Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 202: Địa vị tăng mạnh



Nhà Mộ Dung khu Diamond Hôm nay là một ngày cuối tuần hiếm có, cả nhà đều nghỉ ngơi, dần đây Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân đều bận rộn với sự nghiệp của mình, đã rất lâu không về nhà cổ bên này.

Bị Lâm Thanh Phượng giục vài lần, mới có được ngày.

cuối tuần đoàn viên này.

Gần đi lợu Tô hát triển rấtthuậti b› xuôi giÓ, đi lên nhanh như Chớp, đã nh: chóng tấn công cả thị trường, tiến vào hăng ngũ rượu cao cấp nổi tiếng.

Vì nhà mẹ đẻ phát triển tốt như thế, ở nhà Mộ Dung, Tô Nhược Vân cũng coi như có thể ngẩng cao đầu Tô Nhược Vân khoác tay Mộ Dung Dịch, hai người cùng nhau đi vào nhà Mộ Dung, mặc dù bọn họ mới chỉ đính hôn, vẫn chưa chính thức kết hôn, nhưng cũng không khác gì đã kết hôn.

Vừa bước vào cửa, Mộ Dung Ngọc liền tới đón, kéo cánh tay Tô Nhược Vân.

*Chị dâu, sản phẩm dưỡng da của chị gần đây thật sự quá nổi tiếng, muốn mua cũng không mua được! Bạn của em đều bảo sản phẩm dưỡng da kia quả thật dùng quá tốt!”

Cô nhóc Mộ Dung Ngọc, được chiều từ bé đến lớn, sống trong giới thượng lưu quen rồi, căn bản không coi người có thân phận như To Nhược Vân ra gì.

Trước kia khi Tô Lạc Ly và Mộ Dung Dịch yêu nhau, bị cô nhóc này chọc tức không ít lần.

Đương nhiên Tô Nhược Vân cũng vậy.

Thế nhưng, giờ nhìn lại, đến cô nhóc này cũng bắt đầu nịnh nọt cô ta.

“Biết là em sẽ thích mà, vì thế chị đặc biệt mang cho em một bộ.”

Nói rồi Tô Nhược Vân đưa túi xách trong tay cho Mộ Dung Ngọc.

Mộ Dung Ngọc liền trợn tròn mắt.

“Trời ơi, còn là hàng giới hạn nữa, cảm ơn chị nha, chị dâu, chị đối xử với em thật tốt!”

Mộ Dung Ngọc xách túi đồ lên tầng, chắc là đi chụp ảnh để đăng dòng thời gian.

Từ sau khi thay đổi bao bì, lại bắt đầu kinh doanh trên ‘wechat, rượu Tô Ký phải gọi là đi lên ầm ầm, chuyện này.

cũng giúp Tô Nhược Vân thấy được thời cơ kinh doanh.

Sau khi nghiên cứu nhiều loại sản phẩm, cô ta quyết định đầu tư mỹ phẩm chăm sóc da, vì thế liền dùng tiền làm đại ngôn và lương đóng phim của mình, đầu tư vào một công ty mỹ phẩm.

Không thể không thừa nhận, Tô Nhược Vân là một người rất có đầu óc kinh doanh.

Cô ta lợi dụng hiệu ứng ngôi sao của mình, bắt đầu tiến hành tuyên truyền cho thương hiệu mỹ phẩm chăm sóc.

da kia, rất chú tâm vào bao bì, tổng cộng chia thành bảy dòng sản phẩm, lần lượt dùng bảy màu sắc khác nhau đại diện.

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, dùng bảy sắc cầu vồng, mỗi một màu sắc ứng với một độ tuổi.

Sản phẩm chăm sóc da này được Tô Nhược Vân đặt tên là Colour.

Dòng quảng cáo cho sản phẩm dưỡng da này là: Cuộc đời rực rỡ, bạn rực rỡ.

Hơn nữa, Tô Nhược Vân còn dùng phương thức kinh doanh “bỏ đói”.

Cứ cách một khoảng thời gian, bảy dòng sản phẩm lại bán một lượt hàng có hạn định, càng hiếm càng quý, mỗi lần bán hàng đều phải tranh nhau, điều này khiến nhiều người chạy theo như vịt.

Lâm Thanh Phượng khoan thai đi tới.

Kéo tay Tô Nhược Vân, phải gọi là rất thân thiết.

“Vân Vân lại gầy rồi, sao lại không chú ý sức khỏe thế chứ? Mẹ đau lòng chết mất.”

Lâm Thanh Phượng võ ngực mình.

“Mẹ, nghe mẹ nói kìa, nào có ngôi sao nào béo đâu, hơi gầy mới đẹp.”

“Nhưng cũng không thể quá gầy được, con nhìn con bây giờ xem, vừa mở công ty, làm sản phẩm của mình, lại còn quay phim, thật sự là quá mệt rồi, phải chú ý sức khỏe của mình”

“Vâng, con biết Sau chuyện ở lễ đính hôn, Lâm Thanh Phượng cực kỳ hài lòng về Tô Nhược Vân.

Hiện giờ, Tô Nhược Vân thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, nhà máy rượu của nhà mẹ đẻ cũng ngày một phát triển, thương hiệu mỹ phẩm chăm sóc da của bản thân cũng làm rất xuất sắc.

Lâm Thanh Phượng càng thêm thay đổi cách nhìn về cô 1a.

Tô Nhược Vân có thể cảm nhận được những thay đổi này, đến người giúp việc ở nhà Mộ Dung, dường như cũng cung kính hơn với cô ta.

Xem ra, vẫn cần không ngừng củng cố địa vị của mình, nâng cao năng lực bản thân, chỉ có như vậy mới có thể khiến người khác nhìn cô ta bằng con mắt khác.

Thời gian dùng bữa tối Trên bàn ăn, Lâm Thanh Phượng ra sức bảo Tô Nhược.

Vân ăn cái này ăn cái kia, còn đặc biệt dặn nhà bếp hầm riêng cho Tô Nhược Vân một món canh.

“Vân Vân à, con thật sự là quá gầy rồi, uống thêm canh đi, bồi bổ thân thể, hai con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc sinh con rồi.”

Lúc này Tô Nhược Vân mới hiểu, thì ra Lâm Thanh Phượng ra sức nói cô ta gầy, là vì chuyện này.

Nếu là trước kia, Lâm Thanh Phượng nói những lời này, cô ta đã sớm đồng ý.

Nhưng giờ đã khác xưa, trong tay cô ta đã có quyền chủ động.

“Mẹ, hiện giờ con và anh Dịch còn trẻ, sự nghiệp quan trọng, chờ sau khi sự nghiệp ổn định rồi sinh con cũng.

không muộn”

Lâm Thanh Phượng không ngờ, Tô Nhược Vân lại từ chối, dù sao trước kia cô ta cũng cực kỳ ngoan ngoãn.

“Vân Vân, cái này thì con không biết rồi, mẹ là người từng trải, tiền kiếm mãi cũng không hết, nhưng thời gian không chờ ai cả…”

Không chờ Lâm Thanh Phượng nói xong, Tô Nhược Vân liền ngắt lời.

“Mẹ, năm nay con mới hai mươi hai tuổi, còn nhỏ, không vội, hơn nữa, không phải con và anh Dịch còn chưa kết hôn sao?”

Tô Nhược Vân mỉm cười, phong thái hơn người.

Thế nhưng, lại khiến Lâm Thanh Phượng triệt để nghẹn lời.

Đúng thế, lúc trước cũng vì nghĩ Tô Nhược Vân vẫn còn nhỏ, vì thế chẳng qua chỉ cho hai người họ đính hôn mà thôi.

“Mẹ, khó khăn lắm anh con với chị dâu mới về một chuyến, vừa về liền giục sinh con, mẹ mà còn giục nữa là về sau hai người họ không về nữa đâu, cả nhà ăn một bữa cơm tử tế là được rồi.”

Mộ Dung Ngọc vội vàng nói, nói xong liền nháy mắt với Tô Nhược Vân.

Lúc này nịnh chị dâu của mình, cũng không có gì không đúng.

Hai người nhìn nhau cười.

“Được được được, mẹ không nói nữa, không nói nữa, chuyện của người trẻ tuổi các con, tự các con quyết định là được”

Lâm Thanh Phượng cũng không dám giục quá nhiều, dù sao hiện giờ Tô Nhược Vân đi lên rất thuận buồm xuôi gió, cũng không giống như Tô Lạc Ly năm xưa, là một quả hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn.

Chẳng qua bà ta cũng ý thức được điều này, đó chính là, rất có khả năng sau này bà ta phải nhìn sắc mặt người con dâu này mà sống.

Cả nhà vui vẻ dùng bữa.

Mộ Dung Dịch và Mộ Dung Thụy nói chuyện công việc, Mộ Dung Ngọc kéo Tô Nhược Vân tám phét chuyện trong giới giải trí.

Ăn xong, cả nhà ngồi trong phòng khách, ở thêm một lúc, trời đã không còn sớm, liền ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Mộ Dung Dịch ngồi tựa người trên giường xem điện thoại, Tô Nhược Vân ra khỏi nhà tắm, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

“Anh Dịch, chuyện hôm nay mẹ nói, anh nghĩ thế nào?”

Khi Lâm Thanh Phượng nói chuyện này trên bàn ăn, Mộ Dung Dịch luôn không nói gì, Tô Nhược Vân nhìn vẻ mặt của anh ta cũng không thấy được gì, cũng không biết anh ta có ý gì.

“Nghĩ thế nào cái gì?” Mộ Dung Dịch ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Vân.

“Chính là chuyện sinh con ý.”

Mặc dù Tô Nhược Vân không thích chuyện này, nhưng cô ta vẫn muốn thăm dò ý kiến của Mộ Dung Dịch.

“Anh Dịch, hôm nay em cứ từ chối mẹ, có khi nào mẹ giận em không? Chủ yếu là quá bất ngờ, nhất thời em còn chưa nghĩ kỹ, rốt cuộc anh nghĩ thế nào thế?”