Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 547



Tô Lạc Ly ngại ngùng cười. 

Ở trên tầng, Tiêu Mạch Nhiên đã tập yoga xong, đang ngồi trên thảm nghỉ ngơi, đột nhiên tiếng gõ cửa gấp gáp truyền tới. 

“Chuyện gì mà gấp như vậy?” 

“Quản gia Vương nói mợ chủ nhà chúng tôi đến thăm cô Tiêu, mời cô Tiêu xuống lầu.” 

“Mợ chủ nhà cô? Tô Lạc Ly?”. 

Sao Tiêu Mạch Nhiên có thể ngờ Tô Lạc Ly lại đến đây thăm cô ta được chứ? 

Trước đây cô ta cũng từng nghe ngóng, Tô Lạc Ly chưa từng đến đây, Ôn Khanh Mộc cũng chỉ đưa cô đến một lần để xem động vật, thậm chí còn không đi vào bằng cổng chính. 

Sao Tô Lạc Ly đột nhiên đến thăm mình nhi? 

Tiêu Mạch Nhiên lập tức thay đồ rồi xuống 

lầu. 

Vừa xuống lầu thì thấy mấy người giúp việc cung kính đứng một bên, Vương Vĩ và Tô Lạc Ly đang ngồi trên sofa nói gì đó. 

“Lạc Ly!” Tiêu Mạch Nhiên gọi. 

Tô Lạc Ly nghe thấy, lập tức đứng lên. 

“Chị Mạch Nhiên.” 

“Sao đột nhiên cô lại đến đây, cũng chẳng 

nói với tôi tiếng nào, tôi còn tưởng là phóng viên, suýt chút nữa bảo người ta đuổi cô đi rồi.” 

Tiêu Mạch Nhiên cười hơi giả tạo. 

“Em cũng quyết định đột ngột đến thôi, sức khỏe chị thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?” 

“Tôi đỡ nhiều rồi.” 

“Em không có chuyện gì nên đến thăm chị, mang đến cho chị vài thực phẩm bồi bổ nữa, mấy thứ này đều để bồi bổ khí huyết, rất tốt cho sức khỏe? 

Tô Lạc Ly bảo Lê Hoa đưa thực phẩm bồi bổ lên. 

“Cô đúng là khách sáo quá, hôm nay ở lại cùng ăn trưa nhé?” 

Tiêu Mạch Nhiên niềm nở mời, như thể có ta mới là nữ chủ nhân ở đây. 

“Không được.” 

Lệ Hoa hắng giọng. 

“Mợ chủ, chúng ta nên về rồi, phải về chuẩn bị bữa trưa cho cậu chủ, nếu không trưa nay cậu chủ đói mất, một bữa cơm cậu chủ cũng không thể xa mợ được!” 

Lê Hoa nói to. 

Tô Lạc Ly nháy mắt với Lệ Hoa nhưng Lê Hoa phớt lờ. 

Vẻ mặt Tiêu Mạch Nhiên hơi gượng gạo. 

“Chị Mạch Nhiên, chị đừng nghe Lê Hoa nói linh tinh. Trưa em còn có việc, em đi trước nhé, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi.” 

Vương Vĩ tiễn Tô Lạc Ly và Lê Hoa ra cổng. 

Trên đường về, Tô Lạc Ly vẫn luôn cau mày không nói gì. 

Lê Hoa bĩu môi. 

“Mợ chủ, có phải tôi nói sai gì không?” 

Tô Lạc Ly không phê bình Lê Hoa.