Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 234: Phản kích tuyệt đẹp



Dương Lệ Quyên không ngờ Đường Hoan lại không biết tốt xấu như vậy, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, “Cô đừng có không biết tốt xấu, đừng tưởng rằng mình là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn thì có thể muốn làm gì thì làm, cô có biết cô ấy có thân phận gì không? Nếu cô không chịu cúi đầu thì cô chỉ có hại mà không có lợi thôi.”

“Tôi chẳng sao hết, tôi mặc kệ cô ta có thân phận thế nào, tóm lại chuyện này không phải tôi sai nên tôi sẽ không cúi đầu, hơn nữa hiện giờ người bị mắng thảm nhất trên mạng hình như là tôi thì phải?”

“Tóm lại bên trên đã lên tiếng nhất định phải đè chuyện này xuống, chẳng lẽ cô muốn cãi mệnh lệnh của công ty sao?” Dương Lệ Quyên đứng dậy khỏi ghế sofa, “Tiểu Nghiên của chúng tôi là nhân vật công chúng, sao có thể cúi đầu nhận lỗi với cô được, cho dù cô là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn cũng không được!”

Cho dù cô ta là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn thì sao? Chẳng qua chỉ là người phụ nữ không được yêu thương mà thôi.

“Tôi chưa bao giờ lấy thân phận nữ chủ nhân nhà họ Đoạn ra áp đặt các người, từ đầu đến cuối đều là một mình chị kêu như vậy, chị Dương, làm việc đừng quá tuyệt tình, hành vi này của chị nếu bị đưa ra ánh sáng thì chỉ có mất nhiều hơn được thôi.” Đường Hoan tốt bụng cảnh cáo nhưng vẫn có người không thèm cảm kích.

Dương Lệ Quyên không ngờ mình nói đến mức này rồi mà cô vẫn không chịu nhượng bộ, lập tức giận dữ đập bàn đứng dậy nói, “Giám đốc Đường, tôi hy vọng cô có thể đặt ân oán cá nhân sang một bên lấy đại cục làm trọng, nếu cô vẫn còn tiếp tục hồ đồ như vậy thì đến lúc đó chỉ thiệt cô thôi.”

Chị ta căn bản mặc kệ chuyện lần này rốt cuộc là ai đúng ai sai, chỉ một lòng muốn bảo toàn thể diện của Mộ Vũ Nghiên.

Đường Hoan cười lạnh một tiếng, không chút lùi bước phản bác, “Nếu các người thật sự coi trọng lợi ích công ty như vậy thì ban đầu đừng có công bố mấy video kia lên mạng, lại càng đừng không biết xấu hổ chạy tới đây bảo tôi công khai giải thích, chị có bản lĩnh thì bảo cô ta đăng đầy đủ video lên mạng để công chúng phân tích xem rốt cuộc là ai đúng ai sai.”

Hôm này xem như cô được tăng thêm kiến thức, thảo nào da mặt Mộ Vũ Nghiên lại dày như vậy, hóa ra là còn có một vị sư phụ ở đây, chẳng trách kỹ thuật diễn của cô ta trơn tru thuần thục đến thế.

Đường Hoan không muốn tiếp tục lãng phí miệng lưỡi với chị ta nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Chị Dương, bây giờ tôi còn có rất nhiều việc phải xử lý, nếu chị không có chuyện gì nữa thì đi đi. Dù sao tôi cũng sẽ không giải thích cho cô ta, chị quên ý định đó đi, mặc dù tôi không phải nhân vật lớn gì nhưng đúng sai phải trái tôi vẫn còn phân biệt được.”

“Hừ, Đường Hoan, đừng tưởng rằng mình thật đúng là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn, cô chẳng qua chỉ có tiếng mà không có miếng thôi. Cô chờ đó, nếu vẫn còn tiếp tục như vậy thì người chịu thiệt sớm muộn gì cũng là cô.”

Sau khi Dương Lệ Quyên nói xong liền hung hăng vênh váo dẫm giày cao gót rời đi, lúc đi còn đóng sầm cử lại giống như sợ người khác không biết chị ta đang tức giận trong lòng vậy.

Đường Hoan đi đến trước bàn làm việc, xem thời gian ghi âm trên di động, đôi môi đỏ mọng cong lên nụ cười xinh đẹp.

Hiện giờ cô và Mộ Vũ Nghiên có thể coi như là xé rách da mặt rồi đúng không? Về sau gặp nhau cũng đỡ phải hư tình giả ý nữa.

Đầu ngón tay cô khẽ bấm nút ngừng ghi âm, nghe lại bản ghi âm một lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Vừa mới nghe ghi âm xong, di động lại không báo trước mà vang lên, trên màn hình hiển thị tên La Vưu Phi. Cô tâm tình rất tốt bắt máy, trong giọng nói mang theo vẻ thoải mái, “Alo, Vưu Phi, giờ cậu đang ở đâu?”

“Dưới lầu công ty cậu, mau xuống đi.”

“Ừm.”

Sau khi cúp máy, cô cầm lấy túi xách rời khỏi văn phòng. Hiện giờ trong tay cô đã có lợi thế xoay người, Đoạn Kim Thần cũng đã nói mặc kệ cô dùng bât cứ cách gì cũng được, vậy bây giờ cũng đến lúc vả mặt người phụ nữ kia rồi.

Cô vừa ra khỏi cổng chính tập đoàn Đoàn thị liền nghe thấy tiếng còi xe, quay đầu lại liền thấy một chiếc Ferrari đỏ rực dừng cách đó không xa.

Cô lắc lắc đầu đi qua, mở cửa lên xe, “Ầm ĩ muốn chết, cậu không thể yên phận một chút được sao? Giống như sợ người khác không biết vị tổ tông như cậu đến đây vậy.”

Đường Hoan khó có được trên đùa La Vưu Phi, phải biết rằng trước đây cô vẫn luôn sống cực kỳ áp lực.

Chờ sau khi cô thắt dây an toàn xong, La Vưu Phi không nói hai lời dẫm chân ga, xe liền nghênh ngang mà đi, “Hết cách rồi, người kiêu ngạo như chị đây đi đến đâu cũng chỉ hận không thể làm tất cả mọi người đều biết rằng bổn tiểu thư đã đến.”

“Rồi rồi rồi, tớ biết rồi, giờ chúng ta đi đâu?” Nhìn phong cảnh không ngừng lùi về sau, Đường Hoan lười biếng mở miệng.

“Đương nhiên là đến chỗ tớ thương lượng đối sách, đúng rồi, Đại Thịnh cũng ở đó.” La Vưu Phi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra chuyện Giang Chi Thịnh âm thầm giúp đỡ cô.

Tươi cười trên mặt Đường Hoan cứng đờ, sau đó cô lại nghĩ như vậy cũng không tồi, ít nhất hai người bọn họ vì chuyện của cô mới ở cùng một chỗ với nhau đúng không? Có khi như vậy còn có thể làm bọn họ cọ xát ra tia lửa cũng nên.

Nửa tiếng sau, xe đi đến biệt thự của La Vưu Phi, cô đi vào quả nhiên thấy Giang Chi Thịnh mặc sơ mi trắng quần tây đen ngồi trên sofa, hai chân thon dài gác lên nhau, áo vest tùy ý vắt trên ghế.

“Này, anh đợi lâu lắm rồi hả?” Sau khi La Vưu Phi đổi dép xong liền đi đến chỗ đối diện anh ngồi xuống, tiện tay rót một chén trà cho Đường Hoan.

Hiện giờ nhìn thấy Giang Chi Thịnh cô cũng không thể giống trước kia biểu hiện rõ ràng tâm tư của bản thân ra bên ngoài nữa, cô đã nghĩ thông suốt rồi, nếu chỉ có trở thành bạn bọn họ mới có thể qua lại với nhau, vậy thì cứ thế đi.

“Không lâu lắm, tôi cũng vừa mới đến.” Giang Chi Thịnh trả lời câu hỏi của La Vưu Phi nhưng ánh mắt lại rơi trên người Đường Hoan.

Tầm mắt hai người gặp nhau trong không trung, mắt Đường Hoan lóe lên, ngồi xuống bên cạnh La Vưu Phi nhẹ nhàng chào hỏi anh, “Đại Thịnh, đã lâu không gặp.”

Giang Chi Thịnh đau xót trong lòng, quả thật đã rất lâu rồi bọn họ không gặp nhau, ánh mắt anh tham lam nhìn ngũ quan xinh xắn của cô, anh muốn tiến tới ôm cô biết bao nhưng anh biết anh không thể.

“Chúng ta đừng khách sáo nữa.” La Vưu Phi cảm giác được không khí kỳ lạ giữa hai người liền khoát tay, “Chúng ta vẫn nên thương lượng xem nên giải quyết chuyện lần này thế nào đi, giờ tôi sắp bị mọi người làm phiền chết rồi, rõ ràng chuyện này là do người phụ nữ kia sai trước vậy mà hai người chúng ta giờ lại bị bôi đen thảm thiết thế này.”

Nói xong, ánh mắt cô rơi lên người Giang Chi Thịnh, “Không phải anh nói anh nghĩ ra cách đối phó rồi sao? Rốt cuộc phải làm thế nào để tẩy trắng cho hai người chúng tôi?”

Hôm nay cô và Giang Chi Thịnh hẹn gặp nhau ở nhà để giải quyết cho xong chuyện này.

“Thật ra hai người không cần lo lắng chuyện này, bởi vì tớ đã tìm ra cách giải quyết rồi.”

Giọng nói trong veo lạnh lùng của Đường Hoan thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người, ánh mắt họ đồng loạt rơi trên người cô.

“Cậu tìm được cách giải quyết rồi hả?” Trong mắt La Vưu Phi hiện lên vẻ nghi ngờ, sau đó hưng phấn nói, “Chẳng lẽ cậu đã tìm thấy video gốc rồi?”

Đường Hoan lắc lắc đầu cười nhạt, “Không có sự cho phép của anh ta, cậu cảm thấy tớ có thể lấy được video gốc ư?”

“Vậy cách giải quyết của cậu là?” Nghi ngờ trong mắt La Vưu Phi càng ngày càng đậm, còn Giang Chi Thịnh lại im lặng nhìn chờ cô nói tiếp.

Dưới ánh mắt của hai người, Đường Hoan lấy di động ra mở đoạn ghi âm vừa rồi.

La Vưu Phi vừa định hỏi cô đang làm gì thì giọng của Dương Lệ Quyên truyền ra, “Tôi tin giám đốc Đường nhất định đã nhìn thấy những video trên mạng, chuyện đến giờ càng ngày càng ầm ĩ...”

Sau khi nghe hết ghi âm, trên mặt La Vưu Phi tràn đầy vẻ hưng phấn, “Có đoạn ghi âm này rồi thì mặc kệ cô ta có thân phận gì, lần này chúng ta nhất định có thể thành công phiên bàn.”

Đoạn ghi âm này quả thật là vả bôm bốp vào mặt của Mộ Vũ Nghiên, chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn.

Hai tay cô ôm lấy cánh tay Đường Hoan, tò mò hỏi, “Có điều đoạn ghi âm này cậu lấy được từ lúc nào?”

“Ngay trước khi cậu tìm tớ, người đại diện của cô ta tự mình tìm tới cửa.”

“Trời ạ!” Cô kích động duỗi tay ôm lấy cổ Đường Hoan, “Hoan Hoan, cậu thật sự quá trâu bò, đoán chừng cô ta nằm mơ cũng không ngờ được cậu sẽ ghi âm lại? Xem ra chúng ta có thể lấy gậy ông đập lưng ông rồi, Đại Thịnh, anh nói xem có đúng không?”

Giang Chi Thịnh gật đầu, vốn còn định giúp Đường Hoan giải quyết chuyện này, giờ xem ra anh không có đất dụng võ rồi.

“Có đoạn ghi âm này chúng ta quả thật có thể chuyển mình, Hoan Hoan, giờ chúng ta đăng chúng lên mạng đi.”

Anh nói xong liền cầm lấy điện thoại của Đường Hoan, mở máy tính chuẩn bị đăng ghi âm lên mạng.

Giọng La Vưu Phi vẫn không ngừng vang lên, “Bây giờ cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống rồi, cậu có biết hai ngày nay tớ ra cửa đều phải cải trang không, khi thì đổi kiểu tóc, còn phải đeo mắt kính to, bằng không nếu bị bọn họ nhận ra, tớ sợ mình thật sự cứ như vậy phơi thây đầu đường mất.”

Đường Hoan cười nhạo một tiếng, duỗi tay búng ót cô, “Cái đầu dưa của cậu suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy, cậu cảm thấy có khả năng đó sao?”

Với tốc độ lan truyền tin tức hiện giờ, tin tức giải trí dễ làm người ta quên đi nhất, cô tin tưởng ít nhất một tháng nữa chuyện này sẽ như đá chìm đáy biển, đến lúc đó bọn họ liền có thể sống như bình thường.

Thật ra nói đến cùng Đường Hoan vẫn còn nhân từ nương tay, nếu cô thật sự muốn đối phó với Mộ Vũ Nghiên, cô có thể trực tiếp đưa ghi âm và video cho phóng viên mấy tờ báo, để bọn họ lan truyền tin tức thì tốc độ hiệu quả tuyệt đối là cao nhất.

Ghi âm mới đăng lên chưa đầy 3 phút, phần bình luận phía dưới đã không ngừng tăng lên, mới ngắn ngủi vài phút đã có mấy nghìn bình luận.

Xem ra mọi người vẫn cực kỳ chú ý đến chuyện của bọn họ, chẳng qua nội dung mấy bình luận phía trên cơ bản đều nói là đoạn ghi âm của cô đã bị cắt nối biên tập, có điều cô cũng không tức giận mà trả lời từng bình luận một.

Nếu không tin có thể trực tiếp bảo người ta mang đoạn ghi âm này đi nghiệm chứng, xem xem rốt cuộc có bị ai động tay chân không.

La Vưu Phi thường xuyên chú ý tin tức trên mạng, nhìn bình luận bắt đầu từ từ đứng về phía bọn họ, vẻ hưng phấn trong mắt cô càng ngày càng đậm.

Tập đoàn Đoàn thị, văn phòng tổng giám đốc.

Đoạn Kim Thần vừa trở về từ bệnh viện liền trực tiếp bảo Kiệt Sâm thu thập mấy bộ điện ảnh gần đây các đạo diễn nổi tiếng trong nước muốn quay, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chọn một bộ điện ảnh hài kịch.