Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1367



Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1367 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1081. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.

- -----

Hai người nhìn nhau chằm chằm, trong mắt bùng lên sự thù địch như tia lửa, cả không gian tràn ngập khói thuốc súng nhàn nhạt.

Ngay lúc đó, điện thoại di động của Hắc Ảnh đổ chuông, và tiếng chuông sắc bén phá vỡ sự im lặng chết chóc giữa hai người.

Anh ta liếc nhìn ID người gọi với một nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt, rồi trả lời.

Những lời được nói chứa đầy tình cảm dịu dàng, yêu thương trìu mến.

"Trúc Linh, sao vậy?"

"Nghe nói anh đến nhà họ Dương rồi? Em muốn hỏi tình hình Châu Vũ như thế nào, em không yên tâm được."

"Cô ấy không sao, em không cần lo lắng. Nhưng anh thì có sao đó."

"Anh? Anh bị sao vậy?"

“Em chỉ gọi đến chỉ vì Châu Vũ, lại không phải vì anh. Em nói xem anh có sao không?” Hắc Ảnh nói với giọng buồn tẻ, nếu người khác chỉ nghe thấy giọng nói này, hẳn sẽ nghĩ anh ta là một người thâm tình.

Mà Phó Minh Tước từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát, trên mặt Hắc Ảnh không có một tia dịu dàng, đuôi mày ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng những lời nói ra, từng lời từng chữ thoát ra khỏi môi đều tràn đầy dịu dàng, một người giỏi ngụy trang như vậy, quả thật đáng sợ.

Hứa Trúc Linh nghe vậy có chút ngượng ngùng nói: "Vậy thì anh ngoan ngoãn ăn đi, dù công việc có quan trọng thế nào thì anh cũng phải tự chăm sóc cho mình. Khi nào có thời gian em sẽ đến thăm anh. Nếu để em phát hiện anh liều mạng làm việc, thì coi chừng em đó!”

"Được, vậy anh chờ em cùng nhau ăn cơm."

Hắc Ảnh cúp điện thoại, thở hắt ra một hơi rồi bỏ điện thoại sang một bên.

"Phụ nữ, đúng là dễ bị lười."

Anh ta nhịn không được cảm khái, ý cười dào dạt nhìn Phó Minh Tước.

Phó Minh Tước chế nhạo nói: "Tôi thực sự đã đánh giá thấp anh. Ngay cả Hứa Trúc Linh cũng bị anh chơi đùa như vậy. Xem ra anh đã bỏ không ít công sức, mới có thể bắt chước theo một người khác giống như đúc như vậy.

"Anh cả đừng vội khen tôi, tôi chỉ muốn biết anh đến tìm tôi là muốn làm gì vậy? Anh cả gần đây vẫn luôn trốn tránh bố nuôi, có phải là đã làm chuyện khuất tất?”

"Tôi chỉ ở đây để cảnh cáo anh mà thôi. Tôi không quan tâm anh đối xử với người nhà họ Cố như thế nào, nhưng Hứa Trúc Linh, anh đừng động vào cô ấy. Cô ấy là em gái vợ tôi, là người mà trước khi mất vợ tôi không yên tâm nhất, nếu anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ khiến anh phải trả cái trá thê thảm nhất.”

Phó Minh Tước từng chữ một lạnh lùng nói.

"Anh cả, anh nghĩ bây giờ anh có thể uy hiếp được tôi sao? Hắc đạo không còn là thế lực của anh, trong tay anh còn có cái gì? Đừng tưởng rằng Minh Diệp ở nhà họ Lý, anh một thân một mình, không có gì phải bận tâm, liền không cần cố kỵ điều gì. Bây giờ anh không có quyền thương lượng với tôi!”

(Hắc đạo: xã hội đen)

"Ồ, vậy sao?"

Phó Minh Tước sờ cằm, phát ra âm thanh vui đùa.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng ầm lớn, cửa sổ lớn kiểu Pháp đột nhiên vỡ tan.

Trái tim Hắc Ảnh run lên, cảm thấy một cơn đau nhói trên má, sau đó cảm thấy chất lỏng ấm áp đang không ngừng chảy xuống.

Anh ta liếc nhìn ra cửa sổ đã bị vỡ tan mảnh kính rơi vãi khắp sàn.

Khương Anh Tùng nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng sửng sốt.

"Ngài…"

"Gọi người đến sửa đi, anh cả, đi đến chỗ khác nói chuyện tiếp."

“Không, tôi không có gì để nói với anh, Cố Thành Trung.” Anh ta đặc biệt nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

Anh ta sải bước tiến lên phía trước, đến trước mặt Hắc Ảnh, nhẹ nhàng giúp anh ta lau đi vết máu trên mặt.

Bọn họ dựa vào rất gần, anh ta cố ý hạ thấp giọng nói, dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe được nói: "Tôi quả thật chỉ có một mình, không có thế lực. Hiện tại tôi không cần dựa vào ai, tôi chỉ muốn canh giữ tro cốt của vợ mình, đưa cô ấy đi khắp chân trời góc bể. Nhưng anh đừng bao giờ đánh chủ ý lên người Hứa Trúc Linh, đừng để tôi phải vội vã trở về từ nước ngoài.”

“ Đừng quên, tôi vẫn là sát thủ hạng S trong danh sách tiền thưởng. Anh có thích bị bắn bể đầu bằng súng bắn tỉa không? Nếu anh không muốn, tôi khuyên bạn nên kiềm chế bản thân một chút."

"Tôi rất tò mò, anh đã cài bom vào lúc nào?"

"Đêm hôm qua, từ sân thượng đi xuống, phong cảnh rất đẹp."

"Còn bom nào khác không?"

"Có thể ở trong phòng họp, có thể ở đây?"

Anh ta một tay chỉ vào vị trí trái tim của Hắc Ảnh: "Cẩn thận, đừng nghịch lửa tự thiêu."

Nghe vậy, Hắc Ảnh cười to, vẫy vẫy tay với Khương Anh Tùng để anh ta đi ra ngoài trước không cần lo cho mình.

Khương Anh Tùng nắm chặt nắm tay, cuối cùng lui ra ngoài, canh giữ cửa vững vàng, không dám rời đi.

Bên trong phòng, Hắc Ảnh cười nói: "Được thôi, tôi đồng ý với anh không đụng vào Hứa Trúc Linh, đảm bảo sẽ không làm tổn thương cô ấy một sợi lông tơ. Nhưng anh cũng phải ngoan ngoãn cho tôi, không được để lộ ra ngoài bất cứ điều gì, nếu không... cháu gái nhỏ đáng yêu của tôi, có thể là ở trên đường đến trường, hoặc là trong phòng học sẽ xảy ra tai nạn thương tâm ngoài ý muốn!"

"Được, anh và tôi chung sống hòa bình, không làm tổn thương nhau."

Phó Minh Tước lạnh lùng đáp lại. Bây giờ anh ta không có thế lực, hoàn toàn không động vào Hắc Ảnh được.

Anh ta bây giờ là thủ lĩnh của thế giới ngầm còn sở hữu thế lực của Cố Thành Trung, anh ta làm sao có thể lay động được.

Nếu không phải vì Hứa Trúc Linh, anh ta thậm chí sẽ không xuất hiện lần nữa, tránh cho Phó Minh Nam không muốn bỏ qua cho anh ta.

Hiện tại anh ta chỉ có một suy nghĩ, mang theo tro cốt của Ngọc Diệp, đi đến cùng trời cuối đất, đưa cô đi ngắm nhìn cảnh vật mà trước đây khi còn sống cô không kịp nhìn thấy.

Khoảnh khắc lấy hết can đảm để hỏa táng xác cô, trái tim anh ta cũng bị thiêu rụi trong biển lửa ấy.

Anh ta bảo vệ được một mình Hứa Trúc Linh, nhưng muốn cứu vãn cả nhà họ Cố to lớn thì có chút khó khăn.

Hơn nữa, anh ta không muốn cứu, hiềm khích giữa anh ta và nhà họ Cố cũng không nhỏ.

Đến bây giờ anh ta vẫn còn oán hận vợ mình, nếu không có sự tồn tại của cô, anh ta đã không khổ sở như vậy.

Phó Minh Nam yêu một người yêu đến mức phát điên.

Không có được, vậy thì để cô ấy chết đi, chết một người vẫn không đủ, bao gồm cả Cố Chí Thanh, Cố Thành Trung, Cố Thiện Linh...

Tất cả đều phải chết.

Đây là cái giá mà cô không yêu!

Phó Minh Tước nhìn vết thương trên má Hắc Ảnh, cười nói: "Phải công nhận tay nghề của Ảnh Họa Bì rất tốt. Cái mặt nạ da người này giống như thật vậy, bị thương cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.”

"Cám ơn khen ngợi, ông ta ở dưới Cửu Tuyền sẽ rất vui mừng nghe được sự tán thưởng của anh!"

"Hắc Ảnh, anh có tên không? Đây chỉ là mật danh của bạn, anh không phải đến cả tên cũng không có đúng không?"

"Muốn biết?"

Hắc Ảnh nhướng mày nhìn anh ta, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.

“Tôi thực sự rất muốn biết."

"Bố nuôi đặt cho tôi một cái tên, Phó Thiết Ảnh.”

"Phó Thiết Ảnh vẫn là sao chép, tôi nghĩ anh là người rõ ràng nhất."

"Anh không cần nhắc nhở."

"Anh cam tâm tình nguyện làm con tốt của Phó Minh Nam như thế này? Ông ta không hề có tình người, anh cho rằng ông ta đối với anh có chút tình cảm cha con nào sao?”

Phó Minh Tước nhịn không được nhắc nhở, anh ta biết rõ Hắc Ảnh rất khó thuyết phục, nhưng anh ta vẫn nhịn không được muốn thử.

Nghe vậy, Hắc Ảnh nheo mắt thật sâu, che đi vẻ mờ mịt bên trong.

"Anh cả, anh nói nhiều quá rồi."

Phó Minh Tước mím môi khi nghe thấy lời này, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi không nhìn lại.

Khi bước ra đến cửa, anh ta không ngờ Hắc Ảnh đã cản bước mình. "Anh cả, anh là sát thủ hàng đầu, không bằng tôi dùng một số tiền lớn thuê anh giúp tôi giết một người?”

"Tôi không muốn nhiều tiền, tôi chỉ muốn... nhìn mặt anh, anh có dám giao dịch không?"

Phó Minh Tước nhìn lại cười lạnh, anh ta muốn biết bộ mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ này rốt cuộc có hình dạng như thế nào.

Nghe vậy, Hắc Ảnh câu lên một cái nhếch mép, tà ác nói: "Thành giao."

Mọi người đều có được thứ họ cần, đây là cách mà người thông minh tồn tại.