Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 173: Có phải con được nhẳt về không



“Ai cho cô nấu ăn thế? Không phải là đã bảo cô ở nhà nghỉ ngơi tử tế sao?”

Vốn dĩ Tô Lạc Ly còn vui mừng hí hửng chuẩn bị giới thiệu món ăn cô nấu hôm nay cho Ôn Khanh Mộ, thế nhưng giờ, trở nên im ắng!

“Ờ thì… Tôi chỉ là..”

“Chỉ là cái gì? Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi cho tốt, cậy mạnh cái gì? Coi lời của tôi như gió ngang tai có phải không? Tôi thấy cô là thèm đòn!

“Tôi… chỉ nấu đồ ăn thôi, chuẩn bị các thứ đều do dì Phương làm, không tin anh hỏi dì Phương xem?” Giọng nói của Tô Lạc Ly bông dịu đi.

“Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ, rửa rau thái rau gì đó đều là do tôi làm, phu nhân chỉ cảm thấy khoảng thời gian này ông chủ vất vả quá, vì thế muốn tự mình vào bếp nấu vài món ngon cho cậu, phu nhân chỉ đứng bếp mà thôi, không mệt đâu”

Nghe đến đâu, sắc mặt Ôn Khanh Mộ cũng coi như dịu hơn một chút.

Suy cho cùng, cô nấu ăn cũng là vì anh.

“Thật sao?”

“Được rồi, sau này đừng nấu nữa, ăn cơm đi”

Về Tô Lạc Ly còn đang điều dưỡng thân thể, Ôn Khanh Mộ cũng không muốn trách mắng cô quá nhiều.

Tô Lạc Ly lập tức ngồi xuống bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

“Không phải anh thích đồ ăn hơi thanh đạm sao? Tôi đã thay đổi một chút, anh mau nếm thử xem, có ngon hay không?”

Nói rồi, Tô Lạc Ly liền gắp thức ăn cho Ôn Khanh Mộ.

Dì Phương thấy thế, liền vội vàng khua tay với Tô Lạc Ly, nhất định không được gắp đồ ăn!

Ôn Khanh Mộ rất ghét việc có tiếp xúc cơ thể với người khác, cho dù là giáp tiếp tiếp xúc cũng không được! Đặc biệt là cái này còn là thứ ăn vào miệng.

Tô Lạc Ly không hiểu dì Phương khua tay là có ý gì.

Chỉ thấy Ôn Khanh Mộ trực tiếp cầm đũa ăn thức ăn mà Tô Lạc Ly gắp cho, dì Phương nhìn mà trợn mắt há miệng.

“Ngon không? Lâu lắm rồi tôi không nấu ăn, cảm thấy hình như tay nghề thụt lùi rồi: “Ngon, y hệt như lúc trước.”

“Vậy sao?”

Nghe thấy anh khen ngợi, Tô Lạc Ly liền cười rạng rỡ: “Vậy anh ăn nhiều một chút.”

“ừ”

Bữa cơm này cực kỳ ấm áp, hai người ở bên nhau cực kỳ hòa hợp.

Dì Phương cũng dần dần yên tâm, nếu như chuyện sảy.

thai lần này có thể cải thiện giữa hai người, như vậy cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt!

Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly ở nhà quả thật là buồn chán, cũng không ngăn cô nấu ăn nữa, thế nhưng, anh cũng ước hẹn trước với cô, việc chuẩn bị phiền phức đều do dì Phương và Lê Hoa làm, cô chỉ phụ trách đứng bếp là được.

Khoảng thời gian này, căn bản mỗi ngày Tô Lạc Ly đều nấu cho Ôn Khanh Mộ ăn, cũng học hỏi một chút từ dì Phương, tay nghề nấu ăn tiến bộ không ít.

Chỉ có mấy ngày, “Âm thanh hoa nở” đã đạt mức hai tỷ!

Mới sáng sớm Tô Lạc Ly đã bị gắn thẻ đủ kiểu, cô hứa với mọi người, đạt mức hai tỷ thì đăng ảnh hoàn toàn khỏa thân của Mục Nhiễm Tranh.

“Lạc Ly, ảnh hoàn toàn khỏa thân của chồng tôi đâu?

Không được nuốt lời!”

“Lạc Ly, cô xinh đẹp như thế, nói lời phải giữ lấy lời nha!”

Còn bên phía Mục Nhiễm Tranh đã sớm có hành động, một tấm ảnh bán khỏa thân, lộ ra cơ bắp săn chắc của anh.

“Chẹp chẹp chẹp… Dáng người của Hắc Thổ cũng đẹp đấy!”

Thế nhưng, ảnh hoàn toàn khỏa thân, cô lấy đâu ra chứ?

Ôn Khanh Mộ đang đánh răng trong nhà vệ sinh, Tô Lạc Ly mặc đồ ngủ đi tới.

“Cái đó, phim điện ảnh đạt mức hai tỷ rồi, không phải chúng ta đã hứa…”

“Trong ngăn kéo trong thư phòng, tự mình chọn đi.’ Ôn Khanh Mộ vừa đánh răng vừa trả lời hàm hồ không rõ.

Tô Lạc Ly lập tức đến thư phòng, mở ngăn kéo, bên trong có một quyển ảnh.

“Trời ạI”

Mở quyển ảnh, Tô Lạc Ly cảm thấy giống như mở ra một thế giới mới.

Có ảnh hồi nhỏ của Mục Nhiễm Tranh!

Haha, chiêu này quá tuyệt vời!

Ảnh hoàn toàn khỏa thân cũng không nhất định là ảnh hoàn toàn khỏa thân bây giờ, có thể là ảnh lúc nhỏ mà!

Ảnh kỷ niệm một trăm ngày, Mục Nhiễm Tranh hở mông, nhếch miệng nhỏ còn chưa mọc răng, cười rất vui vẻ.

Còn có ảnh anh tắm lúc một tuổi, ảnh anh ôm đồ chơi lúc ha tuổi, cũng không mặc quần áo!

Nhà họ Mục cũng hay lắm, vì sao lần nào chụp Mục Nhiễm Tranh cũng đều không mặc đồ cho anh chứ?

Thế nhưng, Tô Lạc Ly cũng cảm khái, Mục Nhiễm Tranh thật sự đẹp trai từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng đẹp trai.

Tô Lạc Ly lập tức chọn được chín bức ảnh, ghép thành một khung vuông chín hình, đăng lên mạng.

“Các bạn thân yêu, ảnh hoàn toàn khỏa thân của mọi người đến rồi nha, thích cái nào thì ôm cái đó về, đừng ngại!”

Cô còn tiện tay gắn thẻ Mục Nhiễm Tranh.

Vì rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào weibo, đang chờ Tô Lạc Ly đăng weibo, bao gồm cả Mục Nhiễm Tranh.

‘Weibo vừa đăng, lập tức bùng nổ.

“Trời ơi… Sao Nhiễm Tranh lúc nhỏ lại có thể đáng yêu thế này!”

“Lộ chút, lộ một chút, lộ hết rồi! Muốn thơm một cái quái”

“Ôm về hết, ai cũng không được tranh với tôi! Đây là chồng tôi! Hừ…”

Chia sẻ và bình luận quả thật ầm ầm dậy sóng!

Mục Nhiễm Tranh đọc được bài đăng, suýt chút nữa tức đến chết!

Còn có vài người bạn trong giới của Mục Nhiễm Tranh cũng đua nhau chia sẻ và bình luận.

“Nhìn có vẻ Nhiễm Tranh cao lớn uy phong nha”

“Nhiễm Tranh lúc nhỏ đáng yêu quá.”

Mục Nhiễm Tranh lập tức gọi điện cho Tô Lạc Ly, đương nhiên cô biết anh muốn nói gì, dứt khoát không nghe máy.

Tiếp đó liền gửi wechat.

“Tô Lạc Ly! Xóa ảnh đi cho tôi! bằng không tôi đến nhà cô xử lý cô!”

“Tôi cứ không xóa đấy, chú anh ở nhà, anh có giỏi thì cứ đến!”

Mục Nhiễm Tranh không cáu nổi nữa.

Anh gọi điện thoại về nhà.

“Chao ôi, con trai, con nhớ ra chuyện gọi về nhà cho mẹ từ bao giờ thế “Mẹ, gần đây có phải chú con về nhà không?”

Nhưng chú con lại sai thư ký đến một chuyến, lấy vài tấm ảnh hồi nhỏ của con để làm hoạt động gì đó, mẹ sợ phiền phức, trực tiếp đưa cả quyển ảnh cho chú ý rồi”

“Cái gì? Đều đưa cho chú ấy rồi? Mẹ, có phải con được nhặt về không?”

Mục Nhiễm Tranh ngắt máy, lòng đau như cắt.

Thì ra người bán đứng anh lại là mẹ ruột của anh!

Ảnh hoàn toàn khỏa thân của Mục Nhiễm Tranh nổi đình nổi đám suốt gần một tuần trên weibo, lúc này mới coi như dừng lại, thế nhưng, rất đông người hâm mộ đều đã có ảnh hồi nhỏ của anh.

Lại còn toàn là ảnh hoàn toàn khỏa thân.

Mục Nhiễm Tranh rất chú trọng hình tượng, sợ là trong thời gian ngắn không thể trở lại như thường.

Nhưng anh cũng không còn cách nào khác, ai bảo đối phương là chú của anh chứ!

Thoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.

Tô Lạc Ly phải kiểm tra lại, vết thương trên người cô căn bản đã hoàn toàn khỏi hắn, đến vết sẹo trên mặt cũng gần như không thấy được nữa, những vết thương ngoài da này căn bản không cần kiểm tra lại.

Lúc này Ôn Khanh Mộ cũng không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục Tô Lạc Ly đi kiểm tra lại.

Tối nay, Tô Lạc Ly đang định ngâm chân, dùng đơn thuốc mà bác sĩ trung y cho, vì việc này, còn đặc biệt mua một thùng gỗ, nghe nói dùng thùng gỗ ngâm chân là thích hợp nhất.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc đông y.

Tô Lạc Ly vừa ngâm chân, vừa chơi trò chơi, trò chơi mà Ôn Khanh Mộ làm riêng cho cô thật sự khiến cô nghiện chơi rồi.

Ôn Khanh Mộ đi vào, nhíu chặt mày.

“Sao thế? Có phải anh ghét mùi thuốc này khó ngửi không, vậy tôi đến phòng khác ngâm chân là được.”

“Không cần”

Ôn Khanh Mộ hắng giọng, dường như đang rất quyết Tâm.

“Ly Ly”

“Hả?”