Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 61: Trái tim như bị dao cắt



Điều kiện đơn giản như vậy, hẳn là không cần phải trình độ học vấn rất cao đâu nhỉ? Cô hít một hơi thật sâu và bước vào.

Lúc này, Đường Hoan đang ngồi trong phòng phỏng vấn và người quản lý phỏng vấn đang xem sơ yếu lý lịch của cô: “Cô có kinh nghiệm là việc không? Có thành thạo các thao tác máy tính không?”

Đường Hoan trả lời bình tĩnh với một nụ cười trên mặt: “Tôi có kinh nghiệm làm việc và thành thạo với máy tính.”

Cô trả từng câu hỏi của người quản lý phỏng vấn. Khi Đường Hoan nghĩ rằng mình có thể được ứng tuyển, người quản lý đột nhiên cười khẩy: “Cô...mọi phương diện đều tốt.”

Người quản lý hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Chỉ là bằng cấp của cô là bằng trung học, mặc dù điều kiện của công ty chúng tôi đơn giản, nhưng những người làm việc ở đây có ai là không phải đại học chính quy đâu? Tôi muốn hỏi cô, ai cho cô dũng khí đến phỏng vấn ở công ty tôi vậy?”

Lời nói châm chọc khiêu khích khiến cho mặt Đường Hoan nóng hết cả lên, đôi tay cô khẽ siết lại và cố nở một nụ cười: “Giám đốc, trên phiếu tuyển dụng của anh không hề nói rằng phải có bằng đại học trở lên, cho nên.....”

“Cộc cộc....” Người quản lý gõ lên vàn và ngắt lời cô: “Cho nên cô nghĩ công ty của chúng tôi rất dễ tiếp cận sao?”

“.....” Đường Hoan không nói nữa, anh ta nói như vậy, trong lòng cô sớm đã đoán được kết quả.

Anh ta chính là nghĩ rằng cô có trình độ học vấn thấp nên coi thường cô, một tia bất lực lóe lên trong mắt cô, cô đứng dậy và nói: “Làm phiền rồi.”

Nói xong, cô quay người đi, nhưng không ngờ khi vừa mở cửa phòng phỏng vấn ra cô lại gặp Đoạn Lâm Phong.

Trong mắt cô lộ ra một tia kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”

Cô vừa dứt lời, người quản lý đứng sau cô nhìn thấy Đoạn Lâm Phong, anh ta bước lên với một nụ cười: “Tổng giám đốc Đoạn, anh đến để kiểm tra công ty sao?”

Nói xong, anh ta quay sang trừng mắt nhìn Đường Hoan và nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Cô còn đứng ở đây làm gì? Còn không chịu đi sao? Một người có học vấn thấp như vậy lại muốn gia nhập vào công ty con của Tập Đoàn Đoạn Thị sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Công ty con của Tập Đoàn Đoạn Thị?

Trong lòng Đường Hoan vang lên một hồi chuông mãnh liệt, lúc này cô chỉ có một suy nghĩ, đó là chạy trốn, nhưng khi cô mới bước được một bước, Đoạn Lâm Phong đã đứng chắn trước mặt cô.

Anh cũng không ngờ cô sẽ ở đây, trong lòng rất ngạc nhiên: “Hoan Hoan, sao em lại ở đây làm, Đoạn Kim Thần vẫn đang tìm em.”

Nghe thấy những lời của Đoạn Lâm Phong, đôi mắt của người quản lý mở to như cái chuông đồng.

Trong lòng thầm cảm thấy không tốt và anh ta cũng không bao giờ nghĩ rằng Đường Hoan lại quen biết Đoạn Lâm Phong, mà vừa nãy anh ta còn nói rất nhiều câu không khách khí với Đường Hoan, nhất thời hai chân trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngất đi.

Đường Hoan không muốn có bất cứ liên quan gì đến Đoạn Lâm Phong, cô không trả lời mà đi vòng qua người anh định rời đi, nhưng lại bị anh nắm chặt cánh tay. Cô ngước lên nhìn anh và nói một cách mất kiên nhẫn: “Đoạn Lâm Phong, anh muốn làm gì? Bỏ tay ra.”

Cô không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong số hai anh em nhà họ Đoạn, họ đều là những kẻ đạo đức giả, lúc nào cũng chỉ dùng cái tư thế cao cao tại thượng để che đậy sự giả tạo trong nội tâm.

“Hoan Hoan.” Làm sao Đoạn Lâm Phong chịu buông tay? Anh bước tới và nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Rốt cuộc trong khoảng thời gian này em đã đi đâu vậy? Em có biết anh lo lắng cho em đến mức nào không? Em có biết em mất tích, anh lòng nóng như lửa đốt không hả?”

“Anh lòng nóng như lửa đốt sao?” Đường Hoan cười khẩy và nhìn đôi mắt không còn chút ấm áp nào của anh: “Đoạn Lâm Phong, anh coi tôi là con ngốc sao? Anh cho rằng tôi vẫn mắc lừa anh sao?”

Mặc dù Đường Hoan cô có chút ngu ngốc khi bị một người đàn ông lừa, nhưng cô không phải là một con ngốc.

Nếu như cô còn tin vào một dấu chấm câu của Đoạn Lâm Phong, vậy cô đáng đời bị lừa.

Sắc mặt Đoạn Lâm Phong khẽ thay đổi: “Không phải, anh thật lòng với em, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa dối em, mặc dù anh đã kết hôn với Đường Vãn Tình, nhưng người anh yêu vẫn là em.”

“Tình yêu của anh không đáng một xu trong trái tim tôi!” Đường Hoan vặn lại: “Ban đầu là tôi đã bị mù nên mới ở bên anh, Đoạn Lâm Phong, tôi cảnh cáo anh, sau đừng này nói với tôi những điều như thế này nữa.”

Cô mạnh mẽ hất tay anh ra và muốn đi ra ngoài, nhưng Đoạn Lâm Phong lại chặn đường cô một lần nữa.

Lúc này người quản lý nhìn đến ngây ra, cái miệng há lớn đến mức có thể nhét được một quả trứng.

Nghe lâu như vậy, coi như đã hiểu được vấn đề. Hóa ra Đường Hoan và Tổng giám đốc Đoạn từng yêu nhau, trời ạ, vừa nãy anh đã đắc tội với tình nhân của Tổng giám đốc Đoạn, giờ thì bát cơm khó giữ rồi.

“Hoan Hoan!” Đoạn Lâm Phong nhìn cô một cách trìu mến: “Em đừng lừa anh nữa, anh biết em không yêu Đoạn Kim Thần, em ở bên anh ta chỉ để trả thù anh mà thôi, em cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta hãy quên những chuyện trước đây đi và làm lại từ đầu.”

Làm lại từ đầu?

Trên mặt cô nở ra một nụ cười châm biếm, nhưng không lên tiếng, cho đến khi một giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên: “Đoạn Lâm Phong, ngay cả chị dâu mà cậu cũng dám động vào sao, đúng là không bằng loài cầm thú.”

Cơ thể Đường Hoan cứng đờ lại, Đoạn Lâm Phong nhìn chằm chằm người đàn ông đang bước tới với vẻ mặt tái nhợt.

Lời nói của Đoan Kim Thần giống như một tia sấm sét, khiến cho những người trong công ty đều mở to mắt.

Ban đầu họ chỉ là tò mò, Đường Hoan là một người như thế nào mà lại khiến ông chủ của công ty họ quấn lấy eo cô.

Nhưng điều còn bất ngờ hơn đó là khi boss hạng nặng xuất hiện, người phụ nữ đó liền chuyển mình trở thành bà chủ.

Trời ạ, cảnh tượng kịch tính này thực sự khiến họ không thể chấp nhận được.

Tuy nhiên người sốc nhất không phải là bọn họ mà là Giám đốc. Lúc này mặt anh ta đều biến thành màu gan lợn rồi.

Bây giờ anh ta chỉ muốn tìm một lỗ để chui xuống, làm thế nào cũng không thể ngờ mình đã chế nhạo phu nhân Tổng giám đốc, lúc này đầu óc xoay mòng mòng, ngay cả khóc cũng không khóc được.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Đoạn Kim Thần bước đến bên cạnh Đường Hoan như một vị thần, anh siết chặt eo cô một cách bá đạo, tuyên bố chủ quyền.

Đường Hoan lạnh lùng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng cánh tay của người đàn ống siết chặt khiến cô không thể di chuyển.

Sắc mặt Đoạn Lâm Phong tái ngắt, cánh tay rủ xuống ở hai bên nắm chặt lại: “Anh cả, em....”

“Cậu không cần nói gì cả.” Anh vẫn chưa nói xong đã bị Đoạn Kim Thần lạnh lùng ngắt lời: “Tôi nghe thấy rất rõ những lời vừa rồi, Đoạn Lâm Phong, sau này nếu như để tôi nghe thấy cậu nói một câu thiếu tôn trọng cô ấy, tôi đảm bảo cậu sẽ phải hối hận.”

Mặc dù không cam tâm, nhưng Đoạn Lâm Phong biết nếu như đối đầu với Đoạn Kim Thần, người chịu thiệt chỉ có anh, vì vậy chỉ có thể nuốt nước bọt nói: “Em biết rồi, nếu như anh cả đến rồi, vậy em về đây.”

Nói xong, không đợi Đoạn Kim Thần trả lời, anh trực tiếp quay người và dẫn theo trợ lý rời đi.

Đường Hoan nhìn vào bóng lưng rời đi của anh ta nở ra một nụ cười mỉa mai, vừa nãy còn luôn miệng nói trong lòng có cô, bây giờ vừa nhìn thấy Đoạn Kim Thần liền giống như một con chuột băng qua đường.

Đàn ông ấy à, quả nhiên đều là giả dối. Đều thích giả vờ là quân tử, nhưng lại làm ra những việc không bằng loài cầm thú.

Chỉ là cô không ngờ Đoạn Kim Thần cũng đến đây, lẽ nào cô thực sự không thể thoát ra được sao?

Sau khi anh ta rời đi, người quản lý run rẩy bước đến trước mặt Đường Hoan với vẻ khổ sở, trong lòng vô cùng hối hận: “Phu nhân....vừa nãy là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, mong cô rộng rượng bỏ qua cho tôi.”

Anh ta biết Đoạn Kim Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, một khi để anh biết được anh ta vừa nói với Đường Hoan rất nhiều điều vô lý, anh đừng nghĩ đến việc ở lại Đoạn Thị nữa, vì vậy liền chủ động nhận lỗi, có lẽ như vậy hình phạt sẽ nhẹ hơn một chút.

Ánh mắt lạnh lùng rơi trên người anh ta, đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần khẽ mở ra: “Thứ mắt chó nhìn người thấp, giữ cậu ở lại công ty có tác dụng gì? Sau này cậu không cần phải xuất hiện ở Đoạn Thị nữa.”

Người quản lý sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất và vừa nói vừa khóc: “Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ không có lần sau.”

Nhưng người đàn ông hoàn toàn không nghe lọt tai những gì anh ta nói mà nắm tay Đường Hoan một cách bá đạo rời khỏi công ty.

Chuyện Đường Hoan là vợ Chủ tịch Tập Đoàn Đoạn Thị được lan truyền khắp công ty, ngay cả các công ty con cũng biết bà chủ của mình là ai.

Nhưng họ cũng không bao giờ nghĩ rằng học vấn của bà chủ chỉ dừng lại ở mức trung học, khiến mọi người nhất thời thổn thức không thôi.

Nói thế nào đi nữa cũng là một nhân vật nổi tiếng, người xứng với anh ấy không phải là cô chủ nhà giàu thì ít nhất cũng là người có điểm hơn người, nhưng....quan trọng vẫn là phải xinh đẹp.

Bên này mọi người không ngừng suy đoán, bên kia Đoạn Kim Thần đã đưa Đường Hoan trở lại biệt thự ở Vịnh Repulse.

Vừa xuống xe, Đoạn Kim Thần đã giận dữ kéo Đường Hoan vào biệt thự, Đường Hoan loạng choạng đi theo sau.

Dì Đồng bước ra, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Hoan, dì đang định lên tiếng nhưng lại bị cơn giận tỏa ra từ người Đoạn Kim Thần dọa cho không dám lên tiếng nữa, mà chỉ mở mắt trân trân nhìn họ đi lên lầu.

“Đùng” một tiếng, cánh cửa bị đóng mạnh lại, phát ra một âm thanh cực lớn.

Sau khi bị anh kéo lên phòng và hất mạnh, cô bước vài bước về phía trước, cơ thể va vào ghế sofa.

Cô quay đầu lại nhìn anh một cách tức giận, cô còn chưa lên tiếng giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần đã vang lên: “Đường Hoan, để rời xa anh, em thực sự có thể làm mọi thứ, thậm chí là giả vờ bị bệnh?”

Âm thanh chói tai xuyên thấu qua màng nhĩ của cô, cũng khiến trái tim cô đau nhói.

Hóa ra trong mắt anh là cô cố tình giả bệnh, cô kìm nén sự chua xót trong lòng và cười khẩy: “Tôi giả bệnh để rời khỏi anh thì sao?”

Nếu như anh đã nghĩ như vậy, vậy thì cô sẽ thừa nhận, dù sao cô có nói như thế nào anh cũng sẽ không tin.

Khuôn mặt của Đoạn Kim Thần tối đen như một đáy hang, sắc mặt u ám, bàn tay nắm lấy tay cô không ngừng siết chặt lại: “Em thừa nhận điều đó.”

“Không phải anh nghĩ như vậy sao?” Cô lớn tiếng phản bác, mặc dù tay rất đau nhưng cô cũng không kêu lên: “Trong mắt anh tôi lúc nào cũng làm bộ làm tịch cố ý gây sự, nếu đã như vậy, anh tìm tôi làm gì? Chúng ta cứ như vậy không phải là rất tốt sao?

“Trong đám cưới, anh không cho tôi dù chỉ một lý do mà bỏ tôi lại một mình để người ta chê cười. Ở Mỹ, anh vẫn bỏ tôi lại để tôi rơi vào hang ổ của một con sói. Trong rừng đào, tôi suýt chút nữa bọn bắt cóc bắt đi khó giữ được cái mạng nhỏ này. Đoạn Kim Thần, nếu như anh đã không quan tâm đến sự sống chết của tôi, anh còn tìm tôi làm gì? Anh coi như tôi đã chết không phải là rất tốt sao?”

Khi vết thương bị nứt ra một lần nữa, hóa ra cơn đau không hề giảm đi.

Móng tay cắm sâu vào da thịt, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt tái ngắt của người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng: “Đoạn Kim Thần, ban đầu anh nói anh là chỗ dựa vững chắc của tôi, nhưng sau khi tôi kết hôn với anh, những gì mà tôi gặp phải còn tồi tệ hơn trước đây, mà những khó khăn tôi gặp phải đều là nhờ anh ban tặng!”

Hóa ra khi sự thật trần trụi bày ra trước mắt, nó lại đau đớn đến nỗi khiến người ta không thể chấp nhận được.

Những gì mà anh hứa với cô chưa hề thực hiện được, mỗi lần đều là cho cô một tát trước, sau đó tặng cho cô một viên kẹo, thực sự nghĩ rằng cô dễ dỗ vậy sao?