trước, anh nhận được điện thoại của dì Đồng. Cô ấy nói Đường Hoan đã về, người đưa cô ấy về là Giang Chi Thịnh. Bàn tay đang buông thõng nắm lại thành quyền, cô vội vàng muốn đi tìm Giang Chi Thịnh đến vậy ư?

Đôi môi mỏng khêu gợi mím lại thành một đường thẳng tắp, đôi mắt sắc bén xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.

Ngày hôm sau, Đường Hoan đến công ty làm việc như bình thường. Cô cúi đầu đi vào thang máy, bấm nút xuống tầng dưới. Đúng lúc này, một đôi giày cao gót màu trắng lọt vào mắt cô.

Cô ngẩng đầu lên. Một cô gái xinh đẹp đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt.

“Cô Đường.”

Đôi môi đỏ mọng của Mộ Vũ Nghiên khẽ mở, nhấc đôi giày cao gót lên bước vào thang máy, trong thang máy lập tức nồng nặc mùi nước hoa.

Đường Hoan thấy hơi ngột ngạt, không biết có phải vì tâm lý ảnh hưởng hay không, cô rất không thích mùi nước hoa này nên vô thức lùi lại đằng sau hai bước.

Bầu không khí chợt trở nên tĩnh lặng, quãng đường vốn ngắn ngủi bởi vì cô ta chen vào mà chợt trở nên dài dằng dặc. Đường Hoan đứng im tại chỗ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Ha Ha, thật là một ngày không thấy như cách ba thu, đêm qua không phải hai người ở cùng nhau ư, vừa mới sáng sớm đã chạy đến đây tìm anh ta, có phải dính người quá rồi không?

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong lòng, ánh mắt cô bỗng sững sờ, sao lại chua thế nhỉ?

Đến lúc thang máy mở ra, cô là người đầu tiên đi ra ngoài.

Thấy bóng dáng cô đã đi xa, Mộ Vũ Nghiên rút di động ra gọi điện thoại: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? Tốt... cứ làm theo như kế hoạch...”

Đường Hoan không nghe thấy cô ta nói chuyện, mà im lặng đi về văn phòng.

Ngồi xuống bàn làm việc, cô bật máy tính lên như bình thường, nhưng lại vô tình chạm vào chuột, tình cờ trong máy tính lại là cuộc phỏng vấn của Mộ Vũ Nghiên.

Trong video, Mộ Vũ Nghiên cử chỉ phóng khoáng nhưng vẫn khéo léo tao nhã, nét cười dịu dàng trên gương mặt quả thực rất giống tiên nữ không vướng bụi trần.

Bên trong vọng ra tiếng phóng viên hỏi: “Cô Mộ, nghe nói sự nghiệp của cô ở nước ngoài phát triển rất tốt, tại sao cô lại chấp nhận buông bỏ tất cả để quay về nước bắt đầu lại từ đầu? Một người biết chuyện này cho biết, tổng giám đốc tập đoàn Đoạn thị có quan hệ không bình thường với cô, chẳng lẽ lần này cô trở về là vì anh ta?”

Tay cầm chuột vô thức nắm chặt lại, Đường Hoan cắn môi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Chuyện này phải nói như thế nào đây? Tôi dù sao cũng là người Trung Quốc, lúc tôi ở nước ngoài, tối nào cũng nghĩ đến quê hương mình.” Cô ta cúi đầu che miệng cười khẽ, một lúc sau, trên mặt cô ta lộ ra chút thẹn thùng: “Đương nhiên, tôi cũng nhớ Thần.”

Tôi nghe nói trước kia lúc hai người ở nước ngoài là quan hệ yêu đương, điều đó là thật sao? Lần này cô trở về nguyên nhân là về nước phát triển sự nghiệp hay là vì tổng giám đốc Đoạn?”

“Tôi tin rằng mọi người đều muốn bản thân trở nên ưu tú, tôi buông bỏ tất cả ở nước ngoài để quay về nước, đương nhiên là vì muốn bản thân càng thêm xuất sắc và cũng có cả lí do cá nhân nữa. Về chuyện quan hệ của tôi và anh ấy, sau này mọi người sẽ được biết.”

Gương mặt Mộ Vũ Nghiên mang theo nụ cười ngọt ngào, lúc đối mặt với máy quay không có chút luống cuống, cả người toát lên vẻ tự tin.

“Nếu cô Mộ đã không tiện tiết lộ nguyên nhân, vậy cho hỏi hiện giờ Đoạn tổng đã kết hôn, cô có để bụng chuyện đó không? Hay cô vẫn còn giữ liên lạc với Đoạn tổng?”

Vấn đề phóng viên đưa ra thật sự rất sắc bén, câu nói đầu tiên đã hỏi đến chuyện Đường Hoan muốn biết.

Đối mặt với vấn đề mà phóng viên đưa ra, Mộ Vũ Nghiên dịu dàng nhìn phóng viên, một lúc sau mới phóng khoáng nói: “Tôi tin mọi thứ đều có vận mệnh của riêng nó, nếu đó là thứ của tôi cuối cùng vẫn sẽ là của tôi, nếu không phải của tôi dù có làm thế nào cũng không thể trở thành của tôi.”

Một câu trả lời hai ý nghĩa thành công chặn được câu hỏi của phóng viên, câu trả lời còn rất thông minh, khiến mọi người càng thêm tò mò về mối quan hệ giữa Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên.

Đường Hoan bình tĩnh gấp máy tính lại, nhưng bàn tay đang siết chặt tập tài liệu đã cho thấy tâm trạng của cô lúc này.

Không phải cô đã nói không để ý tới quan hệ của bọn họ nữa ư? Tại sao trong lòng vẫn khó chịu như vậy?

Cô cố gắng dời sự chú ý của mình đi, còn ép bản thân phải làm việc, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Có một số chuyện khi đã giấu trong lòng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể quên được.

Sau một ngày đờ đẫn, đầu Đường Hoan như sắp nổ tung. Đợi mãi mới đến lúc tan làm, cô còn chưa dọn mặt bàn đã rời khỏi văn phòng.

“Cô Đường, chào cô, cô có tiện trò chuyện một chút không?”

Mộ Vũ Nghiên phong thái đầy mình đứng trước mặt cô, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự tự tin, quần áo đắt tiền càng tôn lên hơi thở bất phàm của cô ta.

Ngôi sao chính là ngôi sao, dù có đứng đâu cũng sẽ tỏa sáng. Trong mắt người khác, cô ta là tiên nữ không vướng bụi trần, nhưng trong mắt Đường Hoan, cô lại cảm thấy cô ta cực kì giả dối.

Hơi giật môi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô vang lên: “Tôi nghĩ chúng ta không có chuyện gì để tán gẫu đâu.”

Nói xong cô định bỏ đi, nhưng Mộ Vũ Nghiên đã thành công trong việc khiến cô dừng bước lại: “Nếu chuyện này có liên quan đến Thần thì sao?”

Bộ dáng Mộ Vũ Nghiên tràn đầy tự tin, cô ta rất tin tưởng Đường Hoan sẽ không bỏ đi như vậy. Quả nhiên, sau khi nghe được lời cô ta nói, Đường Hoan quay đầu lại nhìn cô ta. Rốt cuộc cô vẫn không chống đỡ được cám dỗ trong lòng, đi cùng cô ta tới một quán cà phê.

Hai người chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống phía đối diện nhau, không nói gì. Đến tận lúc người phục vụ bưng cà phê lên, Mộ Vũ Nghiên bỗng cầm cốc cà phê lên ngửi, thản nhiên nói: “Vẫn là hương vị cà phê xay mà Thần thích.”

Đường Hoan không có tâm trạng nghe cô ta nói nhảm, lại càng không thích ở gần cô ta, nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cô mời tôi đến đây để nói chuyện gì?”

Nghe thấy cô nói vậy, Mộ Vũ Nghiên không trả lời ngay lập tức mà nhìn cô một lúc, hồi lâu sau mới nở nụ cười: “Tôi vẫn luôn tò mò không biết Thần cưới người phụ nữ như thế nào, bây giờ thấy rồi, vẫn cảm thấy cô chẳng có gì hơn người.”

Không ngờ cô ta bỗng nhiên nói ra lời như vậy, Đường Hoan hơi sững sờ.

Nếu cô không động lòng với Đoạn Kim Thần, những lời này của Mộ Vũ Nghiên đã không khiến cô bị tổn thương, dù sao hôn nhân của hai người vốn chỉ là một cuộc giao dịch. Nhưng từ khi cô yêu Đoạn Kim Thần, cô không hề nghe thấy những người khác bàn tán về chuyện này, câu nói đó tựa như đang xát muối vào vết thương của cô.

“Rốt cuộc cô muốn nói với tôi chuyện gì?” Giọng nói không kiên nhẫn của Đường Hoan vang lên. “Tôi không có thời gian để lãng phí với cô đâu, tôi đang bận rất nhiều việc.”

“Lúc đầu tôi còn lo lắng rằng cô có thể ảnh hưởng đến anh ấy, nhưng giờ xem ra là tôi suy nghĩ nhiều.” Mộ Vũ Nghiên khuấy cà phê trong cốc, giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi đỏ mọng. “Anh ấy thích người phụ nữ mạnh mẽ, một người có thể giúp ích cho anh ấy, nhưng bây giờ xem ra cô vĩnh viễn chẳng thể nào là người phụ nữ trong lòng anh ấy được.”

Nói đến đây, trong mắt Mộ Vũ Nghiên có chút ác độc, lời cuối cùng cô ta nói giống như một lời nguyền rủa. nguyền rủa cô không bao giờ có được trái tim của Đoạn Kim Thần.

“Xem ra là tôi quá coi thường cô.” Đường Hoan bỗng cười khẩy một tiếng. Cô vẫn cảm thấy Mộ Vũ Nghiên không đơn giản như bề ngoài, nhưng bây giờ hình như cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. So với Đường Vãn Tình ấm áp xinh đẹp, cô ta thông minh và mưu mô hơn nhiều.

Trực giác của phụ nữ quả nhiên không sai, từ lúc cô gái này xuất hiện, Đường Hoan luôn có cảm giác mình bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm.