Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 55: Gặp gỡ



“Hoan Hoan, em bị sao vậy?” Giang Chí Thịnh nghi ngờ hỏi, giọng điệu mang theo chút thất vọng.

Nghe cách anh gọi Đường Hoan ngọt ngào tới vậy, ánh mắt Đoạn Kim Thần ánh lên vẻ không vui, anh đẩy Đường Hoan ra phía sau lưng, gằn giọng nói:

“Giám đốc Giang, chú ý cách xưng hô của anh!”

Sắc mặt của Giang Chí Thịnh ngay lập tức liền thay đổi, cuộn chặt tay. Anh đã yêu cô lâu như vậy, nhưng lần này mới chỉ về muộn có vài tháng thôi đã biến anh trở thành kẻ đến sau. Vừa nghĩ tới đây, anh cảm thấy không chút cam lòng, anh nói:

“Tôi và cô ấy quen biết nhau hơn mười năm nay, tình cảm giữa hai chúng tôi không phải ai cũng có thể hiểu được!”

Ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của anh rất rõ ràng, cho dù anh có là chồng của Đường Hoan thì sao? Thậm chí thời gian tôi quen biết cô ấy còn nhiều hơn cả anh!

Bị câu nói ấy đâm trúng tim đen, máu nóng trong người Đoạn Kim Thần như sục sôi, anh tiến về phía trước túm lấy cổ áo của Giang Chí Thịnh:

“Anh có quen biết cô ấy lâu hơn nữa thì cũng chẳng là gì so với người chồng hợp pháp của cô ấy như tôi!”

Đánh dấu chủ quyền của riêng mình, Đường Hoan là người của anh, cho dù thời gian hai người họ có quen biết nhau nhiều hơn nữa cũng chẳng thể làm thay đổi mối quan hệ vợ chồng hợp pháp của họ. Giang Chí Thịnh biết những điều anh nói là sự thật, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn vô cùng lẫn lộn, có điều anh vẫn nhất quyết không vì những lời ấy mà chịu lùi bước, cố tình đi qua người Đoạn Kim Thần, đứng bên cạnh Đường Hoan rồi nói:

“Hoan Hoan, sắp xếp thời gian chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm có được không?”

Nhưng Đường Hoan không hề trả lời anh, ánh mắt của cô ngơ ngác ngó nhìn xung quanh. Cho đến tận lúc này, Giang Chí Thịnh cuối cùng cũng cảm nhận thấy có điều gì đó không đúng ở đây, dáng vẻ hiện tại của cô rất giống với anh khi còn nhỏ, nhất định không muốn giao tiếp với người khác, có khi nào cô mắc bệnh tự kỷ rồi không? Anh chau mày, nghiêng đầu nhìn Đoạn Kim Thần, anh hỏi:

“Có phải cô ấy mắc bệnh tự kỷ rồi không?”

Đoạn Kim Thần không ngờ được rằng anh có thể đoán trúng, bặm môi không trả lời, có điều sự im lặng cũng ngầm chứng tỏ anh đã thừa nhận. Trong nháy mắt, Giang Chí Thịnh như biến thành kẻ khác, anh tức giận tiến về phía trước một bước, giữ chặt lấy cổ áo của Đoạn Kim Thần.

“Anh là kẻ khốn nạn, anh đối xử với cô ấy như vâyh sao? Anh rốt cuộc đã làm gì với cô ấy?”

Đường Hoan vẫn luôn núp sau lưng Đoạn Kim Thần, khi thấy Giang Chí Thịnh động tay liền vội vàng đi tới đẩy anh ra khỏi người Đoạn Kim Thần, đứng ở giữa, đẩy Đoạn Kim Thần ra phía sau lưng. Cô phẫn nộ nhìn Giang Chí Thịnh, cùng lúc đó trong mắt cô, anh chính là kẻ xấu.

Đoạn Kim Thần thấy cô đứng ra bảo vệ mình, ánh mắt bỗng sáng lên. Hành động vừa rồi của cô khiến Đoạn Kim Thần rất thích, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Giang Chí Thịnh. Người phụ nữ anh luôn muốn được bảo vệ và che chở, nay lại dùng thái độ của kẻ địch để đối đầu với anh. Nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Đường Hoan, Giang Chí Thịnh bỗng cảm thấy vô cùng đau khổ, giận dữ gào lên:

“Em còn nhớ sáu năm trước anh cũng từng bị mắc bệnh tự kỷ giống em hay không? Lúc đó chính em là người bảo anh phải mở lòng để bước ra thế giới, ngày ngày trêu đùa với anh, nghĩ cách giúp anh vui vẻ, còn gọi anh là tiểu tử thối, em còn nhớ không? Anh chính là tiểu tử thối đây!”

Dòng suy nghĩ như quay trở về thời điểm sáu năm trước, lúc đó anh vừa bắt đầu vào đại học, là một người không thích nói chuyện với bất kì ai. Các bạn học nhìn thấy anh cũng không màng tới anh, chỉ có một mình cô coi anh là bạn, hàng ngày đều nghĩ cách chọc anh vui, là cô đã xuất hiện trong lúc anh bi thương nhất, giúp anh thoát ra khỏi khoảng thời gian khủng hoảng khi ấy. Tới bây giờ, cô lại mắc bệnh tự kỷ giống với anh trước đây, anh sao có thể bỏ mặc cô được chứ?

Ánh mắt của Đường Hoan bỗng có chút rung động, cô nhìn vào Giang Chí Thịnh đang đứng ở trước mặt, dường như nhớ lại điều gì đó, mơ màng ngơ ngác. Có vẻ như cô nhìn thấy anh, rồi lại dường như thông qua anh mà nhìn thấy một bóng hình khác, lí nhí nói: “Tiểu tử thối….”

Đôi mắt trong veo bỗng cay cay, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Đáy lòng Đoạn Kim Thần mừng rỡ, khi thấy biểu cảm trên gương mặt của Đường Hoan thay đổi, thứ mà không biết từ bao lâu đã mất đi. Nhưng khi thấy Đường Hoan rơi nước mắt, không biết điều gì đó vô hình khiến anh nổi giận. Khoảng thời gian này anh chính là người luôn ở bên cạnh cô, ngày ngày nghĩ cách khiến cô được vui, nhưng dù chỉ một chút thay đổi nhỏ nhoi thôi cô cùng chưa từng dành cho anh. Ngày hôm nay, chỉ thông qua một đoạn hội thoại ngắn ngủi mà Giang Chí Thịnh nói với cô thôi, cô quả nhiên lại có phản ứng lớn tới mức như vậy. Máu ghen bỗng nổi lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía Đường Hoan.

Giang Chí Thịnh nghe thấy cô lẩm nhẩm, hai mắt sáng bừng lên, tiến về phía trước định ôm lấy cô nhưng lại bất ngờ bị Đoạn Kim Thần ngăn lại. Anh hụt bước, khi đưa mắt nhìn lên thì Đường Hoan đã nằm trong lòng của Đoạn Kim Thần mất rồi. Đôi mắt anh như phát lửa, gằn giọng nói với Đoạn Kim Thần:

“Đoạn Kim Thần, anh buông cô ấy ra!”

Nhưng Đoạn Kim Thần lại chẳng hề màng tới câu nói của anh, dùng lực ôm siết lấy eo của Đường Hoan.

“Giang Chí Thịnh, tôi cảnh cáo anh thêm một lần nữa, đừng hòng có ý đồ gì với vợ tôi.” Dứt lời liền nắm tay Đường Hoan rời đi.

Giang Chí Thịnh tức giận, cuộn chặt tay đi theo, nhưng tới cuối cùng đành bỏ cuộc, anh không muốn Đường Hoan phải chịu khổ vì cơn thịnh nổ này của mình. Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần kéo đi rất nhanh, cô không biết anh bị làm sao, chỉ có thể tròn mắt bất lực nhìn vào anh. Sau khi lên xe, cô thu mình trong một góc xe.

“Có phải em có thể nói chuyện được đúng không? Chỉ là không muốn mở miệng?” Một giọng nói lạnh lùng được phát ra từ trong miệng của người đàn ông, anh nắm vô lăng, gân xanh ào ào nổi lên.

Đường Hoan theo bản năng lắc đầu, một câu cũng không dám nói ra. Chiếc xe như một chiếc mũi tên, bay nhanh trên đường đi, khi tới đây anh cần dùng tới hai giờ đồng hồ, nhưng khi quay về, khoảng thời gian đã bị anh rút ngắn xuống còn một giờ đồng hồ. Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, anh kéo tay Đường Hoan lên tầng. Do quá sợ hãi, Đường Hoan đến thở cũng không dám thở mạnh, như một chú thỏ trắng ngơ ngác, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo anh.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị đóng lại, Đường Hoan bị anh dùng lực mạnh đẩy vào trong. Nhìn vào dáng vẻ chim sợ cành cong của cô, đáy mắt Đoạn Kim Thần lướt qua một tia chế giễu:

“Không phải ban nãy em vẫn có thể nói chuyện được sao? Bây giờ thì nói đi, mau lên!”

Đường Hoan hoảng sợ, không ngừng lùi bước về phía sau, hai bàn tay bất an đan chặt vào nhau, cúi gầm mặt đứng ở đó. Bộ dạng trầm lặng lúc này của cô khiến Đoạn Kim Thần nhớ lại cảnh tượng ở bên bờ biển. Lí trí dần dần bị thay thế bởi lửa giận, anh tiến lên phía trước nắm lấy cằm cô.

“Anh bảo em nói!”

Giọng nói như cao hơn vài nhịp, Đường Hoan giật mình sợ hãi, hai mắt rưng rưng. Tới cuối cùng, khi chút lí trí cuối cùng của Đoạn Kim Thần mất đi, anh như một chú sư tử dữ dằn, ép cô lên giường. Đường Hoan bị hành động đột ngột này của anh làm cho giật mình, muốn trèo ra khỏi giường, nhưng trước sức ép lớn từ anh, cô chỉ còn cách giơ tay ôm lấy đầu. Hành động như vậy khiến cô nhớ lại hình ảnh bị người khác bắt cóc rồi giày vò trên giường, một lưỡi dao rạch qua chân khiến cô bị thương nặng, tất cả như ùa về trong trí não của cô. Đường Hoan sợ hãi hét lên:

“Aaaa….”

Cảnh tượng ngày hôm đó không ngừng hiện ra trong đầu cô, người đàn ông ngoại quốc đè lên người cô, giằng xé quần áo của cô, một nhát dao xượt qua làn da của cô. Sự khủng hoảng ngày một gia tăng khiến cô vùng vẫy càng mạnh hơn, Đoạn Kim Thần không màng tới phản ứng của cô, vẫn tiếp tục hôn sâu lên môi cô. Cảm giác ướt át, ấm nóng đang rơi trên cổ, cộng thêm sự sợ hãi đã đạt tới cực điểm, hai mắt cô nhắm lại rồi ngất đi.

Cảm nhận được người ở dưới thân bỗng nhiên không chút động đậy, Đoạn Kim Thần dừng lại hành động của mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện gương mặt cô tràn ngập nước mắt, lí trí mất đi nay đã quay trở lại. Anh đưa tay vỗ lên mặt cô, không ngừng gọi tên cô:

“Hoan Hoan….Hoan Hoan….”

Nhưng câu trả lời của anh chỉ là sự yên lặng, ánh mắt Đoạn Kim Thần hỗn loạn, trong lòng vô cùng tự trách. Rõ ràng biết rằng cô mắc bệnh tự kỷ, không nên ép buộc, nhưng anh quả nhiên lại làm ra những chuyện như vậy. Đặt cô nằm ngay ngắn lại trên giường, nhìn vào giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt của cô, anh đau lòng, dằn vặt bản thân.

Đường Hoan sau khi ngủ một giấc dậy, bắt đầu nảy sinh một chút kháng cự với Đoạn Kim Thần, có điều trước sự kiên nhẫn ân cần của anh, cô dần dần buông lỏng cảnh giác. Vì mong muốn bệnh của cô thuyên giảm, Đoạn Kim Thần quyết định sẽ đưa cô ra ngoài nhiều hơn, sau khi sắp xếp và bàn giao lại công việc trong công ty, anh và Đường Hoan sẽ bắt đầu xuất phát.

Chiếc xe vừa rời khỏi biệt thự không lâu lại bất ngờ đón tiếp một vị khách không mời, Lương Phi Phi vừa định xuống xe thì nhìn thấy xe của Đoạn Kim Thần vừa hay khuất lấp, cô liền lập tức lái xe đi theo. Sau khoảng ba tiếng đồng hồ lái xe, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở lưng chừng một đỉnh núi. Xe của Đoạn Kim Thần dừng lại không lâu thì Lương Phi Phi cũng kịp nối đuôi theo tới. Lúc này, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan đã xuống xe, cả hai đang chuẩn bị chuyển đồ từ trong xe ra, Lương Phi Phi đi tới, đôn đả tiến lại gần Đoạn Kim Thần rồi nói:

“Anh Kim Thần!”

Một mùi hương nước hoa xộc thẳng lên mũi, Đoạn Kim Thần chau mày, đưa mắt nhìn sang gương mặt đang cười tươi như hoa của Lương Phi Phi. Một ánh mắt sắc lạnh, anh lên tiếng hỏi:

“Sao cô lại ở đây?”

Lương Phi Phi nhanh nhảu đáp, giọng điệu có chút giận dỗi:

“Anh Kim Thần, sao anh ra ngoài chơi mà không gọi em một tiếng vậy? Không phải vì vừa đúng lúc em tới tìm anh thì em thật sự không biết anh ra ngoài chơi rồi đó!”

Cô luôn miệng thầm trách Đoạn Kim Thần, tựa như Đường Hoan vô hình đứng ở đó vậy. Đường Hoan đối với sự xuất hiện đột ngột này của Lương Phi Phi dường như cũng chẳng hề có quá nhiều thay đổi. Đoạn Kim Thần không ngờ Lương Phi Phi lại theo anh tới đây, nhưng bây giờ đang ở ngoại thành rồi, đuổi cô về cũng không hay, chỉ còn cách chấp nhận.

Bầu trời xanh không biết từ lúc nào bỗng tối sầm lại, Đoạn Kim Thần căng lều, sau khi Đường Hoan dùng bữa xong, thấy cô có vẻ mệt liền đưa cô vào trong lều nằm nghỉ ngơi. Lương Phi Phi ở bên cạnh theo dõi cách Đoạn Kim Thần ân cần chăm sóc cho Đường Hoan, trong lòng đố kỵ đến phát điên. Thân hình của cô cũng chẳng ra sao, ngoại trừ gương mặt ra, còn có gì nữa chứ? Hậm hực không yên, chỉ cho đến khi Đoạn Kim Thần đưa Đường Hoan đi nghỉ, cô mới quay người đi về một hướng khác.

Ở bên trong lều, Đoạn Kim Thần đắp chăn cho Đường Hoan, vuốt một sợi tóc còn vương trên mặt cô sang một bên. Đường Hoan giương đôi mắt ngây thơ của mình nhìn vào anh, đôi mắt trong veo, yên ả như mặt nước hồ thu.

“Aa…..”

Một tiếng kêu thất thanh bỗng truyền tới, sắc mặt Đoạn Kim Thần ngay lập tức liền thay đổi, dặn dò Đường Hoan:

“Em ở đây đừng chạy đi đâu cả, anh sẽ quay trở lại ngay thôi!”

Dứt lời, không chờ Đường Hoan phản ứng, anh liền chạy ra khỏi lều. Đường Hoan giơ tay với theo anh, trong lòng có chút lạc lõng. Đoạn Kim Thần chạy tới lều của Lương Phi Phi, trầm giọng hỏi:

“Sao thế?”

Không chờ anh nhìn rõ tình hình hiện tại, Lương Phi Phi bật người đứng dậy sà vào lòng anh, mùi hương nước hoa của phụ nữ xộc thẳng lên mũi anh. Khắp người Lương Phi Phi run rẩy, giọng nói có chút nghẹn ngào:

“Anh Kim Thần, vừa rồi có một con chuột rất to chạy qua chỗ em….”

Khuôn mặt anh tuấn của Đoạn Kim Thần tối sầm lại, giơ tay đẩy cô ra khỏi người, lạnh lùng nói:

“Bây giờ không sao nữa rồi!”

Nói xong liền quay người rời đi, nhưng không ngờ lại bất ngờ bị Lương Phi Phi ôm từ phía sau, nhất định không để anh đi.

“Anh Kim Thần, em sợ lắm, anh ở đây với em được không? Con chuột lúc nãy vừa to vừa đen, em sợ lát nữa nó sẽ lại quay lại…”

Giọng nói nhu mì mang theo chút oan ức, hai cánh tay ôm chặt lấy anh nhất định không chịu buông ra. Đây chỉ là do cô cố ý lừa anh mà thôi, ở đây làm gì có con chuột nào chứ? Cô chỉ là muốn hai người được ở bên nhau lâu hơn chút thôi. Đoạn Kim Thần mất dần kiên nhẫn, dùng lực đẩy mạnh cánh tay cô ra khỏi người.

“Phi Phi, đừng có làm loạn nữa.”

“Em không làm loạn mà.” Như một chú cá nhất quyết không rời, Lương Phi Phi giữ chặt cánh tay anh, oan ức nói: “Em thật sự sợ mà, anh Kim Thần, những nơi như này có thể có chuột thì cũng có thể có cả nhện hay những thứ khác nữa, em biết phải làm sao?”

Nói xong, cô cố ý làm bộ run rẩy sợ hãi, dựa đầu vào vai anh, cả người nép sát vào người anh. Sau một hồi thấy cô vẫn nhất quyết không chịu buông tay, Đoạn Kim Thần chỉ còn cách ở lại với cô một lúc. Thấy Đoạn Kim Thần không rời đi, ánh mắt Lương Phi Phi bỗng lướt qua một tia đắc ý:

“Anh Kim Thần, có phải anh thích người phụ nữ kia không?” Lương Phi Phi lên tiếng thăm dò, khi nhắc tới Đường Hoan, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

Trong mắt Lương Phi Phi, loại phụ nữ nghèo khổ như Đường Hoan sao có thể xứng đôi với Đoạn Kim Thần được cơ chứ, chỉ có cô mới xứng đáng với anh.

“Gọi chị dâu.” Khi nói tới Đường Hoan, ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng đến lạ thường.

“Em không thích gọi thế.” Lương Phi Phi ngoảnh mặt sang một bên, kháng cự nói: “Không phải ai cũng đều có thể làm chị dâu của em.”

Đoạn Kim Thần không muốn tiếp tục phí lời với Lương Phi Phi, cuối cùng vẫn chưa yên tâm với Đường Hoan, bỏ mặc Lương Phi Phi, đi ra khỏi lều của cô. Khi Đoạn Kim Thần quay trở lại lều của Đường Hoan, phát hiện bên trong không một bóng người, đáy mắt anh bỗng ánh lên một tia hốt hoảng, vội vã ra khỏi lều. Cô ấy chẳng phải ở trong lều hay sao? Giờ lại đi đâu mất rồi đây? Anh chạy tới các khu vực xung quanh tìm kiêm bóng hình của cô, luôn miệng gọi tên cô:

“Đường Hoan….Đường Hoan…”

Nhưng câu trả lời mà anh nhận được vẫn chỉ là tiếng chim hót, tiếng muông thú vẫy gọi hay tiếng lá cây rì rào trong gió, nỗi hoảng sợ trong lòng anh được đẩy lên cao hơn. Khi đi tới một con đường đá ở sườn núi, từ phía xa nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng ở đó, anh vội vàng chạy tới ôm chầm lấy cô vào lòng, nỗi lo lắng ban nãy nay đã dần dần trở nên bình tĩnh hơn.

“Tại sao lại một mình chạy tới đây?”

Tuy địa hình ở đây không quá hiểm trở, nhưng ở đây một mình ít nhiều vẫn sẽ có nguy hiểm rình rập, càng không cần nói tới khi bây giờ đã là nửa đêm, chỉ cần không cẩn thận vấp phải đá, rất dễ bị thương. Đường Hoan không trả lời câu hỏi của anh, chỉ giương mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn đang đứng ở trước mắt. Dưới ánh sao đêm, khuôn mặt ấy dường như lại càng trở nên hoàn hảo hơn, hơi thở lạnh lùng của riêng anh vốn là thứ mà ông trời ban tặng, khó ai có thể nghĩ rằng một người đàn ông xuất sắc tới vậy lại có thể kiên nhẫn với một cô gái đến thế. Một làn gió đêm thổi tới, khắp người Đường Hoan run rẩy, cảm nhận thấy điều này, Đoạn Kim Thần liền ân cần nói:

“Khuya rồi, đừng đứng ở đây nữa, để anh đưa em trở lại lều.”

Nói xong, nắm tay Đường Hoan di chuyển về phía lều.