Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 46: Tên vô liêm sỉ



Lúc này Trình Huyên từ bên ngoài bước vào, thấy cảnh tượng này thì thất kinh, cậu ta liền lên giọng với Tô Uyển:

"Cô Tô, đây không phải chỗ để cô tùy tiện bước vào. Ngoài cậu cả và mợ cả được tự do ra vào ra, những người khác được cậu cả cho phép mới được đến đây. Mong cô Tô mau đi đi!"

Trình Huyên không quên quay người lấy cốc cà phê trên bàn nhét vào tay Tô Uyển, vô tình khiến nhiệt độ nóng bỏng phả vào da tay cô ta, làm cô ta giật mình, rụt tay lại, giây sau tiếng đổ vỡ vang lên chói tai, cà phê tung toé đổ hết lên sàn nhà.

Trình Huyên thật đau đầu với Tô Uyển, xem ra mợ cả Hạ Nhược Hy chính là hoàn mỹ nhất từ tính tình lẫn hành động, không như cô tiểu thư này, chắc rằng đã chọc cho Mặc Đình Phong tức giận không ít.

Hạ Nhược Hy từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo một cốc cà phê thơm lừng bốc khói. Lúc nảy ở ngoài nghe tiếng đổ vỡ, cô còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì. Thấy Tô Uyển ở đây hơi bất ngờ, một lúc cũng không để ý nữa đi đến thẳng hướng anh đặt ly cà phê nhẹ nhàng xuống bàn làm việc mỉm cười.

"Em có pha cà phê này, anh nếm thử xem có vừa miệng không nhé, nếu không được ngon thì em sẽ pha lại!"

Vừa tức giận vì Tô Uyển, bây giờ thấy Hạ Nhược Hy, Trình Huyên quan sát cơn giận trên mặt của Mặc Đình Phong tiêu giảm không ít, thở ra một hơi. Đúng là chỉ có mợ cả cậu là cao siêu nhất, liền đuổi người phụ nữ phiền phức trước mặt đi.

"Mời Tô tiểu thư ra ngoài cho, chỗ này tôi sẽ dọn thay cô!"

Tô Uyển bị đuổi, tức giận giẫm mạnh chân rời đi, trước khi đi không quên nhìn sang Hạ Nhược Hy và Mặc Đình Phong, thấy anh đang cầm cốc cà phê mà Hạ Nhược Hy đã pha đưa lên miệng nếm thử, trong lòng dấy lên giận dữ.

Sau khi thu dọn từng mảnh thủy tinh, lau dọn chỗ cà phê bị đổ, Trình Huyên không làm phiền anh và cô nữa, chào bọn họ rồi rời đi.

Thấy anh đã nếm xong cà phê, cô tò mò hỏi:

"Thế nào?"

Mặc Đình Phong nhìn chầm chầm vào máy tính, tay liên tục gõ số liệu, đầu khẽ gật một cái biểu thị cà phê cô pha không tệ, Hạ Nhược Hy vui vẻ cười rạng rỡ.

"Vậy thì tốt rồi! Chuyện lúc trưa em…"

Mục đích hiện cô đến đây không chỉ đơn thuần là pha cà phê cho anh mà còn muốn nói đến chuyện lúc trưa, sợ rằng không khéo lại làm cho Mặc Đình Phong tức giận. Người đàn ông này nóng giận thất thường, thật không biết mà lường trước.

Nghe cô ngập ngừng, Mặc Đình Phong ngưng động tác, nhìn chầm chầm cô, càng khiến Hạ Nhược Hy áp lực bội phần.

"Chuyện lúc trưa chắc anh cũng đã biết rồi. Cảm ơn anh vì đã cho người bảo vệ em, giúp không bị mẹ phạt, cũng thật xin lỗi vì gây ra phiền phức không đáng có cho anh!"

Không dám nhìn thẳng mặt Mặc Đình Phong, Hạ Nhược Hy nhìn xuống mặt bàn mà nói, thái độ vô cùng chân thành. Sau đó mới ngẩng mặt nhìn đến anh, lại nghe tiếng gõ lạch cạch của máy tính, thấy anh vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì, quan trọng là không tức giận cô đã thấy vui rồi, càng to gan hơn.

"Để em xoa bóp vai cho anh nha, ngồi lâu chắc là mỏi vai lắm!"

Thế là cô tự tiện vươn tay toang động vào người Mặc Đình Phong, liền nhận lấy một ánh mắt không vui, không biết động lực từ đâu, cô vẫn mặt kệ thái độ của người kia, đặt tay lên hai vai anh nhẹ nhàng xoa bóp.

Một người ghét nhất bị người khác động vào cơ thể mình như Mặc Đình Phong lại có thể không phản ứng, để cô xoa bóp cho mình. Từng ngón tay thon dài của Hạ Nhược Hy mềm mại xoa nắn đôi vai rộng gây ra một cảm giác dễ chịu không tả.

Ở một diễn biến khác, một con người đang phơi thây ngoài sân, trong bóng tối bị muỗi đốt toàn thân, hai gối mỏi nhừ, ánh mắt căm giận nhìn hai bóng người thân mật qua bóng cửa sổ.

"Được lắm Hạ Nhược Hy, tôi vì em mà gánh tội quỳ gãy gối ở đây, còn em thì vui vẻ xoa bóp cho tên câm kia. Hết ngày mai tôi trở vào nhà được, tôi sẽ không tha cho em!"

Trưa hôm sau quả như suy tính, sau hai mươi bốn tiếng dày vò, quần áo đầu tóc bù xù, mặc kệ hai gối đau như muốn rã ra, Mặc Thế Thành một mạch tiến đến phòng của Hạ Nhược Hy, cùng lúc cô mở cửa ra ngoài, thấy khuôn mặt hầm hầm của cậu ra, có điềm xấu, liền chui lại vào phòng toang đóng sầm cửa lại, tiếc rằng đã trễ một bước. Mặc Thế Thành kịp lúc túm lấy tay cô kéo mạnh ra khiến cô hét toáng lên.

"Làm gì vậy, buông ra!"

"Hạ Nhược Hy, em hay lắm, vì em mà tôi quỳ gối suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bị nắng chiếu bỏng da, muỗi đốt nát thây, em một chút quan tâm cũng không có, trái tim em làm bằng cái gì vậy hả?"

Lời nói của hắn khiến cô bất mãn vô cùng. Tên này đúng là điên quá rồi, hôm kia chính cậu ta kéo tay cô gây hiểu lầm bị Tô Uyển chụp được, còn anh hùng thừa nhận tội lỗi, bây giờ thì đứng đây kể lể, thật giống một tên hề.

"Tự làm tự chịu, chuyện này không can dự gì đến tôi cả, buông tay ra mau!"

Càng nói Mặc Thế Thành càng làm tới, áp cô vào tường, nhếch môi cười xấu xa:

"Chị dâu xinh đẹp, em sẽ không bỏ cuộc đâu, chị cứ chống mắt mà xem em cướp chị từ tay anh cả thân thương kia thế nào đi!"

Bỗng một lực mạnh kéo Mặc Thế Thành về phía sau, lập tức một cái tát trời đánh dán vào mặt cậu ta.

Bị đánh bất ngờ, một phía mặt của Mặc Thế Thành nghiêng về một hướng, đờ đẫn sờ mặt mình đang đau tê rát. Chết tiệt, chẳng biết là kẻ nào dám to gan tát cậu như vậy.

Cơn tức giận ngút ngàn xâm chiếm lý trí, Mặc Thế Thành trừng mắt nhìn rõ kẻ trước mặt đã đánh mình, không ai khác chính là mẹ ruột cậu - Hàn Nhung.

Hàn Nhung tức giận đỏ cả mặt khi chứng kiến con trai vô liêm sỉ làm phiền Hạ Nhược Hy, liền thẳng tay dán cho cậu ta một cái tát đau điếng.

"Mặc Thế Thành, rốt cuộc con muốn ta tức chết con mới vừa lòng hả dạ sao? Ta thừa nhận ta không phải một người mẹ tốt, không biết cách nuôi dạy con để con thành ra thế này, nhưng đến nổi chị dâu mình cũng có thể động vào thật là rất vô sỉ đấy!"

Mặc Thế Thành quay mặt về hướng khác, thái độ khinh khỉnh hừ ra tiếng.

"Trước tiên nói tôi mẹ nên nhìn lại mẹ đi, bản thân mẹ có tốt đẹp gì mà đòi dạy tôi trở thành người tốt?"

"Con…"

Hàn Nhung giận đến run rẩy, vươn tay muốn tát thêm cho Mặc Thế Thành một bạt tay nữa nhưng cánh tay dừng giữa không trung run rẫy, mắt bà đỏ lên vì tức đứa con trai ngỗ nghịch này.

Thấy Mặc Thế Thành không hề tôn trọng mẹ mình, Hạ Nhược Hy thật căm phẫn cậu ta, tội thay cho Hàn Nhung, bà hiền lành tốt bụng thế này mà sinh ra đứa con trai ngỗ nghịch, thật bất hạnh. Bất bình lên tiếng trách mắng Mặc Thế Thành:

"Cậu có còn là con người không vậy? Đến mẹ mình còn đối xử tồi tệ tôi thật không thể hình dung cậu là loại người gì!"

Mặc Thế Thành nóng giận lườm Hạ Nhược Hy.

"Em biết gì mà nói? Nên nhớ tôi hơn em tận sáu tuổi, có tầm quan sát cao xa hơn em. Ngây thơ như em chết chừng nào còn không biết đấy!"

"Đủ rồi, mau về phòng với mẹ!"

Hàn Nhung tức tối túm lấy tay đứa con trai ngỗ nghịch lôi Mặc Thế Thành đi, trả lại sự yên bình cho Hạ Nhược Hy.

Nhìn bóng lưng của Hàn Nhung đang khó khăn kéo con trai đi, Hạ Nhược Hy chỉ biết lắc đầu đồng cảm thay bà.

Điện thoại trong túi áo bỗng dưng kêu lên liên hồi, Hạ Nhược Hy nhìn số điện thoại hơi bất ngờ, nhanh chóng nhấc máy. Là cô chủ nhiệm thời cao trung của cô, thì ra hôm nay là kỷ niệm tốt nghiệp một năm, cô ấy muốn kêu gọi họp lớp lại tại một nhà hàng cùng nhau dùng bữa, ôn lại kỷ niệm xưa.