Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 238: Quyết định



Cô hận hai người họ, nhưng còn hận người đứng sau sai khiến bọn họ hơn.

“Bà cô à, tôi đương nhiên biết sinh mệnh rất đáng quý, nếu không cô cũng không bỗng dưng kéo hai người chúng tôi tới đây để hành hung một trận!” Người đàn ông khác không cam lòng nói, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể nhẫn nhịn phàn nàn một câu.

“Chưa đánh chết các người đã là tốt lắm rồi. Tôi hỏi anh, tháng trước có phải anh đánh một phụ nữ, khiến cô ấy sinh non không?” La Vưu Phi không muốn nói nhảm với bọn họ, đi thẳng vào vấn đề.

Có nói nhiều đạo lý với bọn vô lại này thì bọn họ cũng không nghe lọt tai, còn chẳng bằng trực tiếp vào chủ đề chính.

Hai người đàn ông kia nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt nhau. Nhưng bọn họ sao có thể dễ dàng thừa nhận như vậy? Tuy người mẹ không có chuyện gì nhưng đứa nhỏ thì đã mất, nếu bọn họ thừa nhận thì chẳng phải là rước họa vào thân?

“Không có, chúng tôi sao có thể đánh người phụ nữ này? Dù sao cũng là đàn ông, chúng tôi cũng... A...”

Người đàn ông đó chưa nói xong câu đã bị Đường Hoan cho một đạp. Gót giày nhọn hoắt đá vào ngực người đàn ông, khiến anh ta đau đến toát mồ hôi lạnh, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

“Mấy người cho là mắt tôi mù à?” Giọng nói tức giận của Đường Hoan vang lên, đôi mắt nhìn người đàn ông đã bùng lên ngọn lửa.

“Tháng trước, ở bãi đỗ xe ngầm của siêu thị Vĩnh Hòa, hai người đánh một người phụ nữ mang thai, khiến cô ấy sinh non, còn dám nói chuyện này không phải do hai người làm không?”

Giọng nói của cô trong trẻo, nhưng lạnh lùng như tiết trời tháng chạp. Cô chỉ hận không thể giết chết hai người này để bồi tội với đứa trẻ.

Nhưng cô biết rõ, hai người này chẳng qua là bị sai khiến mà thôi.

Hai người đàn ông tới bây giờ mới nhìn rõ gương mặt của Sở Hoan, hai mắt trợn to, biết mình không thể nào trốn được, chỉ đành cầu xin tha thứ: “Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ mà. Bà cô ơi, cầu xin cô giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết cái gì hết... A... Đừng... Đừng đánh nữa...”

Lời của người đàn ông kia còn chưa nói hết, anh ta lại tiếp tục bị hành hung, đành vội vàng mở miệng xin tha thứ: “Tôi nói đừng đánh nữa mà... Ôi...”

Nghe được đáp án hài lòng, La Vưu Phi phất phất tay. Mấy người đàn ông nhanh chóng dừng động tác, đứng qua một bên.

“Tốt nhất các người nên thành thật nói cho rõ ràng chuyện này. Nếu các người thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi còn có thể khách khí một chút. Nếu các người không muốn nói, tôi sẽ đánh chết các người ở đây rồi đem xác cho chó ăn.” La Vưu Phi cố ý lớn tiếng đe dọa.

Cô cuối cùng cũng hiểu được, có một số người nếu không cho họ biết tay, họ sẽ không biết sợ là gì.

“Được được... Tôi nói...” Người đàn ông bị đánh đến phát sợ, lập tức mở miệng. Người đàn ông kia kéo tay áo anh ta, ý bảo anh ta đừng nói, nhưng đến lúc nhìn sắc mặt bất thiện của những người kia, cuối cùng anh ta không ho he gì nữa.

“Thật ra chúng tôi cũng không biết người đứng sau là ai, chỉ biết người đó họ Lưu.” Người nọ nén đau đớn khắp người, nói ra đầu đuôi câu chuyện.

Tuy đã đồng ý sẽ không nói với người khác, nhưng chẳng có ai dám lấy tính mạng mình ra đừa giỡn.

Đường Hoan nghe xong, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng tắp. “Hôm đó, rõ ràng tôi nghe thấy các người nói là bị tổng giám đốc Đoạn sai khiến.”

“Cái này... Cụ thể chúng tôi thật sự không biết, chỉ biết một người họ Lưu đến tìm chúng tôi, nói chỉ cần phá hoại đứa con trong bụng cô là được...”

Họ Lưu! Trong những người cô quen biết, có một người họ Lưu, tên Hạo!

“Người đó có phải tên là Lưu Hạo không?” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi phát ra, trong lòng Đường Hoan tức giận ngập trời.

Hai người kia vội vàng gật đầu: “Không sai, chính là anh ta... Đại tiểu thư của tôi, giờ chúng tôi đã nói hết rồi, các cô có thể thả chúng tôi đi được chưa?”

Nhìn hai người đàn ông bị đánh đến bầm dập mặt mũi, Đường Hoan nhịn xuống cơn tức. “Thả bọn họ đi.”

“Hoan Hoan...” La Vưu Phi không dám tin nhìn cô, cuối cùng phe phẩy tay. “Còn không mau đi, các người ở lại chỗ này đợi tôi mời đi ăn khuya nữa à?”

Giọng không vui của La Vưu Phi vang lên, cô trừng mắt nhìn hai người đàn ông kia.

Hai người đàn ông như nghe thấy âm thanh động trời, lập tức ù té chạy.

Thực ra La Vưu Phi nghĩ, cứ tha cho hai người kia như vậy thì quá hời cho bọn họ, dù sao cũng là bọn họ đánh người ta. Tuy là nghe theo mệnh lệnh của người khác, nhưng ra tay nặng như vậy thì cũng nên ăn miếng trả miếng, phải đánh cho bọn họ nằm liệt giường mấy tháng mới thôi.

“Anh Thiên, chuyện tối nay phải cám ơn anh rồi, để hôm nào em mời anh ăn cơm nhé.” Anh Thiên chính là người mà La Vưu Phi nhờ giúp đỡ.

“Chuyện nhỏ mà. Bọn anh đi trước đây, giữ liên lạc nhé.” Người đàn ông cười cười, không nói thêm gì nữa. Anh phất tay, dẫn mấy người đàn ông khác rời đi.

Đường Hoan và La Vưu Phi cũng đi ra khỏi ngõ nhỏ. Trên đường đi, tâm trạng của Đường Hoan rất nặng nề, trong xe chỉ có tiếng không khí lưu động.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay lái, cô ấy nhìn lướt qua sườn mặt thanh tú của Đường Hoan, nói nhỏ: “Hoan Hoan, cậu vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy à?”

Cô khẽ thở dài, trong lòng cực kỳ buồn bực. “Vưu Phi, tớ thực sự rất hận.”

Nước mắt đảo quanh viền mắt, trong lòng cô đau đến mức không thở nổi. “Lưu Hạo là bạn thân của Đoạn Kim Thần. Nếu không có sự cho phép của anh ta, cậu nghĩ rằng sẽ có người đánh tớ sao?”

“Cho nên ý của cậu là?” Trong lòng La Vưu Phi vẫn biết là đáp án đó, nhưng cô cảm thấy chuyện này hẳn không có liên quan đến Đoạn Kim Thần, dù sao vừa nãy bọn họ cũng không hỏi được gì cả, lời nói lấp lửng của hai người đàn ông kia vốn chẳng thể tin được.

Đường Hoan không nói gì, ý cô không cần nói cũng biết.

Lông mày La Vưu Phi nhíu lại, trong mắt hiện lên nét lo lắng. “Được rồi, nếu như cậu cho rằng chuyện này là Đoạn Kim Thần bày mưu đặt kế cho Lưu Hạo, vậy cậu định làm thế nào?”

“Tớ muốn ly hôn với hắn.” Giọng cô rất kiên định. Cô không muốn ở cùng một tên hung thủ giết người. Huống chi, người mà anh ta giết lại là con trai ruột của mình, sao anh ta có thể xuống tay độc ác như vậy?”

“Cho dù cậu muốn ly hôn với anh ta, nhưng anh ta không muốn!” Trong giọng nói lộ ra nét bất đắc dĩ, cô ấy rất hiểu Đường Hoan đang nghĩ gì.

Cô lo lắng Đoạn Kim Thần không chịu ly hôn. Hơn nữa, lúc trước cô cũng nói Đoạn Kim Thần không muốn ly hôn, bây giờ dù có nói cũng vô dụng. Anh ta không phải người mà bọn họ có thể đấu lại được.

“Tớ nhất định sẽ ly hôn với anh ta.” Ánh mắt Đường Hoan sáng ngời, cô gằn từng chữ một. “Tớ mặc kệ anh ta có muốn hay không, việc ly hôn này tớ đã quyết định rồi! Tớ không thể ngoảnh mặt làm ngơ, ở cùng hung thủ giết người được.”

“Tại sao cậu lại kết luận chuyện này có liên quan đến anh ta? Tớ cảm thấy lời nói của hai người kia không thể tin được, cậu...” Thấy sắc mặt Đường Hoan rất khó coi, cuối cùng La Vưu Phi lắc đầu. “Nếu cậu đã quyết định rồi thì tớ cũng không nói nhiều nữa, cần tớ giúp thì cứ nói một tiếng.”

Cô gật đầu, trong lòng như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau tới cực điểm.

Vốn cho là nếu mình chạy đủ xa thì có thể thoát khỏi ma trảo của anh ta, nhưng cuối cùng vẫn khó mà chạy thoát được.

Xe dừng lại ở cửa lớn vịnh Nguyệt Hồ. La Vưu Phi và Đường Hoan ngồi trong xe rất lâu mà không hề động đậy, bầu không khí nặng nề kinh khủng.

“Hoan Hoan, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, bờ vai tớ vĩnh viễn là nơi cậu có thể dựa vào.” Hồi lâu sau, La Vưu Phi lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc.

Cô quá hiểu nỗi đau thấu tim này. Cô cũng đã từng bởi vì Giang Chi Thịnh mà làm chuyện sai lầm, thậm chí còn một lần làm người yêu thương mình thất vọng. Cảm giác này thật sự rất khó chấp nhận.

Hít sâu một hơi, Đường Hoan lắc đầu. “Cám ơn cậu, Vưu Phi, tớ không sao. Cậu trở về đi, lái xe cẩn thận một chút nhé.”

Nói xong, cô cởi dây an toàn rồi xuống xe rồi đóng cửa lại, vẫy tay với La Vưu Phi.

La Vưu Phi há to miệng, cuối cùng không nói thêm gì, bỏ lại một câu. “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng có suy nghĩ nhiều quá.”

Nói xong, cô ấy nghênh ngang rời đi. Nhìn chiếc xe dần mất hút trong bầu trời đêm, vẻ mặt cô dần trở nên lạnh băng.

Cô xoay người, nhìn căn biệt thự giàu có nguy nga trước mặt. Lần đầu tiên, cô có cảm giác như đang chìm xuống địa ngục.

Lần đầu tiên tới nơi này, tuy cô không quá thích nhưng nó lại khiến cô có cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy vô cùng đau đớn.

Bước từng bước nặng nề vào bên trong, trong lòng cô đã sớm có quyết định. Mặc kệ Đoạn Kim Thần có đồng ý hay không, cô vẫn sẽ ly hôn với anh ta.

Với năng lực của Đoạn Kim Thần bây giờ, cô không đấu lại được anh ta, cũng không có cách nào báo thù cho đứa con, hiện giờ việc duy nhất cô có thể làm là ly hôn với anh ta.

Thay xong giày đi vào trong, dì Đồng chạy ra đón cô, ánh mắt mang theo chút lo lắng. “Cô chủ, sao cô lại trở về muộn như vậy, tôi có cần chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô không?”

Cô lắc đầu, thờ ơ hỏi: “Anh ta về rồi à?”

Anh ta tất nhiên là nói tới Đoạn Kim Thần.

“Cậu chủ...”

“Tìm anh có việc gì?”

Dì Đồng định trả lời, nhưng không ngờ giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên. Anh phóng khoáng bước tới gần, cùng lúc đó độ ấm quanh người cô chợt giảm xuống.

Đường Hoan đứng im tại chỗ, trong mắt hiện lên sự căm hận.

Dì Đồng thấy anh ta thì lập tức bước tới, cầm lấy cặp công văn và áo vest, cười nhẹ nói: “Cậu chủ trở về thật đúng lúc, cô chủ đang tìm cậu.”

Anh ta nhẹ gật đầu, giọng trầm thấp vang lên lần nữa: “Có chuyện gì?”

Bàn tay buông thõng cạnh người hơi siết chặt, Đường Hoan cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, xoay người ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta. “Đoạn Kim Thần, chúng ta ly hôn đi, tôi mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi quyết định rồi.”

Nói xong, cô xoay người bước nhanh lên tầng trên. Đoạn Kim Thần sau một thoáng sững sờ thì hoàn hồn, sắc mặt u ám đi theo cô lên trên, để lại dì Đồng và mọi người sững sờ tại chỗ.

Đang yên đang lành, sao tự dưng lại muốn ly hôn?

Đường Hoan chạy một mạch lên tầng trên, lúc định đóng cửa thì cửa lại bị một bàn tay to đỡ lại, còn hơi dùng sức. Cô cũng nhanh chóng đưa hai tay lên đẩy cửa, hai người chẳng ai nhường ai.

Nhưng sức giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, cuối cùng cô bị đẩy lùi hai bước, cửa cũng hoàn toàn bị đẩy ra.

“Cô phát điên cái gì vậy?” Giọng lạnh lùng của người đàn ông vang lên, anh ta bước từng bước một tới gần cô, trong mắt cuồn cuộn bão táp.

Đường Hoan giận dữ nhìn anh ta, hai con ngươi nhiễm đỏ tơ máu. Bây giờ trong đầu cô chỉ có hình ảnh đứa bé, cả người nó toàn là máu tươi. Cô hận, hận người đàn ông vô tình này, cũng hận bản thân thế nhưng vẫn còn yêu anh ta.

“Tôi điên rồi!” Cô bỗng gào lên, đôi mắt phượng xinh đẹp lấp lánh nước mắt. “Đoạn Kim Thần, chuyện tôi hối hận nhất đời này chính là đã gả cho anh!”