Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1359



Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1359 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1073. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Sau khi Tần Nhâm Thành ra đi, xung quanh Quý Thiên Kim trở nên rất vắng vẻ, quạnh quẽ.

Không răn dạy ai, rất ít nói chuyện, chỉ có việc rời giường, ăn uống, buổi tối đúng giờ đi ngủ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, lượng cơm ăn cũng không hề giảm đi.

Bà ta thường nhốt mình trong phòng làm việc, nhưng không ai biết bà ta làm gì.

Sau khi Hứa Trúc Linh theo tập đoàn Cố Linh trở về, cô cũng chưa liên lạc với Cố Thành Trung, buổi tối ngày hôm sau cô nhận được một email trống từ anh ta.

Sau khi mở ra, cô không hiểu rõ trong email không có gì thì gửi cho mình làm gì.

Cô ấy nhịn không được, nhắn tin qua hỏi: “Anh gửi cái email này có ý gì?”

Sau đó, Cố Thành Trung gọi điện thoại lại.

“Lời muốn nói quá nhiều, lúc viết có nhiều phiền toái, anh muốn nói cho em nghe.”

“Vậy thì quên đi, em không muốn nghe mấy lời nói nhảm của anh.”

“Nhưng anh đến rồi.”

“Cái gì?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy có chút bất ngờ, lập tức đi ra ngoài ban công.

Ban công trống rỗng, căn bản không có ai, dưới lầu cũng là một mảnh tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt chập chờn.

Đúng lúc cô đang bực mình thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt.

Cô ấy vừa ngẩng đầu lên, thì không ngờ một bóng người xuất hiện trước mắt, chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã có một cánh tay vòng qua eo nhấc cô lên khỏi mặt đất.

Hai chân ở lơ lửng trong không trung ở ngoài ban công khiến cô sợ tới mức suýt hét lên.

Không nghĩ tới chưa kịp hét lên tiếng nào thì đôi môi hồng bị chặn lại, không thể nói được một lời.

Cô ấy dần bình tĩnh lại, cô nhận ra hơi thở quen thuộc này, đây là hơi thở của Cố Thành Trung.

Rất nhanh, một sợi dây được buộc vào người cô để đảm bảo an toàn.

Sau nụ hôn nóng bỏng, cô thở dốc.

Hiện tại đã là mùa đông, thời tiết lạnh thấu xương, cô chỉ mặc áo ngủ nhưng trong phòng mở điều hòa nên căn bản là không có cảm giác lạnh.

Vừa mới bước ra, cô rùng mình, run lên bần bật.

Cố Thành Trung đã có chuẩn bị, ôm cô vào trong ngực, dùng áo khoác ngoài bọc lấy kín cô.

Mà cô ở trong chiếc áo lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi mắt sáng ngời nhìn anh.

“Sao anh lại tới đây? Lại còn làm như vậy khiến em sợ muốn chết.”

Gặp lại, chẳng còn thái độ sắc lạnh như lần trước nữa, trái tim rõ ràng đã mềm yếu hơn nhiều.

Từ vừa rồi đến bây giờ,cô vẫn một mực lo lắng nếu anh ngã xuống thì làm sao bây giờ, thật sự quá nguy hiểm.

“Sợ làm phiền nhà họ Quý, dù sao hiện tại họ cũng không thích anh.”

“Vì thế nên anh mới lên đây bằng cách này sao?”

“Ừ,anh muốn đưa em đi xem các vì sao.”

Anh kéo dây thừng, hai người chậm rãi bay lên, cuối cùng nhảy lên trực thăng.

Hứa Trúc Linh nhìn trăng ở trên bầu trời, vô cùng sáng tỏ, cũng không còn chút tức giận nào nữa.

Đây cũng là lần cô ở gần mặt trăng nhất, mặt trăng cô nhìn qua cửa sổ rất to và sáng, dường như còn có cả bóng của cây hoa quế.

Cô không khỏi thả lỏng người, thư giãn dựa vào ván cửa.

“Anh có nghĩ bên trong thật sự có cung Quảng Hàn và Hằng Nga, có Ngô Cương và thỏ ngọc không?”

“Có”

“Ừm?” Hứa Trúc Linh nghe thấy câu trả lời này thì cảm thấy vô cùng buồn bực, vốn tưởng rằng Cố Thành Trung, một người đi theo chủ nghĩa vô thần sẽ trả lời kiên quyết là không, nhưng không ngờ anh lại khẳng định là có.

“Tại sao?”

“Tại vì tất cả các truyền thuyết đều rất đẹp, trước kia anh không tin quỷ thần nhưng bây giờ anh lại cảm thấy tin cũng là một cái tốt.”

“Vì sao mà bây giờ anh lại tin?”

“Anh ở một mình thì không sao cả. Sau khi có em, anh muốn em luôn được an toàn. Nhưng anh không đủ mạnh mẽ, cũng không tìm được người nào mạnh mẽ hơn mình để nhờ cậy, vì vậy chỉ có thể cầu nguyện thần linh, nhờ người luôn che chở, bảo vệ em, cầu cho em luôn bình an, vui vẻ.”

“Nếu ngài cần anh lễ bái, anh tất nhiên sẽ thành tín. Nhưng nếu ngài không thể phù hộ cho em thì anh nhất định gặp miếu thì phá miếu, cứ nhìn thấy thì sẽ phá.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy cảm thấy vô cùng xúc động, suýt chút nữa khóc lên.

Trong khoảng thời gian này, chính cô cũng nhận thấy mình dễ xúc động, thường hay khóc.

Cô ngẩng đầu lên, cố khiến nước mắt không chảy ra, nói: “Cứ tin đi, cũng tốt mà, ít nhất thì trong lòng còn có thứ để dựa vào.”

“Trúc Linh, gần đây anh có chút việc cần làm, khả năng sẽ có chút bất thường. Hiện tại,anh không thể nói cho em biết, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương.”

“Được rồi, em tôn trọng quyết định của anh.”

Cô nghẹn ngào nói ra mấy chữ, giống như cảm nhận được sự đau lòng của chính mình.

“Anh… anh sẽ gặp nguy hiểm sao?... Anh sẽ… bị nguy hiểm đến tính mạng sao?”

Câu nói sau cùng, phảng phất như cô đang lấy hết can đảm của mình để nói ra.

Lời này bồi hồi thật lâu dưới đáy lòng, cô cho là mình có thể bình tĩnh, thế nhưng khi lời vừa nói ra khỏi miệng thì lập tức trở nên run rẩy.

“....”

Người đàn ông phía sau trầm mặc, không nói một lời.

Anh không đáp, nhưng đối với cô thì đây là câu trả lời tàn nhẫn nhất.

Có phải việc kia sẽ…

Rất nguy hiểm, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

“Không sao...Không có gì đâu….Anh rất mạnh mẽ.”

Cô ở một bên lau khóe mắt, không muốn khóc thế nhưng càng lau thì nước mắt lại càng tuôn ra lã chã.

Giờ phút này, cô đã hiểu rõ Quý Thiên Kim hơn một chút, một người phụ nữ trở nên mạnh mẽ hơn không phải vì yếu tố bên ngoài mà là vì chính người đàn ông mà cô ấy yêu nhất, chấp nhận tổn thương bản thân mình để tôi luyện bản lĩnh.

“Trúc Linh!”

Anh vùi đầu sâu vào vai của cô rồi gọi tên cô để in sâu nó trong lòng mình.

Hơi thở nóng phả trên vai cô như thổi vào từng lỗ chân lông.

Anh ôm cô thật chặt, hai thân thể dính sát lấy nhau.

“Đêm nay, trăng thật đẹp. Em muốn lần sau cùng anh đến xem.”

“Được.”

Anh chỉ đáp vỏn vẹn một từ.

Hứa Trúc Linh mở to hai mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.

Trăng lạnh tựa sương mai, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Trăng sáng sao thưa, sương mờ, thật giống như tiên cảnh ở chốn nhân gian.

Cô muốn nhớ thật kỹ, nhớ rõ cảnh đẹp này và nhớ rõ anh.

Cô không dám nhắm mắt, không dám bỏ qua một chi tiết nào, thế nhưng tại sao đôi mắt lại ngày càng mơ hồ?

Trực thăng xoay quanh bầu trời Đà Nẵng, đến khi mặt trăng đọng ở chân trời thì trực thăng mới trở lại phía trên của nhà họ Quý.

Hứa Trúc Linh đã ngủ, yên tĩnh nằm trong ngực anh.

Anh đưa cô vào trong phòng,đắp chăn xong đứng ở cạnh cửa sổ nhìn cô thật lâu.

Cuối cùng, anh mới quay người rời đi.

Ngay khi anh đi, cô gái trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng của anh, tay nắm chặt góc chăn, sợ chính mình sẽ khóc thành tiếng.

Cô căn bản không có ngủ, đau buồn như vậy thì làm sao có thể yên giấc được.

Đêm nay, là một đêm trằn trọc.

Hôm sau cô tỉnh lại với đôi mắt thâm quầng.

Cô ngồi suy nghĩ kỹ, quyết định chuyển sang nhà hàng sống.

Tuy Tần Nhâm Thành không phải do Cố Thành Trung tự tay giết chết nhưng anh cũng không phải hoàn toàn không liên quan. Cô cũng không biết mình nên đối mặt với dì như thế nào.

Quý Thiên Kim cũng tôn trọng quyết định của cô, yêu cầu cô phải tự chăm sóc tốt cho chính mình.

Châu Vũ đến giúp cô dọn đồ, không ngờ đến cả Dương Việt cũng tới.

Châu Vũ mang bộ dạng e ngại xấu hổ, lộ ra biểu hiện của cô con gái nhỏ, rõ ràng là đang yêu.

Tốc độ phát triển của hai người họ cũng khiến cho Hứa Trúc Linh bất ngờ, mấy ngày trước còn từ chối, đã chán người ta như vậy rồi mà vẫn bắt Dương Việt đến làm tài xế.

“Hai người….”

“Chuyện này….Là chính anh ấy tự tới, em chỉ nói là đến giúp chị dọn nhà, không nghĩ tới anh ấy lại lái xe đến đây.”Châu Vũ ngại ngùng nói, vẫn còn chút xấu hổ.

“Ừ, là tôi đề nghị, tôi sợ Châu Vũ mệt mỏi, dù sao cô ấy cũng là con gái.”

“Không sao, đi nhà hàng trước.”

Cô cười cười, người xung quanh có thể hạnh phúc thì cô cũng vui vẻ, chắc là do mình uống quá nhiều thuốc đắng nên thêm một chút mứt hoa quả cũng vui vẻ.

Nhìn hai người họ, cô cảm giác như là đang thấy chính mình của trước kia vậy.

Lúc ấy, cô cũng mười tám tuổi, là khoảng thời gian đẹp nhất, mọi tình cảm đều dành trọn cho Cố Thành Trung.

Có hối hận không?

Không hối hận.