Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 251: Tim như ngừng đập



Trong mắt Đoạn Kim Thần lướt qua vẻ bối rối, vừa định nói gì đó thì điện thoại lại bị Giang Chi Thịnh vô tình cúp máy.

Bên kia sau khi cúp máy, Giang Chi Thịnh nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, nhìn Đường Hoan vừa mới ngủ thiếp đi, trong mắt anh hiện lên sự chua xót.

Anh đột nhiên có chút hận mình yếu đuối chùn bước, nếu anh mạnh mẽ lại cứng rắn hơn một chút thì có lẽ giờ cô đã không phải thống khổ thế này.

Anh nhất định sẽ cướp lấy Đường Hoan từ tay Đoạn Kim Thần, tên khốn kia hại cô thảm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cô tiếp tục ở bên cạnh anh ta nữa.

Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoànĐoàn thị, Đoạn Kim Thần vừa định rời đi thì trợ lý Kiệt Sâm đột nhiên gọi cho anh nói đã tìm thấy video của camera giám sát, hỏi anh có muốn xem bây giờ không.

Đoạn Kim Thần vốn định đi tìm Giang Chi Thịnh, nhưng nghĩ lúc này cô cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, liền quay lại xem video.

Giờ phút này anh ngồi trên ghế làm việc, hai mắt thâm thủy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Trong màn hình Đường Hoan đi theo người đàn ông kia vào bãi đỗ xe, cũng không biết cô suy nghĩ cái gì mà không phát hiện một người khác lén lút cầm một cây gậy sắt đi đằng sau từ từ tiến sát lại gần cô tiếp đó tên kia vung gậy sắt trong tay lên không chút do dự đập vào ót cô.

Nhìn hình ảnh này khiến trái tim anh hung hăng co rút lại, may mà Giang Chi Thịnh tới kịp lúc bắt gặp cảnh đó.

“Hoan Hoan, cẩn thận!" Tim Giang Chi Thịnh như ngừng đập, anh ta chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy, cảm giác ấy hung hăng đâm lòng anh.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Đường Hoàn xoay người tránh thoát côn sắt mà tên kia đang đập xuống, cô hoảng sợ nhìn lướt qua côn sắt, không chút do dự chạy về phía Giang Chi Thịnh,Mà người đàn ông sau lưng cô thấy đánh không trúng liền liều mạng đuổi theo.

Giang Chi Thịnh nhìn về phía Đường Hoan rống to, “Đi sang bên phải!" Anh vừa dứt lời liên đạp mạnh chân ga, trực tiếp đâm về phía tên kia.

Một tên khác đã trốn đi sau khi thấy Giang Chi Thịnh, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của đồng bọn.

Đường Hoàn trốn sang một bên nhìn tên đàn ông choáng váng ngất ra đất, bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch.

Nếu vừa rồi Giang Chi Thịnh không gọi tên cô, cái gậy sắt kia mà đập xuống thì chắc chắn cô không chết cũng trọng thương, rất có thể giờ phút này đã nằm ra đây rồi.

Anh đè nén cảm xúc dưới đáy lòng xem hết video, có lẽ anh đã biết là ai làm nhưng vẫn có chút không dám tin.

Người phụ nữ ngây thơ hiền lành hồi trước, vì sao giờ lại trở nên không từ thủ đoạn như vậy? Cho dù biết là ai làm thì sao? Rốt cuộc thì anh vẫn nợ cô ta.

Anh cầm lấy di động trên bàn xoay người ra khỏi văn phòng, bây giờ Đường Hoan nhất định là đang ởchỗ Giang Chi Thịnh, mà anh sao có thể cho phép vỢ mình qua đêm ở nhà người đàn ông khác được.

Anh phóng xe nhanh như chớp đến nhà Giang Chi Thịnh, không thèm để ý người giúp việc ngăn cản trực tiếp xông vào trong.

Giang Chi Thịnh đang ở trên lầu với Đường Hoàn nghe thấy tiếng âm ĩ liền đi ra, nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang đẩy người ngăn cản mình xông vào, trong mắt anh ta hiện lên vẻ châm chọc.

“Tổng giám đốc Đoạn không đi hẹn hò với người trong lòng à, sao lại có thời gian rảnh hạ cổ đến chơi thế này?" Giang Chi Thịnh luôn luôn ôn nhuận như ngọc khiến lời này thốt ra từ miệng anh lộ vẻ rất khác biệt.

“Cô ấy đâu?" Đoạn Kim Thần cũng không thèm để ý đến lời anh ta nói, hai mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào anh ta.

Dù sao anh ta cũng vừa mới cứu Đường Hoan, nếu không có anh ta, anh thậm chí không dám tưởng tượng hiện giờ cô sẽ biến thành thế nào.

Nghe thấy lời anh nói, Giang Chi Thịnh giống như nghe được truyện cười, nụ cười châm chọc trên khỏe miệng càng lúc càng lớn, “Anh dựa vào cái gì mà đòi gặp cô ấy? Tôi tin anh nhất định biết chuyện lần nàyliên quan đến ai, nhưng anh luôn có cách làm cô ấy rơi vào nguy hiểm, một kẻ chỉ biết mang đến tổn thương cho cô ấy như anh thì dựa vào cái gì mà đòi gặp cô ấy" Tiếng ồn ào đánh thức Đường Hoan đang chim trong giấc ngủ say, cô vén chặn xuống giường, vừa mở cửa liền nhìn thấy Giang Chi Thịnh và Đoạn Kim Thần đang đứng đối diện nhau.

Hai người đàn ông khí thể tương đương đứng cùng một chỗ giống như hai tia chớp khiến người ta phải đui mù, thế nhưng giờ phút này trong mắt Đường Hoan lại chì nhìn thấy mình Đoạn Kim Thần.

Tầm mắt hai người lẳng lặng giao nhau trong không trung, Đoạn Kim Thần rút bỏ toàn bộ vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của anh.

Còn nhớ lúc cô vừa mới lấy anh, anh đã nói sẽ giúp đỡ cô, bảo vệ cô, chỉ cần cô muốn làm gì liền có thể thỏa thích làm.

Nhưng hiện giờ hồi tưởng lại vừa cảm thấy ấm áp lại vừa cảm thấy trái tim băng giá.

“Anh đã nói là hôm nay sẽ đến tìm tôi." Cánh môi trắng bệch của cô lúc đóng lúc mở, hai tròng mắt trong suốt nhìn anh không mang theo chút cảm xúc, “Nhưng anh luôn có cách khiến hảo cảm trong lòng tôi đối với anh mất đi từng chút một."Trái tim cô đột nhiên quặn đau, cô nhìn người đàn ông mình yêu này, đột nhiên có chút hối hận vì đã nói muốn ở chung với anh hai tháng xem sao.

Cô hối hận vì sao mình lại tin lời anh nói.

Đoạn Kim Thần sửng sốt, lúc này mới giây mình nhớ ra cô đang hỏi chuyện gì, “Công ty đột nhiên có cuộc họp quan trọng" Đây là lời giải thích của anh.

“Hội nghị gì mà còn quan trọng hơn cả việc đón vợ mình thế?" Giọng nói châm chọc khiêu khích của Giang Chi Thịnh vang lên, anh ta bước đến bên cạnh Đường Hoan, "Rõ ràng là chẳng quan tâm, cần gì phải tìm nhiều lý do như vậy." “Chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi không tới lượt anh lắm mồm." Ảnh mắt Đoạn Kim Thần lạnh lùng nhìn anh ta, nói rồi lại nhìn Đường Hoan, trầm giọng nói, “Trở về với tôi.”

“Hoan Hoan, có anh đây, em không việc gì phải sợ." Giang Chi Thịnh cản trước người Đường Hoan, “Nếu em không muốn trở về với anh ta, em cũng có thể ở lại đây.

Đoạn Kim Thần còn chưa lên tiếng, giọng Đường Hoan lại đột nhiên vang lên, “Không cần đầu, Đại Thịnh, tôi về trước đây.

Chuyện hôm nay rất cảm ơnanh, hôm nào tôi mời anh ăn cơm.

Dù thế nào cô cũng không muốn khiến Giang Chí Thịnh liên lụy vào chuyện này, suy cho cùng đây là chuyện giữa cô và Đoạn Kim Thần, huống hồ cô đã quyết định cho anh một cơ hội, nếu không trở về với anh chẳng phải là tăng thêm hiểu lầm giữa hai người sao? "Hoan Hoan.

" Giang Chi Thịnh vốn định nói thêm gì đó, nhưng không đợi anh ta nói hết lời, Đoạn Kim Thần đã duỗi tay ôm Đường Hoan vào ngực, “Anh Giang, vợ tôi nói muốn trở về với tôi, chuyện hôm nay coi như tôi nợ anh." Nói xong anh không cho Đường Hoan cơ hội nói chuyện tiếp, kéo cô đi đến ngưỡng cửa.

Giang Chi Thịnh không tự chủ được tiến về phía trước hai bước, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhìn xuống.

Dọc đường đi, không khí trong xe vô cùng đè nén.

Đường Hoan cảm giác được người đàn ông tỏa ra khí lạnh liền nhếch đôi môi đỏ mọng, cười lạnh trong lòng.

Rõ ràng chuyện này cô mới là người bị hại, vì sao anh lại tỏ vẻ giống như mình phải chịu uất ức lắm vậy? “Vì sao không gọi điện cho tôi?" Nghĩ tới chuyệnnày, anh đột nhiên tức giận trong lòng.

Lúc cô đi khám rõ ràng có thời gian để gọi điện cho anh, vì sao cô không gọi một cuộc nào cả? "Không phải anh nói sẽ đến đón tôi sao?" Đường Hoan hòi lại, sau khi nói ra miệng lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cô cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, cô đã sớm biết rõ người đàn ông này là người thế nào, không phải sao? Cần gì phải nghe lời giải thích của anh? “Tôi đã nói rồi, bọn họ lấy danh nghĩa của tôi mang em đi khám chẳng lẽ em không hỏi tí gì sao?" Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên nụ cười châm chọc, cô quay đầu nhìn anh, “Làm sao tôi biết được sẽ có người lấy danh nghĩa của anh mang tôi đi khám, anh đã lấy được video của camera giám sát rồi đúng không? Có phát hiện kẻ nào khả nghi không?" Cô không muốn rối rắm vấn đề này với anh, dù sao anh tới hay không cũng là chuyện đã rồi, cần gì phải tiếp tục truy cứu.

“Tạm thời không có, có điều tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này." Thấy cô không muốn nói nhiều, Đoạn Kim Thần cũng không rối rắm về đề tài này nữa, “Trong thời gian này tốt nhất em vẫn nên cần thận một chút,tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ em Nghe thấy anh bất thình lình quan tâm minh, Đường Hoan sửng sốt nhưng cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Có đôi khi cô thật sự không đoán ra được người đàn ông trước mắt rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì sao một giây trước là gió một giây sau lại có thể là mưa ngay được.

Dọc đường đi cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, mãi đến khi xe đi vào Càng Nguyệt Hồ cô mới hoàn hồn lại.

Khi cô muốn mở cửa xe ra ngoài mới phát hiện dọc đường đi đều bị anh ôm vào trong ngực, mặt cô liền ửng đỏ xinh đẹp như hoàng hôn lúc ráng chiều.

Vừa tiền vào phòng khác, Đoạn Kim Thần tiên tay vắt áo vest lên ghế sofa, giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên, “Em đi làm chút đồ ăn đi, tôi hơi đói." Trưa nay anh bận việc ở công ty không kịp ăn cả cơm trưa, sau đó Đường Hoan xảy ra chuyện lại ngựa không dừng vỏ đuổi tới nhà Giang Chi Thịnh, đến giờ đi qua đi lại cũng đã mấy tiếng, hiện giờ đều là buổi chiều rồi, tính ra gần như cả ngày nay anh đã không ăn gì.

Đường Hoan sửng sốt nhìn thoáng qua phòng khách, nghi ngờ lên tiếng, “Di Đồng đâu?"“Hôm nay dì ấy có việc xin phép về với ông bà, tôi đã sa thải người giúp việc khác rồi.”

Hàm ý là người giúp việc ở biệt thự đều đã đi hết rồi.

“Vì sao lại sa thải bọn họ?" Đường Hoan càng thêm không rõ rốt cuộc anh muốn làm gì, một căn nhà lớn như vậy chắc anh không định để cô một mình dọn dẹp đấy chứ? Nghĩ đến có khả năng này, mặt cô liền đen lại.

Biệt thự lớn như vậy, một mình cô dọn dẹp một ngày cũng không xong.

"Không phải em nói là cho chúng ta một cơ hội sao, nếu như vậy cần gì phải có người giúp việc." Anh trả lời một cách đương nhiên, Đường Hoan nghẹn họng phản bác, "Cho dù tôi nói là cho chúng ta một cơ hội, nhưng anh cũng không cần phải sa thải hết người giúp việc thế này chứ? ít nhất cũng phải để lại một hai người, căn nhà lớn thế này anh định để tôi dọn dẹp một mình ư?" Cô không vui trợn trắng mắt, anh xác định làm như vậy không phải là muốn dọa cô chạy sao? “Tôi sẽ mời người giúp việc theo giờ, mau đi nấu cơm đi." Đoạn Kim Thần ra lệnh, "Giữa vợ chồng phải có khói lửa là cơ bản nhất." "…" Không biết vì sao khi nghe anh nói ra nhữnglời này Đường Hoan lại có chút buồn cười, có điều có cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu liền đi vào phòng bếp.

Cô ở trong bếp mất hồn mất vía làm vài món đơn giàn, trong đầu lại lộn xộn không biết suy nghĩ cái gì Còn Đoạn Kim Thần sau khi vào phòng ngủ tắm rửa đơn giản xong liền đến thư phòng, cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Kiệt Sâm bảo anh ta điều tra sự việc hôm nay rốt cuộc là ai giật dây sau lưng.

Nhưng khi gọi được thì anh lại không nhắc một chữ nào đến chuyện đó, mà chỉ bảo anh ta cử hai người thân thủ tốt đến âm thầm bảo về Đường Hoan.