Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 229: Chó điên



Cô không ngờ một người phụ nữ trông bề ngoài có vẻ dịu dàng hiền lành mà lại có thể độc ác như vậy. May là cô phản ứng kịp nếu không bây giờ cô đã nằm ở dưới đất rồi.

La Vưu Phi vẫn không yên tâm kéo cô lên kiểm tra một lượt. Cô ấy chắc chắn là cô không sao thì mới giận dữ nhìn Mộ Vũ Nghiên mà nói, “Mộ Vũ Nghiên, tôi không ngờ cô lại độc ác đến như vậy. Tôi thấy thật uổng phí cho gương mặt xinh đẹp của cô đấy. Cái gì mà nữ thần quốc dân chứ? Tôi khinh! Cô vốn chỉ là một kẻ hèn hạ đâm sau lưng người khác mà thôi.”

“Hoan Hoan của chúng tôi đã đắc tội gì với cô mà cô lại làm cái việc độc ác đấy. Tôi thấy thật lo lắng cho mấy người fan yêu thích cô. Nếu có một ngày họ nhận ra được bộ mặt thật của cô có phải họ sẽ rất sốc không?” Cô ấy dừng lại một lát rồi lại tiếp tục chửi rủa, "Lần này, chuyện cô làm bị tôi bắt gặp được nhưng lần sau nếu không bị tôi bắt gặp được thì cô còn làm những việc gì nữa đây.”

“Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu. Chúng ta đến gặp Đoạn Kim Thần để cho anh ta xử lý. Tôi không tin là anh ta vẫn có thể bình tĩnh khi thấy cô làm những chuyện vô liêm sỉ này. Còn nếu anh ta bất chấp bênh vực cho cô thì tôi sẽ đưa nhưng chuyện xấu mà cô làm lên mạng để mọi người biết cô là loại người như thế nào. Những người fan yêu thích cô rồi cũng sẽ trở thành antifan.”

“Cô đừng nghĩ rằng cô có quan hệ tốt với Đoạn Kim Thần thì tôi không dám làm gì cô. Người khác sợ cô chứ tôi thì không sợ đâu.”

Mộ Vũ Nghiên không ngờ là La Vưu Phi lại dữ dằn như vậy nhưng dù sao cô cũng là diễn viên nên vẫn có thể bình tĩnh đáp trả lại cô ta trong chốc lát, "Này cô, tự nhiên cô ở đâu xông ra lớn tiếng với tôi vậy? Tôi còn chưa nói cô cái gì thì sao cô lại dám mắng chửi tôi thậm tệ như vậy chứ?”

“Tôi khinh!” La Vưu Phi nói mà không hề nể nang, “Cô đừng có giả vờ ngây thơ ở đây. Cô đã làm gì thì cô tự biết rõ. May là tôi đến kịp chứ không Hoan Hoan đã bị cô giết chết rồi. Bây giờ cậu ấy mới là Đoạn phu nhân cho nên giữa cô và Đoạn Kim Thần dù có quá khứ gì đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ là người thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân của bọn họ.”

Ánh mắt của Mộ Vũ Nghiên trở nên lạnh lẽo khi nghe thấy câu người thứ ba này. Cô ta khẽ cười nhạt, “Cô làm cái gì cũng phải có chứng cứ. Không phải cô ta vẫn lành lặn đứng ở đây hay sao? Con mắt nào của cô thấy tôi hại chết cô ta hả? Còn quan hệ giữa tôi và Thần chỉ là bạn bè nên cô không thể nào lấy danh phận Đoạn phu nhân ra chèn ép tôi được.”

Chưa từng thấy người phụ nữ nào lật lọng như vậy. Rõ ràng cô ta làm sai mà bây giờ lại giả vờ oan ức như bị ai hãm hại.

La Vưu Phi tức quá lấy hai tay chống nạnh chuẩn bị chiến đấu với cô ta, “Cô đừng có mà lật lọng. Tôi thấy thật uổng phí cho gương mặt của cô đấy. Người có lòng dạ xấu xa như cô không đáng được ca tụng.”

Trong lòng Đường Hoan cũng rất tức giận. Vốn dĩ giữa cô và Mộ Vũ Nghiên không có liên quan gì đến nhau vậy mà cô ta lại muốn lấy mạng cô.

Lúc trước cô còn muốn tác thành cho cô ta với Đoạn Kim Thành nhưng bây giờ có vẻ cô không cần phải làm người tốt nữa rồi. Nếu cô ta đã không tha cho cô thì cô cũng không cần phải nhường nhịn cô ta làm gì hết.

Để lần sau cô ta gặp lại cô, đừng nghĩ là cô dễ bị bắt nạt.

“Cô Mộ, vốn dĩ hai chúng ta không hề quen biết nhau nhưng cô hết lần này đến lần khác gây rắc rối cho tôi. Nếu tôi cứ tiếp tục nhẫn nhịn như vậy thì tôi yếu đuối quá rồi. Chuyện hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”

Mộ Vũ Nghiên không hề mất bình tĩnh khi phải đấu với với hai người. Vẻ mặt của cô ta đầy châm chọc, “Giải thích? Cô muốn tôi giải thích cái gì? Tôi còn chưa nói mà cô đã hỏi ngược lại tôi rồi Đường Hoan. Nếu tôi với Thần rằng cô hãm hại tôi thì sao? Còn cô ta…”

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn La Vưu Phi một lượt, “Là người cô tìm đến để giúp đỡ cho cô thì cô nghĩ anh ấy sẽ tin tôi hay là tin cô?”

Tất nhiên là tin cô ta.

Trong lòng Đường Hoan không cần nghĩ ngợi cũng biết được câu trả lời. Kể từ cái lần Đoạn Kim Thần cảnh cáo cô thì cô đã biết Mộ Vũ Nghiên trong mắt anh là người hết sức hiền lành và vô hại. Nếu anh phải lựa chọn thì tất nhiên sẽ chọn tin tưởng cô ta rồi.

La Vưu Phi tức muốn ói máu, mặt cũng trở nên đỏ ửng vì tức giận. Cô ấy chỉ vào Mộ Vũ Nghiên mà chửi rủa, “Người mặt dày thì tôi thấy nhiều rồi nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như cô cả. Mộ Vũ Nghiên, rốt cuộc ai cho cô sự dũng cảm để cô nói ra những lời đó vậy? Chẳng lẽ chỉ vì cô là người được công chúng yêu thích mà không cần phải chịu trách nhiệm cho những gì cô đã làm sao?”

Ánh mắt của Đường Hoan ngày càng trở nên lạnh lẽo. Vốn dĩ cô định cho qua mọi chuyện nhưng cô ta lại cứ được nước làm tới. Cô ta thật sự tưởng cô là người dễ bị bắt nạt sao?

Cô nhẫn nhịn không phải vì cô tốt bụng mà vì cô muốn bớt đi một kẻ địch thôi. Nhưng bây giờ cô không còn nghĩ như vậy nữa.

Cô giơ tay chỉ lên phía trần nhà, nhìn Mộ Vũ Nghiêng đang cắn môi mà nói “Nếu cô đã nói như vậy thì chúng ta đi lấy camera ra xem ai hãm hại ai trước. Camera ở đây là camera 360 độ không một góc chết. Nó được quay cảnh cầu thang, hàng lang và cả lối thoát hiểm. Tôi không tin là cô còn có thể lật lòng được nữa.”

Đôi mắt của Mộ Vũ Nghiên bỗng trở nên hoảng hốt. Cô ta không ngờ ở đây lại có đặt camera. Nếu Đường Hoan lấy camera ra thì cô ta có một trăm cái miệng cũng không cãi được.

Nhưng Mộ Vũ Nghiên nghĩ đến quan hệ giữa cô ta với Đoạn Kim Thần thì trong lòng cô ta cũng trở nên bình tĩnh.

Cô ta cũng đâu có làm cô bị thương. Cô ta chỉ đẩy nhẹ cô một cái thôi, cho dù cô có thật sự lấy camera cho Đoạn Kim Thần xem thì cô ta vẫn có thể thoát tội.

Dù sao thì Đường Hoan cũng không có bị thương đúng không?

Mộ Vũ Nghiên đầy tự tin không hề có chút sợ hãi, khóe môi cô ta cong lên “Muốn thì cứ xem dù sao thì tôi cũng không làm gì cô cả. Cho dù Thần có chất vấn tôi thì tôi cũng có thể nói là mình tốt bụng đỡ cô. Với lại, tôi tin là anh ấy chắc chắn sẽ không trách tôi.”

Vẻ mặt của Đường Hoan càng trở nên lạnh lẽo. Cô mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình thành một đường thẳng, hai tay buông xuống nắm chặt thành nắm đấm nhưng trái tim cô thì lại vô thức nhói đau.

Cô ta nói rất đúng. Với vị trí của cô trong lòng của Đoạn Kim Thần thì anh chắc chắn sẽ không tin lời cô nói.

Cô chỉ là người không thừa không thiếu trong lòng của anh nhưng Mộ Vũ Nghiên thì lại là người con gái mà anh yêu nhất. Giữa hai người vốn không cần phải so sánh.

“Mẹ nó!” La Vưu Phi tức giận thốt câu chửi thề, “Cô đúng là không biết xấu hổ. Người chết cũng bị cô nói thành người sống mà.”

La Vưu Phi tức giận đến mức bật cười. Cô ấy đã gặp nhiều người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai mặt dày đến như vậy. Đoạn Kim Thần chắc chắn bị mù mới thích người phụ nữ độc ác này. Đường Hoan thật sự tốt hơn cô ta nhiều. Không biết mắt nhìn người của Đoạn Kim Thần bị cái gì nữa.

La Vưu Phi thật sự cũng không thấy lạ nếu có một ngày anh ta muốn chết trong tay người phụ nữ này.

Cô ấy tức giận suy nghĩ rồi kéo tay của Đường Hoan đi “Hoan Hoan, chúng ta đi. Cãi nhau với loại người vô liêm sỉ chỉ hạ thấp đẳng cấp của chúng ta thôi. Lần sau cậu có gặp con chó điên này thì nhớ tránh nó ra đấy.”

“Đứng lại!” Sắc mặt của Mộ Vũ Nghiên trở nên thay đổi vì bị La Vưu Phi mắng chửi, “Cô dám mắng tôi là chó?”

Chết tiệt! Trước giờ, Mộ Vũ Nghiên chưa từng bị mắng như thế. Vậy mà con đàn bà chết tiệt này lại dám nói như vậy với cô. Mộ Vũ Nghiên nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá để cô ta biết Mộ Vũ Nghiên này không dễ đụng vào đâu.

La Vưu Phi dừng lại, tức giận nói “Chó điên sủa bậy bạ gì vậy? Nếu mày cứ sủa bậy ở đây thì tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác bị lăn xuống cầu thang đấy.”

Lẽ ra, La Vưu Phi không muốn so đo với cô ta nhưng cô ta lại không biết điều cứ đi thách thức La Vưu Phi. Cô ta nghĩ hai người họ thật sự dễ bị bắt nạt?

Đường Hoan dừng lại, không quay đầu nhìn cô ta. Lúc này, ấn tượng của cô đối với cô ta cực kỳ xấu.

Nếu cô được hỏi xem người cô ghét nhất trên đời là ai thì lúc này cô sẽ nói ngay là Mộ Vũ Nghiên.

Cô vẫn luôn nghĩ đám người Đường Vãn Tình là người đáng ghét nhất nhưng giờ cô mới nhận ra là có người còn đáng ghét hơn cả bọn họ nữa.

“Đường Hoan, tôi khuyên cô nên chủ động rời khỏi vị trí Đoạn phu nhân nếu không tôi sẽ khiến cô chết vô cùng thê thảm.” Đôi mắt của Mộ Vũ Nghiên hiện lên vẻ lạnh lẽo. Lúc này, cô ta trông như một con rắn độc vậy.

Nếu không phải cô ta bận xây dựng sự nghiệp ở nước ngoài thì sao có thể để cô lợi dụng sơ hở mà trở thành Đoạn phu nhân được.

“Đúng lúc tôi cũng muốn ly hôn với anh ta nên nếu cô không phiền thì tự đi nói với anh ta nhé. Chỉ cần anh ta ký vào tờ giấy ly hôn thì tôi đảm bảo sẽ rời đi ngay.”

Đường Hoan nói với vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Được rồi, đúng là cô cố tình chọc tức cô ta nhưng ai bảo cô ta cứ mặt dày?

La Vưu Phi không hề biết chuyện Đường Hoan đã đưa đơn ly hôn cho Đoạn Kim Thần nhưng dù sao hai người cũng là bạn thân lâu năm nên cô ấy ngay lập tức hiểu được ý của Đường Hoan “Đúng vậy! Cô có giỏi thì nói Đoạn Kim Thần ly hôn với cậu ấy đi. Tôi còn thấy anh ta không xứng với Hoan Hoan nhà chúng tôi nữa cơ.”

Cô ấy nói xong liền kéo Đường Hoan đi nên không thấy được vẻ mặt xấu xí của Mộ Vũ Nghiên nhưng cô ấy không ngờ lại gặp phải Đoạn Kim Thần trong lúc hai người đi ra.

Biểu cảm của ba người đều trở nên thay đổi. Mộ Vũ Nghiên là người phản ứng đầu tiên. Cô ta bước đến trước mặt Đoạn Kim Thần rồi ra vẻ tủi thân mà nói, “Thần, anh xem bọn họ bắt nạt em kìa. Em chỉ muốn làm bạn với họ vậy mà họ lại nói em…”

Hai mắt cô ta ngập tràn nước mặt, vẻ mặt vô cùng đáng thương giống như cô ta rất oan ức.

Đoạn Kim Thần vừa ôm eo cô ta vừa nhìn gương mặt nhợt nhạt của Đường Hoan. Đôi mắt đen như biển của anh trở nên giận dữ “Đường Hoan, về nhà ngay.”

Trong đầu anh vang lên câu nói vừa rồi “Cô có giỏi thì nói Đoạn Kim Thần ky hôn với cậu ấy đi. Tôi còn thấy anh ta không xứng với Hoan Hoan nhà chúng tôi nữa cơ.”

Cô ấy nóng lòng muốn rời xa anh đến vậy sao?

Đường Hoan ầm ĩ nãy giờ nên cũng không còn tâm trạng ở lại đây nữa. Cô gật đầu, không hề để ý đến ánh mắt của anh “Vậy tôi đi trước đây tổng giám đốc Đoạn.”

Cô nói xong liền kéo tay La Vưu Phi đi.

Nếu cô không đi chẳng lẽ cô lại ở đây xem hai người họ thể hiện tình cảm với nhau à? Cô không hề thấy hứng thú với chuyện đó đâu.

Hai người họ đi được một quãng đường xa thì La Vưu Phi mới nói “Hoan Hoan, sao cậu nghe lời anh ta vậy? Anh ta nói cậu về là cậu về à? Cậu phải làm cho rõ mọi chuyện chứ! Bây giờ chồng cậu đang ở cạnh người phụ nữ khác đấy.”

“Tớ biết.” Đường Hoan gượng cười, “Nhưng vậy thì đã sao? Dù sao thì người anh ta yêu cũng không phải là mình. Đằng nào bọn mình cũng sẽ ly hôn thôi. À, mà sao cậu lại đến công ty vậy?”

Giờ cô mới nhận ra, không biết tại sao La Vưu Phi lại ở đây.

“Ờ...tớ đến tìm cậu đấy.”