Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 194: Tha thứ cho tôi



Lục Uy Nhiên cho rằng Ôn Khanh Mộ không nói không rằng, là muốn cô ta chủ động thêm chút nữa, dù sao có rất nhiều đàn ông thích phụ nữ chủ động.

Lục Uy Nhiên lấy hết can đảm đi tới trước mặt Ôn Khanh Mộ, chuẩn bị cởi giày ra giúp anh.

“Cút!” Ôn Khanh Mộ nói lạnh lùng.

Lục Uý Nhiên sữnổ SỐ, cô ta không biết bản thân chọc.

giận Ôn Khanh Mộ ở đâu.

“Chủ tịch Ôn, ngài…”

“Cút!” Ôn Khanh Mộ gầm lên.

*Tôi bảo cô cút ra ngoài, nghe rõ chưa? Mau cút đi, đừng để tôi nhắc lại lần nữa!”

Ôn Khanh Mộ thay đổi nhanh như này, Lục Uy Nhiên cũng không ngờ được.

Đều nói gần vua như gần hổ, câu này quả nhiên không sai.

Lục Uy Nhiên không dám nán lại, lập tức đi ra khỏi phòng.

Xem ra Ôn Khanh Mộ không hề thật lòng muốn cô ta.

phục vụ anh, rất có khả năng là anh đang giận Tô Lạc Ly!

Lục Uy Nhiên siết chặt tay thành nắm, xem ra chắn giữa bọn họ vẫn là Tô Lạc Ly!

Cô ta cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn quyết định quay về bên cạnh Tô Lạc Ly, dù sao cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Thế nhưng cô ta không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như này.

Lục Uy Nhiên lập tức chạy về phòng của cô ta và Tô Lạc Ly.

Lúc này, Tô Lạc Ly còn chưa ngủ, cô ngủ được sao?

Trước khi quay về, Lục Uy Nhiên dùng sức xé rách quần áo của mình, đồng thời cấu vài vết thương, xõa tóc ra, đầu rù tóc rối.

“Lạc Ly, Lạc Ly, cô ngủ chưa?”

Lục Uy Nhiên bỗng tới gõ cửa, Tô Lạc Ly cũng không ngờ tới, cô lập tức đứng dậy mở cửa phòng ngủ.

“Sao thế?”

Tô Lạc Ly mở cửa, thấy dáng Lục Uy Nhiên liền giật mình, vậy mà cô ta lại biến thành dáng vẻ như này.

Quần áo trên người rõ ràng bị dùng sức kéo rách, trên người có rất nhiều vết thương.

Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Lục Uy Nhiên nhào tới, quỳ xuống trước mặt Tô Lạc Ly.

“Lạc Ly, cô tha thứ cho tôi đi, tha thứ cho tôi đi, tôi cầu xin cô, có được không?”

“Cô đang làm gì thế? Uy Nhiên, mau đứng lên, đứng lên rồi nói!”

Tô Lạc Ly đỡ Lục Uy Nhiên, nhưng cô ta lại quỳ dưới đất không chịu đứng lên.

Cô ta vừa nói vừa khóc.

“Lạc Ly, nếu cô không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng lên”

“Sao lại thành ra như này?”

Thật ra trong lòng Tô Lạc Ly cũng hiểu rõ, lúc trước không phải cô cũng bị Ôn Khanh Mộ dày vò đến chết đi sống lại sao?

“Lạc Ly, cô biết đấy, tôi được Chủ tịch Ôn thuê đến, ngài ấy gọi tôi tới, tôi không thể không tới, bằng không công việc của tôi sẽ không còn nữa, nhưng tôi không ngờ Chủ tịch Ôn..”

Lục Uy Nhiên cắn môi, cắn tới mức môi chảy máu, nước mắt rơi lã chã.

Cô ta còn chưa nói xong, nhưng Tô Lạc Ly đã hiểu rõ rồi.

“Được rồi, mau đứng lên đi.”

“Vậy cô sẽ tha thứ cho tôi chứ?” Lục Uy Nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa nhìn Tô Lạc Ly: “Nhà tôi nhiều anh chị em, bọn họ chỉ trông chờ vào tôi mà sống, Lạc Ly, nhất định cô phải tha thứ cho tôi!”

“Được rồi, mau đứng lên đi, tôi biết cô cũng là bị ép không còn cách nào khác, mau đứng lên tắm rửa rồi đi ngủ đi”

Lục Uy Nhiên lau nước mắt trên mặt: “Vậy cô đã tha thứ cho tôi rồi?”

“Tôi đã tha thứ cho cô rồi, chuyện này cũng không trách cô”

Gặp phải ác ma như Ôn Khanh Mộ, nào có người phụ nữ: có thể tránh thoát chứ?

Phụ nữ trên khắp thế giới này đều muốn trèo lên giường của anh, nhưng chỉ có mình Tô Lạc Ly hiểu được, giường của anh đáng sợ đến mức nào.

Lục Uy Nhiên đứng lên: “Cảm ơn cô, Lạc Ly”

Tô Lạc Ly cố nặn ra nụ cười.

Lục Uy Nhiên quay về trong phòng của mình, trong mắt mang theo vẻ ác độc.

Ôn Khanh Mộ, không phải anh muốn lợi dụng tôi để chọc tức Tô Lạc Ly sao? Được, tôi thành toàn cho anh, khiến anh không còn cách nào để thu dọn tàn cục này!

Tô Lạc Ly nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, vậy mà anh thật sự lại làm ra chuyện như này!

Cô cực kỳ tức giận và đau khổ, nhưng cũng không thể làm gì khác.

Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu cô đã không có quyền chủ động.

Mấy ngày sau, Tô Lạc Ly cho Lục Uy Nhiên nghỉ phép, hy.

vọng cô ta có thể bình ổn lại cảm xúc của mình, phụ nữ gặp phải loại chuyện này, đương niên trong lòng sẽ không dễ chịu.

Vì thế mấy ngày nay Lục Uy Nhiên đều ở trong khách sạn.

Đoàn phim ở lại thành phố S thêm mấy ngày, có vài chuyện vẫn chưa sắp xếp xong.

‘Vừa khéo, Từ Tinh Như sắp xếp một việc ở thành phố S cho Tô Lạc Ly.

Ở thành phố S, nếu hỏi nhà giàu nhất là ai, đó nhất định là nhà họ Hoắc.

Công ty đá quý Hoắc thị đứng đầu ở thành phố S, nếu nói đến đá quý, Hoắc thị cũng là số một số hai trong nước.

Công ty đá quý Hoäc thị, mỗi năm đều sẽ có hoạt động chúc mừng ngày thành lập công ty, hoạt động chúc.

mừng hằng năm đều sẽ mời rất nhiêu ngôi sao đến tham gia.

Có thể tham gia hoạt động chúc mừng ngày thành lập của công ty đá quý Hoắc thị, đó cũng là vinh hạnh của các ngôi sao.

Năm nay Tô Lạc Ly cũng nhận được thiệp mời.

‘Vừa khéo nhân lúc không cần quay phim, Tô Lạc Ly liền đến tham gia hoạt động này.

Hiện trường thậ sáng ngời ngời.

sự sáng ngời rực rỡ, các ngôi sao tỏa Vì là lần đầu tiên tham gia hoạt động như này, lại thêm đang ở thành phố S, Tô Lạc Ly không chuẩn bị gì nhiều, so với các ngôi sao khác, quần áo cũng quả thật kém hơn rất nhiều.

Trong hoạt động này, Tô Lạc Ly gặp Tô Nhược Vân.

Hoạt động chúc mừng kỷ niệm ngày thành lập công ty của Hoắc thị, hoạt động qu: ng nhất vẫn là triển lãm đá quý vào buổi tối, cùng với tiệc tối.

Nơi tổ chức tiệc tối là tòa nhà đá quý của Hoắc thị, hai bên bữa tiệc bày đầy các tủ thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn, những viên đá quý tỏa ra thứ ánh sáng mê người.

Xung quanh nơi này toàn là nhân viên bảo vệ, kín mít, quây kín không có kẽ hở.

Các ngôi sao có thể thưởng thức đá quý, cũng có thể trực tiếp dùng bữa.

Tô Lạc Ly không hiểu biết gì về đá quý, đương nhiên là ngồi ở một bên.

Rất nhiều ngôi sao đều vây xung quanh bà Hoắc, những ngôi sao này đều là người thích đá quý, ngoài ra, với thân phận của bà Hoắc, ai mà không muốn nịnh bợ chứ?

Ông chủ của công ty đá quý Hoắc thị là Hoắc Vũ Long, vợ của ông ta là Sở Nhuận Chi, mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, làm nổi bật vẻ cao quý nhã nhặn.

“Cô Tô Nhược Vân ở đâu thế?” Sở Nhuận Chi bỗng hỏi một câu.

Hiển nhiên Tô Nhược Vân hơi bất ngờ, cô ta và vài ngôi sao đang đứng trước tủ kính thưởng thức đá quý mà Hoắc thị bày ra hôm nay.

“Trời ơi, cuối cùng cũng gặp được người thật rồi, cô có biết không? Tôi rất thích ‘Tuyệt thế sủng phï’ của cô đấy!”

Sở Nhuận Chỉ lúc này giống như người hâm mộ, kéo tay Tô Nhược Vân, cười không khép được miệng!

Tô Nhược Vân không ngờ được, Sở Nhuận Chi lại là người hâm mộ của cô ta.

“Bà Hoắc quá khen rồi.”

“Tôi và con tôi cùng nhau xem, thật sự là chúng tôi cười chết mất, quay hay lắm, không ngờ tôi đến tuổi này rôi còn theo đuổi thần tượng!”

Không ít các ngôi sao nhỏ đều lũ lượt dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Nhược Vân, bọn họ nói hết lời, cũng không thể khiến Sở Nhuận Chỉ nói với họ một câu, nhưng Tô Nhược Vân lại là thần tượng của Sở Nhuận Chi!

“Hôm nay cô Tô có thích món đá quý nào không? Tôi tặng cô, coi như quà gặp mặt!”

Lời vừa nói ra, càng khiến người khác hâm mộ hết lời.

Phải biết là đá quý của Hoắc thị toàn bộ là hàng cao cấp, cực kỳ có giá trị.

“Thế lại ngại quá! Bà Hoắc.”