Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 244: Bệnh tình chuyển biến xấu



Trong lúc thất thần, phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.

“Hoan Hoan, cô đứng ở đây làm gì vậy? Chẳng phải tới đây thăm bà ngoại sao?”

Quay người, nhìn vào người vừa tới, Đường Hoan lễ phép chào hỏi, đè nén lại những đau khổ trong lòng, cô nhẹ giọng đáp: “Đã lâu không gặp bác sĩ Liễu.”

Bác sĩ Liễu hôm nay mặc một cây đồ trắng, trên cổ có đeo ống nghe, vừa nhìn là biết là bác sĩ rồi.

Thực ra bác sĩ Liễu là một người vô cùng cởi mở, chỉ là nếu như không nói chuyện cùng người khác sẽ có cảm giác anh khá nghiêm túc, nhưng một khi đã mở miệng là hoàn toàn sẽ khác.

“Quả thực là cũng có một khoảng thời gian rồi chưa gặp cô, vẫn luôn muốn hẹn riêng cô đi uống vài ly, nhưng đều bị Đoạn Kim Thần từ chối rồi.”

Giọng điệu của anh nghe có phần hờn tủi, tố cáo lại với Đường Hoan.

Nhìn vào dáng vẻ của anh lúc này, tuy tâm trạng đang không được tốt cho lắm, nhưng Đường Hoan cũng bị ép cười rồi.

“Anh có thể trực tiếp gọi điện thoại hẹn tôi mà, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

“Thật sao?”

Vừa nghe thấy câu nói của cô hai mắt bác sĩ Liễu như sáng lên, câu nói tiếp theo như mở khóa nòng súng vậy, “Chẳng trách hôm nay vừa ngủ dậy mí mắt phải liên tục nháy, hóa ra là có chuyện tốt xảy ra.”

“Phì”

một tiếng, Đường Hoan bật cười, nhìn cô cười, bác sĩ Liễu cũng cảm thấy vui theo cô, anh nói tiếp: “Sao thế? Cô cười gì vậy? Lẽ nào tôi nói gì sai rồi sao?”

Gật đầu, Đường Hoan thu lại nụ cười, bờ môi đỏ mọng của cô cử động: “Lần sau anh hãy nhớ rằng, theo quan niệm của người châu Á, nháy mí mắt trái là có chuyện tốt sắp xảy ra, còn nháy mí mắt phải là có chuyện xấu đang chờ đợi, tất nhiên điều này cũng không có gì chứng minh, chúng ta chỉ nên coi nó như chuyện đùa thôi.”

Cũng không thể trách bác sĩ Liễu được, dẫu sao thì anh từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, lại là người ngoại quốc, cái tên Liễu Tính là do anh tự đặt cho bản thân, trước đây người khác gọi anh bằng tên thật anh đều không vui, ép mọi người gọi anh là bác sĩ Liễu, bằng không sẽ lật mặt.

Lâu dần lâu dần, mọi người đều chuyển sang gọi anh là bác sĩ Liễu rồi.

“Văn hóa Trung Quốc quả nhiên là rộng mở, tôi tuy rằng thường xuyên ở trong nước, nhưng đối với văn hóa ở đây thật sự không thể hiểu được hết.”

Lúc đầu khi mới bắt đầu học tiếng Trung, anh quả thực đã bỏ ra không ít công sức, càng không cần nói tới chuyện tìm hiểu về văn hóa Trung Quốc.

“Không sao không sao, xem nhiều sách lịch sự hơn chút là biết ngay ấy mà.”

Cô nhún vai, thản nhiên nói.

Bác sĩ Liễu vừa nghe cô nói vậy, hai mắt như phát sáng, khen ngợi nói: “Trời ơi, Hoan Hoan, cô thật sự là đại diện cho phụ nữ Trung Quốc.”

Không chờ Đường Hoan lên tiếng, bác sĩ Liễu như vừa nghĩ ra điều gì đó, lắc đầu rồi nói tiếp: “Một người vừa xinh đẹp vừa nhẹ nhàng ấm áp như cô sao thể gả cho một gã giám đốc vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng như Đoạn Kim Thần được chứ? Tôi thật sự không hiểu.”

Mối quan hệ giữa anh và Đoạn Kim Thần vẫn luôn rất tốt, do vậy khi nói ra câu này anh dường như chẳng hề nể nang chút nào.

Đường Hoan trong nháy mắt không biết phải nói gì, cô cũng không thể nói cho anh biết gả cho Đoạn Kim Thần là hợp tác cùng có lợi giữa cô và anh được! Mím môi, cô mỉm cười nói: “Nếu như tôi có thể gặp anh trước, có lẽ người tôi lấy chính là anh rồi.”

“Ồ, vậy thì tôi đã không may mắn rồi.”

Bác sĩ Liễu tiếc nuối lắc đầu.

Đường Hoan khẽ cười, nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện.

“Tình hình của bà ngoại tôi thế nào, dạo gần đây không sao chứ?”

Vừa nói tới chủ đề chính, sắc mặt của bác sĩ Liễu bắt đầu trở nên trầm trọng hơn, dường như đang do dự không biết có nên nói cho Đường Hoan sự thật hay không vậy.

“Dù soa thì đó cũng là bà ngoại của cô, cô đã hỏi như vậy thì tôi cũng nói thật cho cô biết, tình hình hiện tại của bà ngoại cô không mấy lạc quan, tế bào ung thu trước đây chúng tôi phẫu thuật cho bà nay đã lại mọc thêm một tế bào khác.”

Điều này đối với Đường Hoan mà nói chẳng khác nào một tin động trời, trong chớp mắt cô như không thể chấp nhận được chuyện này, loạng choạng lùi bước về phía sau, nếu không có bác sĩ Liễu nhanh tay đỡ lấy cô, e rằng cô đã ngã xuống đất từ lúc nào không hay.

“Hoan Hoan, cô sao vậy?”

Bác sĩ Liễu lo lắng hỏi.

Đường Hoan không trả lời câu hỏi của anh mà hoang mang giữ lấy cánh tay anh rồi hỏi: “Trước đây chẳng phải các anh đã nói rằng bà ngoại tôi hồi phục rồi hay sao? Sao bây giờ lại xuất hiện thêm tế bào mới?”

Đầu móng tay sắc nhọn của cô đâm vào tay bác sĩ Liễu, nhưng anh vẫn gắng chịu.

Anh hiểu rất rõ vị trí của bà ngoại trong lòng Đường Hoan, nhưng anh là một người trước nay chưa từng biết nói dối, dưới ánh mắt đầy lo sợ của cô, anh đành gật đầu rồi chậm rãi nói: “Trước mắt chúng tôi đang lên kế hoạch để tiến hành làm phẫu thuật cho bà, dạo gần đây thời gian hôn mê của bà ngày càng dài, do vậy chúng tôi sẽ cố gắng tiến hành phẫu thuật sớm nhất có thể.”

Hai mắt Đường Hoan rưng rưng, trên thế gian này bà ngoại là người thân duy nhất của cô, vừa mất con xong cô tuyệt đối không thể tiếp tục mất thêm bà ngoại được, cô thật sự không thể chịu đựng nổi đả kích lớn như vậy.

Có nhiều lúc cô tự nghi ngờ liệu có phải do cô đã sinh ra ở nhầm thế giới rồi hay không, tại sao cuộc đời của cô lại phải trải qua nhiều đau khổ tới như vậy.

“Hoan Hoan, cô đừng kích động quá.”

Nhìn vào gương mặt trắng bợt của cô, bác sĩ Liễu vội vàng an ủi, “Tôi vừa nói là trường hợp xấu nhất, cô không lo lắng.”

Anh không ngờ rằng câu nói của anh lại có thể hù dọa cô đến thế này, ánh mắt có phần ăn năn.

Tâm trạng kích động của Đường Hoan dưới sự an ủi của bác sĩ cũng dần dần bình phục trở lại, thấy cô có vẻ bình tĩnh hơn không ít, bác sĩ Liễu liền mở miệng nói: “Tuy rằng tình trạng của bà ngoại có phần không tốt, có điều vẫn rất may mắn là cuộc phẫu thuật lần trước đã diễn ra vô cùng thành công, do vậy vẫn có thể cứu được.”

“Cứu thế nào?”

Đường Hoan căng thẳng hỏi, ánh mắt nhìn vào bác sĩ Liễu ngập tràn vẻ hy vọng và sợ hãi.

“Tôi sẽ lập tức chuẩn bị để tiến hành cuộc phẫu thuật thứ hai cho bà, phương án phẫu thuật và phối hợp trị liệu sẽ giống với lần trước, tôi tin rằng chắc chắn sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn được khối u trong não của bà ngoại cô, khả năng khôi phục là vẫn có hy vọng.”

“Cảm ơn…….”

Đường Hoan đỏ mắt nhìn anh, lúc này đây ngoại trừ câu nói này ra, cô thật sự không biết nói gì khác để bày tỏ tấm lòng của mình với anh.

Bác sĩ Liễu nghe xong liền vội vàng mở miệng.

“Đây là trách nhiệm cũng là nghĩa vụ của tôi, Hoan Hoan, đừng khóc nữa, đều trách tôi vừa rồi không nói rõ, tôi xin lỗi cô.”

Nghe anh nói như vậy, Đường Hoan vội vàng đưa tay lau nước mắt, ngại ngùng nói: “Không không, là do tôi quá kích động nên mới vậy.’’ Bác sĩ Liễu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tình cảm của cô dành cho bà ngoại của mình khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dồn toàn bộ tâm sức để chữa bệnh cho bà, được tôi, bây giờ mau đi thăm bà ngoại của cô đi, tôi tin bà ấy nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất vui.”

Đường Hoan gật đầu, cũng không khách sao với anh mà đẩy cửa phòng bệnh rồi tiến vào trong.

Bà ngoại nằm trong khu vực phònng VIP của bệnh viện, một đêm ở đây hết tới hàng mấy vạn, càng không nói tới chi phí thuốc thang.

Dựa theo năng lực tài chính hiện tại của cô, tuy nói rằng nuôi bà ngoại không có vấn đề gì, nhưng với số tiền viện phí đắt đỏ như vậy, cô quả thực không thể gánh vác.

Do vậy kì thực ra, cô vẫn còn may mắn khi có Đoạn Kim Thần thay cô làm việc này.

Khi vừa bước vào phòng bệnh thì đúng lúc nhìn thấy hộ tá đang giúp bà ngoại cô lau người, Đoạn Kim Thần đã tìm cho bà ngoại cô một hộ tá chuyên nghiệp, bất luận là kĩ năng xoa bóp hay thái độ đều không thể chê vào đâu được.

Thấy Đường Hoan tiến vào, hộ tá liền lịch sự chào hỏi cô, động tác trên tay vẫn không ngừng, lễ phép nói: “Cô Đường, cô tới rồi.”

“Ừ, làm phiền cô rồi.”

Đường Hoan gật đầu, sau đó im lặng đứng ở một bên, nhìn bà ngoại gầy gò hốc hác nằm trên giường, trong lòng cô không khỏi đau xót.

Không phải là cô không đồng ý lau người cho bà, mà là vì cô không chuyên nghiệp bằng hộ tá, hơn nữa cô cũng hoàn toàn không biết cách không chế lực của cánh tay.

Hộ tá chăm sóc bà ngoại cũng đã được một khoảng thời gian rồi, đối với Đường Hoan cũng đã có phần quen thuộc, cũng không quá thân thiết với cô, chỉ khách khí nói: “Đây là những việc mà tôi nên làm, hơn nữa mà nói giám đốc Đoạn đã trả lương cho tôi cao như vậy rồi, tôi nên làm tốt bổn phận của bản thân.”

Nghe thấy cái tên Đoạn Kim Thần, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót.

Hộ tá không nghe thấy cô nói gì, tiếp tục chuyên tâm vào công việc vẫn còn đang dang dở trên tay, sau khi làm xong mới thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng bệnh.

Đường Hoan lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường của bà ngoại, nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của bà, những giọt nước mắt như dâng trào lên trong khoang mắt của cô.

“Đều tại cháu không tốt, khoảng thời gian này không thường xuyên tới thăm bà, đồng ý với cháu bà nhất định phải sống tiếp, không được để cháu ở lại một mình nhé.”

Bác sĩ Liễu nói với cô rằng tế bào ung thư trong não của bà lại bắt đầu xuất hiện thêm, do vậy mới dẫn đến tình trạng hôn mê kéo dài của bà.

Nhớ lại lúc còn nhỏ khi cô sống chung với bà ngoại, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều được nghe bà kể chuyện, bây giờ nghĩ lại lúc đó cô quả thực không hiểu chuyện rồi, ban ngày bà ngoại còn phải đi làm, buổi tối còn nấu cơm cho cô ăn.

Trong lúc mọi người đều đã say giấc thì bà vẫn một mình âm thầm làm tiếp công việc thêu vá của mình.

Nhưng kể từ lúc bà ngoại đổ bệnh phải nằm viện, tình hình sức khỏe của bà ngày một giảm sút, bây giờ trên người chỉ còn lại da bọc ngoài xương mà thôi.

Cô thậm chí còn không dám nghĩ tới sau cuộc phẫu thuật lần thứ hai, bà ngoại sẽ còn gầy đến mức nào nữa.

“Bà ngoài, cháu đã mất đi mẹ và con rồi, cháu không thể tiếp tục mất thêm bà được nữa, cháu xin bà mau tỉnh lại có được không? Cháu thật sự sắp không thể chịu đựng nổi nữa rồi……”

Nhìn vào gương mặt khắc khổ hom hem của bà ngoại, từng giọt nước mắt nóng hổi của cô lăn dài trên má, vô tình rơi xuống đôi bàn tay gân guốc của bà ngoại.

Lúc mới đầu cô chỉ từ từ rơi nước mắt, nhưng sau đó lại bật khóc thành tiếng, dường như muốn trút hết mọi đau khổ phiền muộn trong khoảng thời gian này ra ngoài vậy.

Tiếng khóc vang khắp căn phònng, khiến ai nấy nhìn thấy cũng đều cảm thấy xót thương thay cho cô.

Bác sĩ Liễu chớp chớp đôi mắt, nhìn vào người đàn ông đứng ở bên cạnh rồi nói: “Cô ấy khóc tới mức đau lòng như vậy, anh còn không mau vào trong an ủi sao?”

Người đàn ông không lên tiếng, đôi mắt sắc lạnh của anh chăm chú dõi theo người phụ nữ ở trong phòng bệnh, cũng không biết anh đang nghĩ gì trong đầu.

Thấy biểu cảm của anh không chút cảm xúc nào, bác sĩ Liễu liền mở miệng nói: “Tôi nói anh là một khúc gỗ cũng không sai mà, đây là lúc mà Đường Hoan cần được an ủi nhất, anh còn không mau vào trong biểu hiện tình cảm đi, anh còn không đi tôi thay anh vào trong đó……..”

Nói còn chưa nói xong, ngay lập tức liền nhận được ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người đối diện của anh, câu nói còn chưa hết của bác sĩ Liễu như nghẹn lại cổ họng.

“Ok ok, tôi câm miệng.”

Đoạn Kim Thần không để tâm tới anh, chỉ im lặng nhìn vào trong phòng bệnh rồi quay người rời đi, bác sĩ Liễu thấy vậy liền vội vàng đuổi theo anh.

“Anh đi đâu vậy? Anh không chờ Hoan Hoan sao?”

“Tôi có hẹn với khách hàng.”

Lạnh lùng buông ra một câu rồi sải bước rời khỏi bệnh viện.

Cả ngày hôm nay Đường Hoan đều không tới công ty, chờ tới khi cô về nhà cũng đã là mười giờ tối rồi, tuy cả ngày hôm nay cô ở lại bệnh viện với bà ngoại, nhưng bà ngoại cũng chỉ tỉnh lại khoảng hai ba giờ đồng hồ rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.