Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 76: Lật mặt



Đường Hoan mặt lạnh như băng, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Lệ Mỹ Mỹ.

“Kể từ nay trở đi chỉ cần để tôi nghe thấy bà nhắc tới mẹ tôi một câu thôi, tôi đảm bảo video của con gái bà chắc chắn sẽ nổi tiếng trên mạng.”

Dẫu sao đều đã lật mặt nhau cả rồi, cô hà cớ gì phải giữ thể diện cho họ chứ? Hơn nữa trong buổi hôn lễ của mình, cô đã tuyên bố với tất cả mọi người rằng bố của cô đã chết rồi.

“Đường Hoan!” Đường Kha Thành trừng mắt đỏ tai, cuối cùng đành hạ giọng nói: “Trước đây đều do bố không tốt, bố không để ý tới con, nhưng kể từ nay trở đi bố sẽ thay đổi, sẽ đối xử tốt với con, lần này coi như con giúp bố được không? Lần hợp tác này đối với nhà họ Đường mà nói vô cùng quan trọng.”

Xin người không thể không cúi đầu, hơn nữa trong tay cô lúc này còn có đoạn video của Đường Vãn Tình, nếu như khiến cô nổi giận, thật sự phát tán đoạn video đó ra ngoài thì nhà họ Đường sau này liệu còn có thể đứng vững được không? Điều quan trọng trước mắt chính là có được sự giúp đỡ từ Đoạn Thị, video tới lúc đó sẽ lấy lại sau, chờ cho tới khi trong tay cô không còn gì để uy hiếp họ nữa, thì mọi thứ cô nói đều bỏ qua. Trăm phương nghìn kế suy tính, lại lên tiếng nói:

“Bố biết mấy năm qua một mình con chăm sóc bà ngoại vô cùng vất vả, như vậy đi, sau này tiền viện phí của bà ngoại để bố phụ trách, con không cần bận tâm tới nữa.”

Thật hào phóng quá đi! Xem ra lần hợp tác này quả thực rất quan trọng với nhà họ Đường. Thấy biểu cảm trên gương mặt cô dường như có chút thay đổi, Đường Kha Thành tưởng rằng có hy vọng, tiếp tục nói:

“Tuy con đã gả vào nhà họ Đoạn, có điều bà ngoại vẫn là một phần của nhà chúng ta, chúng ta cũng chẳng thể tròn mắt đứng nhìn bà ấy như vậy, con nói thử xem có đúng không? Chỉ cần con đồng ý giúp bố, sau này con nói gì bố cũng đều đồng ý.”

“Bố….” Thấy Đường Kha Thành hạ mình, Đường Vãn Tình không hài lòng nói, “Chẳng phải cũng chỉ là một cuộc làm ăn thôi sao? Chúng ta không làm cũng được, sao phải cầu xin cô ta chứ?”

Nhìn vào vẻ mặt tự mãn của Đường Hoan, Đường Vãn Tình lại cảm thấy ngứa ngáy không yên.

“Con thì hiểu gì chứ?” Đường Kha Thành trừng mắt nhìn Đường Vãn Tình, tỏ ý bảo cô đừng nói nhiều, rồi lại ngoảnh đầu nhìn Đường Hoan, mỉm cười nói: “Hoan Hoan, thế nào? Giúp bố lần này được không?”

Đường Hoan nhìn ông, đặt một tay lên cằm, giả bộ suy nghĩ. Đường Kha Thành nhìn cô đến thở cũng đều không dám thở mạnh, dưới ánh mắt đầy hy vọng của ông, câu trả lời của Đường Hoan khiến ông tức tới mức muốn giết người.

“Xin lỗi.” Đường Hoan mỉm cười, thẳng thừng từ chối, “Tôi không làm được, còn nữa, chuyện của bà ngoại đã có Kim Thần giúp đỡ, hơn nữa còn mời tới bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho bà, chuyện này thì ông không cần quan tâm, ông tốt nhất vẫn nên chú tâm nghĩ cách làm sao để có thể hợp tác với Đoạn Thị đi.”

“Con…”

“Em nói rồi mà, loại người như cô ta nhất định sẽ không nghe lời, anh khăng khăng không tin.” Lệ Mỹ Mỹ lập tức lên tiếng, thêm dầu vào lửa nói: “Nhìn đi, nói cả nửa ngày rồi, cô ta vẫn không đồng ý, anh hà cớ phải mất mặt làm vậy để làm gì!” Trừng mắt giận dữ nhìn Đường Hoan, sau đó lại nói với Đường Vãn Tình:

“Tình Tình, con cũng đừng vì loại người như cô ta mà tức giận làm tổn hại tới sức khỏe, bây giờ con đang mang trong mình cháu nội của nhà họ Đoạn, nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác hãm hại bản thân.”

Thấy đám người này đều không biết nói đạo lý, Đường Hoan đột nhiên không thể tiếp tục kiềm chế được cảm xúc, ung dung thong thả đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi nói:

“Cơm cũng ăn rồi, các người muốn nói gì cũng đều nói rồi, nếu không còn việc gì nữa vậy tôi xin phép về trước.’’

Đi được hai bước, Đường Hoan bỗng nhiên dừng chân, ngoảnh đầu khách sáo mỉm cười:

“Đúng rồi, cảm ơn vì bữa ăn thịnh soạn tối nay.”

Nói xong liền vung vẩy cánh tay đi ra khỏi cửa nhà họ Đường, để lại ba con người tròn mắt nhìn nhau ngồi ở đó. Rời khỏi nhà họ Đường, tâm trạng của Đường Hoan vô cùng thoải mái. Đã rất lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hai mẹ con Đường Vãn Tình, lúc nãy thật sự khiến cô cảm thấy quá đã. Tâm trạng vui vẻ đi trên đường, sau đó liền bắt một chiếc xe quay trở lại biệt thự của nhà họ Đoạn. Cả một ngày chiến đấu vất vả, Đường Hoan có chút mệt rồi, sau khi về tới biệt thự liền đi thẳng lên phòng, nằm trên giường nhìn lên chiếc đèn trần lung linh, suy nghĩ lung tung. Không ngờ rằng người phụ nữ độc ác kia lại có thể mang thai nhanh tới vậy, lần này hai lão già nhà họ Đoạn chắc có lẽ sẽ nhận cô ta làm con dâu rồi chứ nhỉ? Lắc lắc đầu, gượng ép bản thân không được tiếp tục nghĩ tới chuyện của họ nữa, thay váy ngủ rồi đi vào trong phòng tắm.

Ngày hôm sau, Đường Hoan dọn dẹp xong nhà cửa, trong lúc đang ăn cơm đột nhiên nhận được điện thoại của Đoạn Kim Thần, bảo cô mang văn kiện tới công ty cho anh. Sau khi ngắt máy, Đường Hoan thắc mắc lẩm bẩm:

“Không ngờ một người cẩn thận kỹ càng như Đoạn Kim Thần cũng có ngày quên đồ ở nhà…”

Ăn sáng xong đi lên tầng, lấy ra tập tài liệu ở trong ngăn kéo trên bàn làm việc của Đoạn Kim Thần rồi di chuyển tới công ty. Trên đường đi, lúc đi qua khách sạn Vương Tử, đột nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

“Tài xế, dừng xe!”

Đường Hoan bỗng lên tiếng gọi, người tài xế lập tức dừng xe, Đường Hoan kéo cửa kính xe xuống. Vừa nhìn, gai ốc trên người cô như nổi cả lên, ở cửa khách sạn, Đường Vãn Tình đang ôm ấp với một người đàn ông lạ mặt, đứng ở đó hôn hít nhau. Lúc ban đầu cô còn tưởng rằng đó là Đoạn Lâm Phong, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện hóa ra không phải. Tròn mắt nhìn theo hai người họ lên xe rời đi, Đường Hoan tò mò bảo tài xế tiếp tục lái xe bám theo. Cô ngồi ở ghế sau, ánh mắt để lộ ra vẻ nghi ngờ, chống cằm suy nghĩ. Người đàn ông đó là ai? Có quan hệ gì với Đường Vãn Tình? Nhìn dáng vẻ ôm ấp gần gũi của họ không giống với bạn bè bình thường. Bỗng nhiên, một suy nghĩ chợt vụt qua trong đầu, Đường Vãn Tình mang thai rồi, đứa bé đó không lẽ là…. Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Hoan mừng rỡ, nếu như thật sự là như vậy thì cô ta và Đoạn Lâm Phong quả nhiên là một cặp trời sinh, bản tính của cả hai người đều giống với nhau. Vốn tưởng rằng Đường Vãn Tình đối với Đoạn Lâm Phong một lòng một dạ, không ngờ cũng chỉ là cáo đội lốt thỏ mà thôi.

Trong lúc cô vẫn còn mải mê suy nghĩ, chiếc xe đã dừng lại ở cửa của tập đoàn Đoạn Thị. Trả phí rồi xuống xe, vừa bước vào cửa công ty, không ngờ quả nhiên lại bắt gặp người mà cô không muốn nhìn thấy nhất, Đoạn Lâm Phong. Cố ý né tránh, Đường Hoan nhanh bước, không muốn có bất kì giao tiếp nào với anh. Nhưng mọi chuyện đều không như chúng ta mong muốn, thấy cô tránh mặt, Đoạn Lâm Phong liền đi tới trước mặt cô.

“Hoan Hoan….”

Ánh mắt sâu xa, giọng nói ôn hòa, khiến Đường Hoan nổi da gà. Trước đây khi nghe thấy anh gọi như vậy, cô đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng bây giờ lại chỉ thấy ghê tởm. Lùi về sau hai bước, vẻ mặt không chút cảm xúc nói:

“Tôi khuyên anh nên chú ý tới cách xưng hô của mình một chút, tôi bây giờ là chị dâu của anh.”

Đoạn Lâm Phong hơi sững người, ngập ngừng nói:

“Hoan Hoan, có phải em vẫn giận anh không? Anh biết…”

“Dừng!” Thấy anh bắt đầu diễn kịch, Đường Hoan lập tức cắt ngang lời của anh, “tôi bây giờ là chị dâu của anh, những chuyện trong quá khứ tôi đều đã quên hết cả rồi, còn nữa, tôi cũng không hề giận dỗi gì anh cả, người không vì mình trời chu đất diệt, tôi biết, do vậy anh không cần phải giải thích tôi.”

Nói xong, định quay người rời đi, Đoạn Lâm Phong lại lần nữa chặn trước mặt cô. Cô nhìn anh, mất kiên nhẫn nói:

“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi nói rồi chúng ta không liên quan tới nhau!”

“Hoan Hoan, em nhất định phải tàn nhẫn với anh vậy sao?” Ánh mắt Đoạn Lâm Phong sáng lên, nhìn vào làn da trắng nõn nà của cô, bờ môi đỏ mọng, khuôn mặt xinh đẹp, không nhịn được mà nuốt nước bọt. Người phụ nữ này vốn dĩ là của anh, nhưng lại bị Đoạn Kim Thần tước đi mất, dựa vào gì chứ?

Đường Hoan nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường, mỉa mai nói:

“Đoạn Lâm Phong, tôi thấy anh nghe không hiểu tiếng người thì phải? Tôi nói rồi, tôi không liên quan gì tới anh cả, bây giờ tôi là chị dâu của anh, mời anh hiểu cho rõ vị trí hiện tại của hai chúng ta, còn nữa, thay bằng việc ở đây quấy rầy tôi thì tôi khuyên anh nên hỏi xem vợ của mình hiện tại đang ở đâu.”

Đoạn Lâm Phong chau mày, khó hiểu nói: “Em nói vậy là có ý gì?”

“Chẳng ý gì cả.” Mỉm cười rồi đi sang một bên, “Chỉ đơn giản là có lòng nhắc nhở.”

Sau khi nói xong, Đường Hoan liền quay người rời đi, để lại Đoạn Lâm Phong vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở đó. Đối với Đường Hoan mà nói anh ít nhiều vẫn có chút hiểu biết về cô, cô trước nay không thích khoác lác bới chuyện, nếu không phải cô tận mắt trông thấy, cô sẽ không nói năng bừa bãi.

Đường Hoan tiến vào trong thang máy, nhấn nút chọn tầng cao nhất của tòa nhà. Chuyện bại lộ phương án trước đây của công ty đã điều tra rõ ràng không liên quan tới cô, do vậy khi mọi người nhìn thấy cô đều không còn tỏ thái độ như trước nữa, mà ngược lại có chút e dè sợ hãi, dẫu sao thì trước đây họ cũng đã có nhiều lời không tốt với phu nhân tổng giám đốc. Có điều, Đường Hoan dường như chẳng hề chú ý tới biểu cảm dè dặt trên gương mặt của họ, lạnh lùng đi thẳng về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.

Gõ cửa phòng làm việc, sau khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền ra, mới đẩy cửa tiến vào. Người đàn ông vẫn đang cặm cụi nghiên cứu tài liệu, dáng vẻ chuyên tâm chăm chú, khắp người từ trên xuống tỏa ra một sức quyến rũ đặc biệt. Đường Hoan ngắm nhìn khuôn mặt của anh, từ từ đi tới, lạnh giọng nói:

“Đây là văn kiện mà anh cần.”

Đặt văn kiện lên bàn rồi quay người định rời đi, cánh tay còn chưa kịp thu lại đã bất ngờ bị cánh tay của người đàn ông giữ chặt. Quay đầu nhìn lên gương mặt anh tuấn của anh, chau mày hỏi:

“Anh làm gì thế? Buông tay em ra.”

Đoạn Kim Thần không buông tay, đứng dậy rồi tiến lại gần cô. Mỗi một bước chân của anh khi tiến lại gần cô là một lần nhịp tim cô đập mạnh, tuy đã từng nói không thể động lòng với anh, nhưng dẫu sao anh vẫn là người cô thích, sao có thể nói không thích là không thích được chứ!

Bị hơi thở lạnh lùng của người đàn ông bao quanh, trái tim Đường Hoan như đập loạn nhịp. Từng bước từng bước lùi về sau cho đến khi cả người cô dựa sát lên chiếc bàn làm việc, đỏ mặt ngượng ngùng né tránh ánh mắt của anh. Thấy dáng vẻ cô như vậy, Đoạn Kim Thần bỗng nhiên muốn chọc ghẹo với cô, đưa tay bắt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, bờ môi gợi cảm bắt đầu cử động.

“Xấu hổ rồi sao?”

“Em xấu hổ chỗ nào chứ?” Một mực phủ nhận, đẩy anh ra khỏi người, cô nói: “Đi ra.”

Người này bị sao vậy? Rõ ràng hôm qua họ còn chiến tranh lạnh với nhau, hôm nay sao có thể nhiệt tình tới vậy rồi chứ? Tâm tư của con người này thật khó đoán mà!

Đoạn Kim Thần không nghe lời cô, anh vòng tay ôm lấy eo cô, khiến cơ thể cả hai người dựa sát vào nhau. Hơi ấm truyền qua lớp vải quần áo, Đường Hoan lúng túng bối rối, hít một hơi thật sâu, đè nén sự căng thẳng trong lòng.

“Buông em ra, văn kiện cũng mang tới rồi, em phải đi rồi.”

Do căng thẳng, giọng nói của cô cũng có phần khác lạ, khiến người nghe khó lòng nhẫn nại. Hai mắt Đoạn Kim Thần nheo lại, anh cười nói:

“Sao phải vội vàng đi như thế, sợ anh ăn thịt em à?”