Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1587



Risa ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hồi lâu sau cô vẫn không tỉnh táo lại, đầu óc hãy còn ở trong trạng thái “đơ máy”.

Diên phản ứng đầu tiên, nhíu chặt chân mày.

Vậy mà lại có một người phụ nữ đang nằm sấp trên người cậu ta.

Cậu ta nghi hoặc rằng có phải mình đang nằm mơ hay không, uống nhiều nên mắt mờ, không thì sao người phụ nữ này lại có thể là Risa?

Cậu ta cho rằng đây là một giấc mơ.

“Xem ra anh lại nhớ em rồi.”

Giọng điệu của cậu vang lên một cách trong lành tự nhiên, sau đó đôi tay to lớn vòng lấy cơ thể của cô, tiện thể ôm cô vào lòng.

Cậu ta khẽ cựa mình, đặt cô lên trên giường,

Lúc này Risa mới có phản ứng, cả người cứng đơ.

Cô không dám ngọ nguậy lung tung, bởi vì giờ phút này người đàn ông đã nhắm mắt, trông có vẻ như là cậu ta muốn ngủ.

Cậu ta nghĩ mình đang nằm mơ, cô cũng không thể vạch trần, nếu không sẽ rất ngượng ngùng.

Cô kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến lúc tiếng hít thở của cậu trở nên đều đều, mới rón ra rón rén, định bước xuống giường.

Nhưng cậu ta lại khóa hai tay, ôm cô chặt hơn.

Cô hoàn toàn không thể trốn thoát, cẩn thận cựa quậy.

Nhưng... Hai người ôm nhau chặt như thế, bất kì một hành động nhỏ nào của cô cũng bị người đàn ông cảm nhận được.

Cảm giác trong lòng ngực Jane De chân thật đến thế.

Diên sửng sốt, trải nghiệm của giấc mơ này có phần chân thật quá rồi nhỉ.

Cậu ta ý thức được điều không thích hợp, nhíu chặt chân mày, mở to đôi mắt.

Lúc này đây, sương mù đã tan, ánh mắt của cậu ta lão luyện và tinh khôn.

“Risa?”

Cậu cất lên hai tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Trái tim của Risa đập một tiếng thịch, lập tức hiểu rằng cậu đã tỉnh táo hoàn toàn.

Tác dụng của canh giải rượu này cũng mạnh quá rồi nhỉ?

“Trùng... Trùng hợp ghê... Anh cũng ở đây hả?”

Risa ngẩng đầu cười ngượng ngùng, muốn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.

Nhưng vừa nói ra câu ấy, bầu không khí càng xấu hổ hơn.

Diên cẩn thận hồi tưởng lại, mới nãy... Risa vừa làm gì?

“Em mới vừa hôn anh? Hôn trộm anh à?”

“Đâu có!”

Cô vội vàng xua tay, gấp gáp mà bảo: “Em không có thừa dịp anh say rượu để “sàm sỡ” anh lung tung đâu. Anh uống say, em muốn cho anh uống canh giải rượu mà thôi.”

“Dùng thìa không tiện, nên... nên là em...”

Cô chột dạ cúi đầu, không biết vì sao, nếu nói theo lí thì cô là con gái, chịu thiệt nhiều hơn, nhưng sao cô lại sợ thế này,

Cứ có cảm giác như là cô nhân cơ hội người ta hôn mê bất tỉnh, “sàm sỡ” người ta, ham muốn sắc đẹp của người ta vậy.

Chỉ trách rằng người đàn ông này quả thật rất đẹp, làm cho bản thân cô cũng có cảm giác tội lỗi.

“Nên là, em dùng miệng luôn phải không?”

Diên hơi đau đầu nói, không ngờ đây chẳng phải là mơ, mà là hiện thực.

Gan của cô cũng lớn lắm rồi nhỉ, cô nam quả nữ, cứ vậy mà môi chạm môi luôn.

Cô không sợ sau khi say rượu cậu sẽ làm bậy hay sao?

“Em cũng to gan đấy, em không sợ anh uống nhiều quá, rồi làm gì em à?”

Cậu ta la bảo.

Không phải là cô tin tưởng cậu, mà là cô không biết làm thế nào để bảo vệ bản thân trước một người đàn ông.

“Anh làm gì được em chứ?”

Risa không trả lời, mà ngờ vực hỏi lại anh.

Nhưng cô vừa nói xong thì đã hối hận.

Còn làm gì được chứ, mình là đồ ngốc hả? Hỏi câu ngu ngốc thế này?

Cô rất hối hận, nhưng chẳng còn kịp nữa,

Một người phụ nữ hỏi một người đàn ông rằng anh có thể làm gì được tôi thì quả thật là một điều nhục nhã.

Sắc mặt của Diên sa sầm, lập tức lật người đè cô dưới thân.

Trên cơ thể cậu ta tràn ngập hơi thở nguy hiểm thần bí, khiến cho người khác vừa mê muội vừa sợ hãi.

“Em nói xem, anh có thể làm gì được em?”

Cậu trông không giống đàn ông, cũng chẳng có cái kia, nên cô mới không biết lo sợ như vậy.

Cậu phải giáo dục lại cô, để cho cô biết, đàn ông không phải thứ dễ trêu vào.

“A...”

Đầu đau đớn, cậu nhảy thẳng xuống khỏi giường.

Cậu ôm đầu, khó khăn thở hổn hển một cách đau khổ.

Cơn ác mộng đó vẫn không thể gạt đi, lì lợm bám riết lấy cậu.

Cậu cho rằng mình có thể qua được cửa ải này, nhưng thực tế là không thể.

Cậu ta không có cách nào tha thứ cho cơ thể bẩn thỉu của mình, để chạm vào cơ thể của một cô gái trong trắng.

“Anh sao vậy?”

Risa bị cậu dọa sợ, vội vàng đứng dậy.

Diên quay lưng về phía cô, âm thanh trầm trầm thở hổn hển, hệt như một con dã thú bị thương.

“Không sao, anh muốn đi tắm, anh bảo phục vụ lấy cho em một bộ quần áo.”

Risa nghe vậy, lập tức hiểu ra rằng, dù cho cô muốn hiến thân thì Diên cũng không cho cô cơ hội này.

Cô sẽ kết hôn với Samegawa Akane, cô không yêu anh ta, nên muốn làm bậy một lần, nhưng mà... cậu lại từ chối.

Một người đàn ông từ chối người phụ nữ trên giường, là... điều vô cùng nhục nhã.

Là vì Hứa Trúc Linh ư?

Cô ngồi quỳ trên giường, nước mắt âm thầm rơi xuống.