Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 486: Chúng tôi không thấy mợ chủ đâu cả!”



Tô Lạc Ly mở cửa sổ ra, “Hai người về nhà sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt.” 

Điều này cũng phù hợp với tính cách của Tô Lạc Ly, mỗi lần về Tô Lạc Ly bảo người khác phái người đưa hai người họ về nhà. 


Vì vậy Ôn Khanh Mộ cũng đã nhớ kỹ. 

Từ Phóng mỉm cười, sếp Ôn thật sự càng ngày càng chiều mợ chủ rồi. 

Lục Uy Nhiên liếc nhìn người lái xe này, sau đó cùng Từ Phóng lên chiếc xe khác. 

“Mợ chủ, chuyến đi này mợ đã vất vả rồi, mợ uống cốc trà sữa trước đi.” 

Lái xe đưa cho Tô Lạc Ly một cốc trà sữa nóng hổi. 


“Nếu mợ đói bụng thì bên này còn có đồ ngọt, nhưng sếp Ôn nói đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho mợ ở nhà, về nhà không cần phải ăn nữa”. 

Tô Lạc Ly cầm cốc trà sữa và khẽ mỉm cười. 

“Người đàn ông này đúng là càng ngày càng săn sóc” 

“Đúng vậy, sếp Ôn ngày càng yêu mợ chủ hơn, mợ chủ ngồi vững nhé, tôi xuất phát đây” 

Hai chiếc xe nhanh chóng tách ra, mỗi xe đi một ngả. 

Một chiếc xe khác đưa Từ Phóng và Lục Uy Nhiên về nhà. 

Sân bay cách khu Rainbow khá xa, hơn nữa bây giờ đã hơn mười giờ rồi. 

Tô Lạc Ly ngáp một cái, mấy ngày nay cô luôn quay phim nên cảm thấy rất mệt, để khi về có tinh thần và sức lực đối phó với Ôn Khanh Mộ nên cô quyết định ngủ một giấc. 

“Khi nào đến thì anh gọi tôi, tôi ngủ một giấc trước đã” 

“Vâng thưa mợ, phải một tiếng nữa mới về đến nhà, mơ ngủ đi.” 

Tô Lạc Ly cầm một chiếc áo rồi đắp lên người, sau đó ngủ thiếp đi. 

Tại khu Rainbow 

Ôn Khanh Mộ luôn ở trong trạng thái phấn khởi, vừa chơi game vừa ngâm nga một khúc hát. 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi anh chơi xong một ván game, cầm điện thoại lên nhìn thì đã mười một giờ. 

Chắc cô sắp về rồi. 

Anh cất thiết bị chơi game rồi đi xuống lầu. 

“Mọi người đi ngủ đi”. 

Anh không muốn đến khi Tô Lạc Ly về trong nhà vẫn còn bóng đèn. 

Dì Phương và Lê Hoa cũng hiểu ý mà về phòng. 

Ôn Khanh Mộ ngồi trước bàn ăn, có lẽ bây giờ Tô Lạc Ly đã xuống máy bay rồi. 

Anh đang định gọi cho Tô Lạc Ly thì chuông điện thoại đã vang lên trước. 


“Sếp Ôn, không ổn rồi, chúng tôi không thấy mợ chủ đâu cả!”