Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 253: Ghen ghét



Người phụ nữ kiêu ngạo như Lương Phi Phi đều thua trong tay anh ta, có thể thấy được thủ đoạn của anh ta cao siêu đến mức nào.

“Thật ra cô không cần hỏi tôi vấn đề này, bởi vì trong lòng cô đã có đáp án rồi."

Đợi cô ta kể lể xong, Đường Hoan chỉ dùng một câu liền nói đúng trong tâm, "Có ở bên anh ta hay không là quyền của cô, tôi cũng không thể cho cô đề nghị nào tốt cả, bởi vì tôi còn ghét anh ta hơn cả cô."

Sau khi nói xong, cô cũng không cho Đường Văn Tình cơ hội nói thêm gì nữa, cầm lấy túi xách ra khỏi quán cafe.

Hôm nay cô lãng phí nhiều thời gian nghe cô ta than phiền như vậy là quá nhân từ rồi, nếu là trước kia cô đã sớm mặc kệ.

Đường Vãn Tình nhìn cô càng đi càng xa, vẻ dịudàng trong mắt dần dần thay đổi.

Sau khi ra khỏi quán cafe, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, nheo mắt hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trạm xe bus.

Dù sao giờ cũng vẫn còn sớm, cô trở về cũng không biết làm gì, còn không bằng đi về bằng phương tiên công cộng.

Sau một tiếng rưỡi xe bus đến trạm, cô xuống xe đi về phía biệt thự.

Trạm xe bus ở Càng Nguyệt Hồ cách biệt thự một đoạn đường khá dài, vì thế cô tiện đường đi bộ trở về.

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái út Cũng không biết vì sao, rõ ràng vừa rồi bầu trời vẫn còn quang đãng mà giờ thời tiết lại đột nhiên âm U.

Tâm trạng Đường Hoan cũng vì thời tiết thay đổi mà trở nên có chút nặng nề, suy nghĩ lại tung bay ra xa van dăm.

Ngay khi cô đang cất bước đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô nhanh chóng tới gân.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy một chiếc ô tô con màu đen đang lao về phía cô, Cô nhanh chóng lùi về sau hai bước, xe lướt quabên người cô còn kèm theo cả một trận gió lớn.

Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim còn chưa hoàn toàn yên ổn lại thì chiếc xe kia đột nhiên quay đầu một lần nữa đâm về phía cô.

Cho dù có ngốc cũng biết được chiếc xe này đang nhằm vào cô.

Mắt thấy chiếc xe càng ngày càng gần, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, đây rõ ràng là đã mưu tính từ đầu.

Con đường này bình thường rất ít xe qua lại, mà chỗ này lại là góc khuất camera giám sát, nếu hôm nay cô thật sự toi mạng ở đây, hung thủ hoàn toàn có thể tránh thoát hình phạt ung dung ngoài vòng pháp luật.

Hiện giờ không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy, cô lập tức quay đầu bỏ chạy, bởi vì chạy quá nhanh lại đi giày cao gót nên cô bị treo chân, trực tiếp té ngã ra dát.

Nhìn chiếc xe càng ngày càng gần, cô bất giác nhắm chặt mắt lại, ngay khi cô cho rằng chiếc xe sẽ vô tình đè qua người cô thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Ấm" lớn.

Cô từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy một chiếc Ferrari đen đâm vào chiếc xe con kia, may mà chỉ đâm vào thân xe nên hai chủ xe đều không có vấn đề gì.Chỉ tiếc cho chiếc Ferrari mấy trăm vạn kia, nếu cứ như vậy mang đi sửa đoán chừng cũng phải tốn mấy chục vạn.

Thân hình cao lớn của Đoạn Kim Thần xuống khỏi ghế lái, anh nhếch môi mỏng đi đến gần chiếc xe kia, lỗi kẻ gây chuyện xuống khỏi xe sau đó đấm một phát vào bụng gã, "Ai sai mày làm như vậy? Nói!" Anh từ trên cao nhìn xuống gã đàn ông bị đánh ngã ra đất đất, dẫm chân lên ngực gã lạnh giọng chất van.

Giờ phút này hai chân Đường Hoan như nhũn ra, cho dù cô cố gắng bò dậy khỏi mặt đất mấy lần nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm.

Gã đàn ông bị đánh ngã xuống đất không ngừng cầu xin tha thứ, "Thật xin lỗi, tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ mới có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy, tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, tôi bảo đảm về sau sẽ không tái phạm nữa."

“Bị ép bất đắc dĩ."

Đôi mắt sắc bén của Đoạn Kim Thần nheo lại, cả người tản ra hơi thở càng thêm rét lạnh, “Bi ai ép?" "Tôi.."

Gã đàn ông vốn định nói mình không thể nói ra được, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Đoạn Kim Thần liền chuyển sang câu khác, “Tôi chỉbiết đối phương là phụ nữ chứ không biết họ tên cô ta, tôi chỉ thu tiền làm việc giúp cô ta thôi.

Cầu xin anh hãy buông tha cho tôi, trên tôi có mẹ già dưới có con nhỏ phải nuôi, cầu xin anh đừng tố cáo tôi "Nếu dám phạm pháp thì cũng phải chuẩn bị tốt mà gánh vác hậu quả."

Đoạn Kim Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay mang theo vết chai lấy di động từ trong túi áo ra, bấm gọi cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, Đoạn Kim Thần nhìn gã đàn ông bị xe cảnh sát mang đi rồi mới quay đầu lại nhìn người phụ nữ vẫn đang ngồi dưới đất không đứng dậy nổi.

Sắc mặt Đường Hoan vẫn còn tái nhợt, hai tay run nhè nhẹ, cô vừa mới trải qua giây phút sinh tử, còn tưởng rằng mình phải nói lời từ biệt với thế giới này rồi.

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ xuống, anh duỗi tay cầm lấy tay cô kéo lên khỏi mặt đất, sau đó ôm cô vào ngực, "Em thế nào rồi? Có bị thương không?" Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, trái tim vẫn luôn run rẩy không ngừng của Đường Hoan mới từ từ bình phục lại, "Tôi không sao, sao anh lại ở chỗ này?" Lúc này không phải anh đang ở công ty sao, saolại đột nhiên trở về? Cảm nhận được thân thể run rẩy của cô, cánh tay anh ôm lấy eo cô càng chặt hơn, “Để quên văn kiện ở nhà " May mà anh trở về, nếu không anh thật sự không dám tưởng tượng giờ phút này Đường Hoan sẽ biến thành thế nào.

Xe đã bị hỏng, Đoạn Kim Thần gọi điện bảo người ta đến xử lý rồi ôm cô về biệt thự.

Mãi đến khi tiến vào phòng khách, Đường Hoàn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại tinh thần từ cơn hoảng sơ, Đoạn Kim Thần thuận tay đưa một ly nước ấm cho cô, nhìn cô nhíu mày lại, "Gần đây có phải em đắc tội với ai không, vì sao lại có người muốn giết em?" Đường Hoan lắc đầu, nhận lấy cốc nước anh đưa uống một ngụm rồi mới nhàn nhạt mở miệng, “Tôi đâu có đắc tội với ai, đều là người khác đắc tội tôi cả.

Cô nói chính là sự thật, bất kể là quá khứ hay hiện tại, từ trước tới giờ cô đều không chủ động trêu chọc bất cứ người nào hết, nhưng lại có vài người nhìn cô không vừa mắt cứ thích gây phiền phức với cô.

Ngay cả ông già lần trước cũng thế, không biết cô đắc tội ông ta khi nào mà lại cần ông ta phải tự mình ra tay.Nghĩ đến vài ngày liên tiếp xảy ra sự cố, anh nhíu mày lại, "Mấy ngày nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài, công việc cử tạm gác sang một bên đã! Tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng chuyện này."

“Anh định điều tra thế nào? Chỗ đó hẻo lánh lại không có camera, nếu gã kia cắn răng không chịu nhận thì chẳng phải cả đời cũng không biết người giật dây đằng sau là ai ư? Hơn nữa, tôi cũng không thể vì chút chuyện như vậy mà không đi làm được, ai sẽ làm việc thay tôi?" Cô biết anh cũng vì tốt cho cô, nhưng cho dù trốn trong biệt thự thì người khác cũng có thể tìm tới cửa, nếu như vậy chẳng thà chủ động dụ rằn ra khỏi hang.

Cô luôn không thích làm đóa hoa trong nhà kính, như vậy quá mức yếu đuối, sẽ chỉ làm người khác bắt nat.

“Tôi sẽ sắp xếp công việc, hiện giờ người kia lại lịch không rõ, nếu không điều tra ra người giật dây sau lưng thì sau này em vẫn có thể gặp phải nguy hiểm."

Giọng anh rét lạnh không cho phép phản bác, "Hôm nay em đi đâu vậy?" “Ra ngoài gặp Đường Văn Tình" Cô nói đúng sự thật, đây cũng không phải bí mật gì, huống hồ nếuchuyện này có liên quan đến Đường Văn Tình thì vừa lúc chứng minh được những gì cô ta biểu hiện ra ngoài hiện giờ chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi.

“Về sau ít gặp cô ta thôi" “Anh nghi ngờ chuyện này do cô ta làm."

Đường Hoan nhanh chóng mở miệng, nhìn anh chăm chăm không chớp mắt.

Đoạn Kim Thần cười lạnh, “Em cảm thấy trên thế giới này thật sự có nhiều người mất trí nhớ như vậy sao?" Sau khi nói xong, anh cầm văn kiện đi luôn, không để Đường Hoan có cơ hội phản bác.

Khi anh đi ra biệt thự, một chiếc Lamborghini đen đã dừng ở cửa, đợi đến khi anh lên xe liền giống như mũi tên rời cung chạy như bay trên đường cái.

Gió nhẹ từ thổi vào từ cửa sổ xe kéo theo sợi tóc đen như mực của người đàn ông, đôi mắt thâm thủy của anh hiện lên tia sáng, khuôn mặt Mộ Vũ Nghiên chợt lóe lên trong đầu.

Anh cầm lấy điện thoại, môi mỏng khẽ mở, “Kiệt Sâm, làm giúp tôi một việc.

Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Đoàn thị.Đã qua một ngày kể từ chuyện hôm qua, dưới sự uy hiếp của người đàn ông, Đường Hoan vốn định đi làm đành phải ở nhà.

Ảnh mặt trời sau buổi trưa bao phủ cả thành phố, người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, thân hình cao lớn kéo ra một cái bóng thật dài.

Cửa văn phòng vốn đóng chặt đột nhiên bị người đẩy ra, Mộ Vũ Nghiên tươi cười như hoa đẩy cửa tiến vào, “Thần, sao anh lại đột nhiên muốn gặp em thế?" Trong lòng cô ta là niềm vui không kiềm chế được, khoảng thời gian trước Đoạn Kim Thần lạnh lùng với cô ta như vậy khiến cô ta rầu rĩ không vui rất lâu, hôm nay vừa nhận được điện thoại của anh cô ta liền ngựa không dừng vỏ chạy tới đây, còn đang mừng thầm cuối cùng Đoạn Kim Thần cũng nhớ đến mình.

“Ngồi đi Người đàn ông quay lưng về phía cô ta, giọng nói rét lạnh vang lên.

Mộ Vũ Nghiên không rõ nguyên do, vui vẻ ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu mong chờ nói, “Thần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại vội vã gọi em qua như vậy" Đoạn Kim Thần cũng không sốt ruột trả lời câu hỏi của cô ta, anh cất bước đi đến trước bàn làm việc cầm lấy túi giấy màu vàng, sau đó vớt trước mặt cô ta.Giấy tờ bên trong túi theo đó rơi ra ngoài, khi nhìn thấy thứ bên trong, đồng tử của Mộ Vũ Nghiên có rút lại.

"Thần.

Anh..."

"Em có gì để giải thích không?" Hai tròng mắt Đoạn Kim Thần rét lạnh, giọng điệu lạnh như băng mỏng.

Toàn thân anh tòa ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần.

Nhưng đối diện với cơn giận của người đàn ông, Mộ Vũ Nghiên chỉ hoàng sợ trong nháy mắt rồi rất nhanh bình tĩnh lại, “Em thừa nhận mấy bức ảnh này là do em sai người chụp, em chỉ không cam lòng anh bị cô ta lừa gạt thôi " “Chuyện của tôi không cần em can thiệp!" Người đàn ông tức giận đập tay lên bàn, Mộ Vũ Nghiên bị dọa nháy mắt ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu nào nữa.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy em cực kỳ hiểu tôi, thế nhưng giờ xem ra là không phải vậy."

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Mộ Vũ Nghiên lướt qua vẻ bối rối, lắc đầu nói: "Không phải, em đương nhiên hiểu anh, em chỉ..."

“Nếu hiểu vậy em nên biết tôi ghét nhất là ngườikhác nhúng tay vào cuộc sống của tôi, tôi có thể bao dung em, nhưng không có nghĩa là em có thể chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi."

Giọng anh rét lạnh không chút cảm xúc, ánh mắt nhìn cô ta lạnh như bằng.

Sự không cam tâm trong lòng cô ta càng ngày càng đậm, không ngừng ăn mòn lý trí cô ta, lời nói ra miệng cũng không suy nghĩ, “Anh nhất định phải che chở cô ta như vậy sao? Anh nói cho em biết đi, có phải anh yêu cô ta rồi không, nếu không thì vì sao anh lại lừa em lâu như vậy? Anh rõ ràng đã đồng ý kết hôn với em, nhưng bây giờ anh lại phản bội!" Trong nháy mắt nói ra cô ta cũng cảm thấy kinh sợ, dường như không thể tin được mình lại kích động đến mức buột miếng nói ra như vậy.