Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 187: Cô không dám yêu



Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tô Lạc Ly cũng khóc không ra nước mắt.

“Hello, Lạc Ly thân yêu, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”

Trên mặt Mục Nhiễm Tranh vẫn là nụ cười đặc thù của anh, nụ cười cực kỳ xấu xa!

“Sao lại là anh chứ? Anh có thể tránh xa tôi chút không?

Sao ở đoàn phim nào tôi cũng „é thấy anh thế: lệ, Lời tố cáo của Tô Lạc Ly khiến tất cả nhân viên đều bật cười.

“Này, cái cô Tô Lạc Ly kia, nổi tiếng rồi thì nuốn ném ông đây sang một bên có đúng không?”

Hai người cũng không thể thiếu một trận đấu khẩu.

Vì bộ phim điện ảnh này kể về câu chuyện trong chuyến du lịch, vì thế không khỏi gặp được nhiều loại người, vì vậy, Nghiêm Kha mời tới rất nhiều diễn viên khách mời.

Trong phim, Mục Nhiễm Tranh đóng vai một cậu công tử nhà giàu mới nổi, dùng cách mọi người hay nói, chính là một tên đại gia ngốc nghếch.

Biên Lãng và Thẩm Mạn nói vài ba câu liền lừa được một triệu từ chỗ tên đại gia ngốc nghếch này.

Thế nhưng, vai diễn của Mục Nhiễm Tranh chỉ có ba cảnh, quay nửa ngày là xong.

Buổi chiều quay xong, Mục Nhiễm Tranh vỗ vai Tô Lạc Ly.

Thế mà Tô Lạc Ly lại mở lời trước.

“Đại gia ngốc, tối nay có lịch gì không? Đi uống vài li?”

“Được, vừa khéo tôi cũng có chút chuyện muốn nói với cô, thế nhưng, cô có thể đừng gọi tôi là đại gia ngốc nữa không?”

Mục Nhiễm Tranh búng một cái vào trán Tô Lạc Ly.

“Tôi không gọi anh là đại gia ngốc, đại gia ngốc!”

“À! Giỏi lắm Tô Lạc Ly! Cô vẫn gọi tôi là Hắc Thổ đi!”

“Đây là tự anh nói đấy nhé, sau này tôi lại gọi anh là Hắc.

Thổ, anh đừng có không vuil”

Vừa khéo tối nay cũng không có cảnh quay của Tô Lạc Ly, hai người liền trực tiếp đến khách sạn Tô Lạc Ly ở, mua vài món nhắm và vài chai bia.

Còn chưa ăn món nhắm, còn chưa nói gì, Tô Lạc Ly đã cầm một chai bia lên, uống ừng ực.

“Đm… Biết là cô tửu lượng tốt, nhưng cô có thể đừng hung ác thế được không? Như này tôi rất mất mặt đó, không uống bằng một người phụ nữ!”

Tửu lượng của Mục Nhiễm Tranh không tốt, vì thế anh thường hay kiểm soát mình.

Tô Lạc Ly lau khóe miệng, đặt chai không lên mặt bàn.

“Uống rượu với tôi, đã bao giờ anh có thể diện chứ?”

“Được rồi”

Tô Lạc Ly nói đúng sự thật, Mục Nhiễm Tranh cũng không phản bác.

“Nói đi, có phải anh tìm tôi có chuyện riêng không?” Tô Lạc Ly cầm đũa, bắt đầu ăn.

“Tôi nói cho cô biết cô đoán xem tối hôm đó tôi nhìn thấy ai?’ Mục Nhiễm Tranh thần thần bí bí sán lại gần Tô Lạc Ly.

“Tôi nào biết anh thấy ai chứ, anh nói chuyện có thể nói một lèo được không, muốn nói thì nói, không muốn nói Thì thôi”

“Này! Hôm nay sao cô nói chuyện đầy mùi thuốc súng thế? Cô ăn nhầm thuốc nổ à?”

Mấy ngày nay Tô Lạc Ly luôn điều chỉnh trạng thái của mình, cảm xúc rất khó tìm được điểm đột phá, hôm nay gặp được Mục Nhiễm Tranh, coi như có thể thoải mái một chút, cũng không đè nén cảm xúc của mình nữa.

“Được rồi, được rồi, là tôi nợ cô, bà cô ạ, được chưa? Tôi nói này, hôm trời mưa to ý, trước cửa nhà Tiêu Mạch Nhiên, tôi nhìn thấy chú tôi.”

Sắc mặt Tô Lạc Ly trầm xuống, rồi tiếp tục ăn thức ăn, không nói năng gì.

Mục Nhiễm Tranh cũng nhận ra, dường như tâm trạng cô không tốt.

“Tiêu Mạch Nhiên hôn chú tôi, là do Tiêu Mạch Nhiên chủ động, chú tôi tuyệt đối không đáp lại!”

Mục Nhiễm Tranh cũng không biết vì sao anh phải nói đỡ cho chú mình, chỉ nói thật đến đó.

“Sau đó?”

“Sau đó? Gô còn hỏi sau đó? Tôi nói cho cô biết, cô cẩn thận một chút, đừng qua lại gần gũi như thế với Tiêu Mạch Nhiên, cô ta sắp cướp chồng cô rồi!”

Tô Lạc Ly cười lạnh lùng.

Mục Nhiễm Tranh không biết Tô Lạc Ly làm sao.

“Tôi nói này Lạc Ly, không lẽ cô biết chuyện này rồi sao?”

“Nếu tôi nói với anh, tối hôm đó, chú anh đón Tiêu Mạch Nhiên đi ngay trước mắt tôi, anh tin không?”

“Đml! Có phải mưa to nên đầu óc cô bị chập không?

Ngay trước mắt cô, vì sao cô không xông tới chứ?” Mục Nhiễm Tranh trực tiếp ném đũa xuống bàn, thậm chí còn xắn tay áo.

“Tôi xông tới làm gì?”

“Nói thừa! Đó là chồng của cô! Cô mới là vợ danh chính ngôn thuận! Không cần biết giữa hai người họ có quan hệ gì, cô và chú tôi mới là vợ chồng! Vợ chồng được pháp luật thừa nhận! Cô nên trực tiếp xông tới nói với Tiêu Mạch Nhiên, cô là vợ chính thức! Ðm cô ta là kẻ thứ bai”

Mục Nhiễm Tranh lời lẽ kích động, giống như anh bị người khác cắm sừng vậy.

Tô Lạc Ly chỉ cười khổ, lại mở một chai bia nữa, uống vài ngụm.

“Sau đó, tôi và chú anh cãi nhau, cãi rất to, anh có biết lúc về anh ta nói gì không?”

Nước mắt của Tô Lạc Ly rơi tí tách, thấy Tô Lạc Ly khóc, Mục Nhiễm Tranh hơi không biết làm sao.

“Anh ta nói, anh ta và Tiêu Mạch Nhiên là bạn lâu năm, tôi không thể đến bạn bè cũng không cho anh ta gặp chứ? Thậm chí thư ký của anh ta còn nói với tôi, người đàn ông như anh ta, có vài ba hồng nhan tri kỷ cũng là chuyện bình thường, là vợ của anh ta, tôi nên hiểu… Tôi hiểu cái mẹ gì chứ?”

Mục Nhiễm Tranh liền rút vài tờ giấy, nhét vào trong tay Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly cầm chai bia lên, lại uống một chai vào bụng.

“Vậy cô và chú ấy đã nói cái gì?”

“Anh ta hỏi tôi có từng yêu anh ta không, hôm đó tôi cũng rất tức giận, vì thế, tôi nói trước giờ tôi chưa từng yêu anh ta, trước đó ở cùng với anh ta, đó là vì Kiêm Mặc, anh ta rất tức giận, sau đó thì bỏ đi, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa liên lạc lại”

Mục Nhiễm Tranh võ đùi.

“Chắc chắn chú tôi tức điên rồi!”

Tô Lạc Ly lau nước mắt, nhìn Mục Nhiễm Tranh.

“Lạc Ly, từ nhỏ chú tôi luôn là một người đàn ông có dục.

vọng chiếm hữu rất lớn, cho dù chú ấy chưa từng yêu cô, cô là vợ trên danh nghĩa của chú ấy, cô nhất định phải yêu chị chú ấy đã tỏ tình với cô rồi, cô còn nói không yêu chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ tức chết.”

Tô Lạc Ly thầm thở dài một hơi.

“Tôi không yêu anh ta…”

Mục Nhiễm Tranh lắc đầu.

“Không phải cô không yêu chú ấy, mà là cô không dám yêu chú ấy!

Câu này của Mục Nhiễm Tranh giống như chọc đúng vào điểm yếu của Tô Lạc Ly.

“Lạc Ly, cô có thừa nhận không, trên thực tế là cô không dám yêu chú tôi, càng không dám thừa nhận cô yêu chú ấy, thậm chí cô còn trốn tránh tình cảm này”

“Năm năm yêu Mộ Dung Dịch kia, đã mài mòn hết tất cả tự tin của cô, vì thế, khi gặp được chú tôi, cô cảm thấy không xứng với chú ấy, vì thế, cô không dám yêu chú ấy.”

Đúng vậy, Mục Nhiễm Tranh nói không sai, từ tận đáy lòng Tô Lạc Ly vẫn là một cô gái tự tỉ.

Năm năm yêu Mộ Dung Dịch, sự tự tin của Tô Lạc Ly đã bị mài mòn hết.

Ởnhà Mộ Dung, cô bị nói là một cô gái không được dạy dỗ, không lễ phép, không có khí chất, là con nhà nghèo, không xinh đẹp, quê mùa…

Thậm chí Mộ Dung Dịch cũng từng nói, người như cô không thể nổi tiếng trong giới giải trí, cô không nổi tiếng được, không đứng vững được, đến kiếm miếng ăn cũng khó khăn…

Cô không có gì cả, làm cái gì, nói cái gì, cũng không có sức lực.

“Lạc Ly, cô tự tin một chút có được không?”