Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 25: Đưa cô đến công ty



Trước khi đi, sợ cô đói, Mặc Đình Phong miễn cưỡng ngồi ăn ở nhà một bữa, chuyện này tuy nói rằng bình thường nhưng đối với cả Mặc gia là bất bình thường bởi ai cũng rõ cậu cả vốn không thích ăn cơm nhà, từ khi Hạ Nhược Hy bị bệnh không thể nấu ăn cho anh, anh càng ít ăn uống hơn, có vẻ gầy đi hơn trước một chút.

Hạ Nhược Hy nào dễ dàng ăn như vậy, nhõng nhẽo đòi anh:

"Đút đút!"

Trình Huyên cũng được đãi ngộ ngồi ăn kế bên buồn cười che miệng miệng. Cậu chủ của cậu chẳng biết ở nhà chiều mợ chủ ra sao mà cô có thể to gan đòi cục băng giá lạnh này đút ăn nữa, chẳng khả quan chút nào.

Trái với dự đoán của Trình Huyên, Mặc Đình Phong xắn tay áo, lấy chén cơm của Hạ Nhược Hy để trước mặt mình, xé thịt gà vào bát của cô sau đó dùng khăn giấy lau tay, tận tay đút cơm cho vợ.

Trình Huyên tròn mắt bất ngờ, miếng thịt vừa gấp gần lọt vào miệng rơi trở lại vào bát.

Hạ Nhược Hy nhìn muỗng cơm lắc đầu.

"Nó nóng lắm á!"

Nóng?

Cơn đã được để nguội đi còn lại độ ấm, thịt gà cũng không còn nóng nữa, cô cứ khư khư bảo nó nóng với anh. Đòi anh thổi.

Mặc Đình Phong tuy có tức giận vì bị cô đày đọa nhưng vẫn làm theo ý cô, thổi vài cái, Hạ Nhược Hy mới chịu há miệng ăn cơm, còn cười khúc khích như một đứa trẻ thật sự.

Hà Vân Phi đứng ở trước phòng ăn, ánh mắt đăm chiêu nhìn anh đút cho Hạ Nhược Hy, căn bản còn không động lấy đôi đũa của mình. Thật sự anh thích cô rồi sao? Xem như quyết định ban đầu của bà gả Hạ Nhược Hy vào đây là chuyện không hề vô dụng, tuy nhiên cả đời này Hạ Nhược Hy cũng không thể làm dâu của bà ta, mục đích chỉ để lợi dụng cô có một đứa cháu nối dõi, xong xuôi sẽ tìm một cô gái thật sự môn đăng hộ đối, thông minh khôn khéo để giữ vai trò chủ mẫu tương lai của Mặc gia.

Mặc Đình Phong trước giờ vẫn chưa lộ diện trước giới truyền thông nên trong công ty anh có chỗ đậu xe riêng, thang máy tổng giám đốc riêng biệt để mọi người không phát hiện. Đưa Hạ Nhược Hy lên phòng mình, anh để cô ở trong đây tham quan hoặc làm gì tùy thích, miễn rằng không làm phiền đến công việc của anh là được.

Hạ Nhược Hy hết đi vòng vòng nhìn ngắm căn phòng này lại nằm lăn lóc trên sô pha chán nản, cuối cùng là đi đến trước mặt anh.

Mặc Đình Phong đang chăm chú gõ lạch cạch trên máy tính, dư quang khóe mắt phát hiện có điểm bất thường liền nhìn đến người trước mặt.

Hạ Nhược Hy liền nhào vào người anh, hai chân ngồi vòng qua eo Mặc Đình Phong ôm chặt cổ anh.

Mặc Đình Phong bất ngờ với hành động này của cô cứng đờ người. Hạ Nhược Hy ấm ức mếu máo, người đàn ông này cư nhiên bỏ mặc cô suốt buổi buồn thiu.

Thấy cô rơi nước mắt, bỗng dưng khóc, Mặc Đình Phong không hiểu lý do, hơi hoảng, không biết cô lại bị gì, vươn tay lau nước mắt cho Hạ Nhược Hy.

Khoảng cách giữa hai người khá gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Tay Mặc Đình Phong trên má cô bất giác ngưng động, bị hành động nhất thời dẫn dụ, môi dần tiến gần lại môi cô. Hạ Nhược Hy cũng cảm nhận được sự ái muội, ngây thơ nhìn khuôn mặt phóng đại đẹp đẽ của người đàn ông trước mặt mình.

Vào thời khắc môi cả hai sắp chạm vào nhau, thì bên ngoài có tiếng bước chân khiến hành động của anh khựng lại. Trình Huyên có chuyện muốn báo cáo với Mặc Đình Phong, mới vừa bước vào vì cửa đang mở toang, cảnh tượng mùi mẫn trước mắt khiến cậu khiếp đảm, tròn mắt quay sang chỗ khác.

Trời ạ! Cậu đã phá hoại chuyện tốt của boss rồi, mau chuồn nhanh còn kịp, vờ đánh trống lảng:

"A ha, cũng không có việc gì là quan trọng, tổng giám đốc và phu nhân cứ tiếp tục!"

Quay người vừa đi được mấy bước đã khựng lại vì cảm nhận được sát khí trùng trùng níu kéo cậu. Trình Huyên quay mặt chuẩn bị đối diện với khuôn mặt khó coi của Mặc Đình Phong.

Hạ Nhược Hy sợ người lạ nên ôm anh chằm chằm. Mặc Đình Phong thì nhếch mày ra hiệu với Trình Huyên, ý bảo cậu ta lên tiếng báo cáo.

Trình Huyên báo cáo bản hợp đồng vừa mới được ký xong, cậu ta thở phào nhẹ nhõm ra ngoài.

Hạ Nhược Hy đã thiếp trong lòng anh từ lúc nào. Vòng tay vẫn giữ lấy anh chặt cứng như sợ bị giuộc mất.

Mặc Đình Phong liền bế cô dậy, đi về phòng nghỉ riêng của anh đặt cô nằm xuống, cẩn thận mở điều hòa ấm áp cho cô. Anh chưa từng chăm bẫm ai, nhưng đối với Hạ Nhược Hy như là một bản năng có sẵn, khiến anh cũng không hiểu chính mình cũng có thể mang lại cho người khác sự tin tưởng sao?

Hạ Nhược Hy ngủ đến chiều tối, mở mắt ra là một cảnh tượng xa lạ, phòng nghỉ được bày trí gọn gàng, không thấy anh đâu đột ngột oà khóc lên. Mặc Đình Phong bên ngoài đang làm việc, nghe thấy khóc liền bỏ bút xuống vào trong phòng, đứng khoanh xem cô đang nằm khóc như một đứa trẻ.

Thấy anh, cô nín bặt đi, hai mắt to tròn nhìn Mặc Đình Phong, mà một lúc lâu anh cứ đứng đó, không đến với cô, cô lại ấm ức là khóc rống lên.

Cảnh tượng này quá đỗi buồn cười, làm Mặc Đình Phong không nhịn được khẽ nhếch môi tiến đến đỡ cô xuống giường.

Hạ Nhược Hy ngây ngốc nhìn Mặc Đình Phong đang cười, tuy không quá rõ nhưng cô có thể nhận ra được. Người đàn ông này trước mặt cô đó giờ luôn là một khuôn mặt lạnh như băng, hiện tại cười lên rất đẹp trai.

Nụ cười kéo dài chưa được hai giây đã tắt, Hạ Nhược Hy quyến luyến phồng má nhăn mày, chủ động dùng tay mình nặn lên môi anh một đường cong giống như anh cười ban nãy.

Mặc Đình Phong gỡ tay cô ra khỏi miệng mình, hơi nhăn mặt tỏ ý không thích. Cô phụng phịu nói:

"Anh cười đi, muốn nhìn anh cười à!"

Nếu mà Hạ Nhược Hy tỉnh táo sẽ không làm ra những động ngu ngốc này, bây giờ đầu óc cô thua một đứa trẻ năm tuổi, căn bản không ý thức được người đàn ông trước mặt nguy hiểm thế nào.

Mà Mặc Đình Phong không hề muốn chấp nhất loại người không được tỉnh táo như cô, mặt lạnh bỏ ra ngoài.

Hạ Nhược Hy thấy anh đi thì ú ớ, cũng chạy ra ngoài theo.

Cô lại như lúc ban sáng nhảy vào lòng Mặc Đình Phong ngoan ngoãn nằm xem anh xử lý tài liệu, lâu lâu lại nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh đắm đuối.

Mặc Đình Phong không nhìn đến cô, cứ tiếp tục xử lý công việc của mình. Đến tối anh mới đóng xấp tài liệu lại, đưa cô về Mặc gia.

Về phía vụ án giết Á Hiên, bên cục cảnh sát chưa tìm được bất cứ chứng cứ gì để tìm ra kẻ thủ phạm, sự việc mất hết hai tháng vẫn là con số không, sau cùng thì cũng đành khép lại không điều tra nữa.