Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 67: Ẩn khuất không thể nói



Sau hai tiếng đồng hồ dài, Hạ Nhược Hy như không chờ được nữa, tim cô muốn nổ tung đứng bật dậy, cùng lúc đèn phẫu thuật tắc, bác sĩ từ bên trong bước ra. Hà Vân Phi chạy đến hỏi tình hình:

"Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?"

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, bị chấn thương não nhẹ, chấn thương phần mềm nhiều, cần tĩnh dưỡng hơn hai tháng mới có thể hồi phục như thường!"

"Cảm ơn bác sĩ!"

Hà Vân Phi thở ra một hơi, cảm ơn trời phật vì con trai bà đã không sao nữa, anh được chuyển qua phòng hồi sức.

Hứa Tần Lâm vừa đưa Mặc Nhi đến bệnh viện cho y tá đẩy cô ấy vào phòng xem xét tình hình thì thấy thoáng qua bóng hình gấp gáp của Hạ Nhược Hy, thấy trên xe đẩy là Mặc Đình Phong, đoán chừng chuyện xấu gì đó đã xảy ra. Cậu thấy Hàn Nhung đi theo bọn họ nên chạy đến, cất lời ngăn bà lại:

"Dì ơi!"

Hàn Nhung nghe tiếng gọi quay đầu nhìn cậu, nhìn từ trên xuống dưới xác định không quen biết cậu là ai, bà ngạc nhiên hỏi:

"Cậu trai trẻ, cậu gọi tôi sao?"

"Đúng vậy, dì là người thân của một cô gái tên là Mặc Nhi đúng không?"

Nghe nhắc đến Mặc Nhi, Hàn Nhung liền có phản ứng mạnh. Ban nãy nghe Hạ Nhược Hy kể rằng cô ấy đã bị bắt cóc đi, bà rất lo lắng, gấp gáp nói:

"Đúng vậy đúng vậy. Cậu biết con bé đang ở đâu sao? Xin cậu hãy chỉ dẫn cho tôi!"

"Đương nhiên rồi, dì theo lối bên này!"

Hạ Nhược Hy nhìn sắc mặt của Mặc Đình Phong trắng bệch, dây truyền dịch chằng chịt trên tay anh, trong lòng đau nhói. Anh vốn dĩ là một người khỏe mạnh vì cứu cô mà trở thành thế này.

Hà Vân Phi thấy cô lo lắng cho anh như vậy, cũng không nỡ trách khứ cô một câu nào. Chuyện Nguyệt Liên và Tô Uyển vừa giải quyết xong liền có chuyện này, tiếp theo chẳng biết xảy ra gì nữa, Hà Vân Phi bảo cô:

"Một lát có vệ sĩ đến đón, con về trước đi, Đình Phong ở đây có ta chăm sóc là được rồi!"

Tưởng rằng bà giận mà đuổi mình, Hạ Nhược Hy đứng dậy nắm chặt tay Hà Vân Phi cầu xin:

"Mẹ ơi đừng đuổi con mà, con muốn ở đây chăm sóc anh ấy!"

Hà Vân Phi thở dài, bà chỉ sợ rằng cô ở đây lại gặp nguy hiểm thôi, thế mà cô nghĩ bà đuổi cô đi. Cuối cùng bà đành quyết định để vệ sĩ ở đây bảo vệ anh và cô ngoài phòng bệnh.

Mặc Nhi sau khi được bác sĩ băng bó xong thì tỉnh lại ngay, sờ lên trán là một miếng băng to tướng, khó chịu nhăn mày.

"Thế nào rồi, còn đau lắm à?"

"Mẹ hai!"

Mặc Nhi bất ngờ, bật người muốn ngồi dậy nhưng vừa cử động thì cả người đã nhức nhói, rên ra tiếng.

Hàn Nhung đỡ cô ngồi tựa vào thành giường, bà nhắc nhở:

"Đừng cử động nhiều, con bị thương đấy!"

"Dạ! Mà mẹ hai, con nghe bọn bắt cóc bảo rằng anh cả đã bị tai nạn xe, anh ấy bây giờ thế nào rồi?"

Bà vì chuyện này cũng mệt lòng không ít, thở dài đáp lời Mặc Nhi:

"Anh cả con vừa mới phẫu thuật xong, tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng chấn thương không ít. Mẹ nghi chuyện này có ẩn khuất gì đó, chẳng biết hung thủ là nhắn vào con hay chị cả của con nữa!'

"Là chị cả!"

Ánh mắt Mặc Nhi lộ rõ lo lắng, lúc ở trên xe cô rõ nghe được bọn bắt cóc bảo rằng đã bắt nhầm người, tiếp đó lại cho người ám sát Hạ Nhược Hy bằng thủ đoạn tàn độc. Càng nghĩ càng thấy lo cho chị dâu mình.

Hàn Nhung lòng đầy lo lắng, cầu mong cho Hạ Nhược Hy sẽ luôn bình an vô sự.

Mặc Nhi nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm gì đó khiến Hàn Nhung tò mò, bà hỏi:

"Con tìm gì thế?"

"Người đàn ông đưa con vào đây đấy, mẹ hai có thấy anh ta không?"

"À, cậu ta ban nãy là người chỉ cho mẹ rằng con ở đây. Nghĩ cũng lạ, sau cậu ta biết mẹ là người thân của con chứ?"

Mặc Nhi chau mi ngẫm nghĩ gì đó, Hàn Nhung thấy thế thì chọc cô:

"Đừng nói con thích cậu trai trẻ kia nha!"

Câu liền phũ nhận.

"Không phải đâu, con chỉ muốn trả ơn anh ta vì đã xuất hiện kịp lúc cứu con khỏi đám bắt cóc kia thôi!"

Hàn Nhung chọc đứa bé này xong, cười ra tiếng thích thú, sau đó đưa tấm danh thiếp cho Mặc Nhi.

"Trước khi cậu ta đi, mẹ có xin được thứ này!"

Mặc Nhi với lấy đưa lên xem, miệng lẩm nhẩm, tổng giám đốc Hứa Thị, Hứa Tần Lâm!

"Gia thế cũng không phải dạng vừa nhỉ, thế con nên trả ơn bằng cách nào thì hợp lý nhất đây?"

Hàn Nhung gõ nhẹ vào đầu cô mà nói:

"Thế cũng không biết, nhà người ta mở công ty thấy chưa, đề nghị hợp tác cùng là được!"

Mặc Thị có biết bao công ty muốn mời hợp tác chung mà không được, nếu ngỏ lời mời hợp tác với Hứa Thị chắc rằng khiến Hứa Thị được chú ý trên thương trường không ích. Mặc Nhi mỉm cười rạng rỡ.

"Mẹ hai đúng là thông minh nha!"

"Mẹ không thông minh, chỉ có con là ngu ngốc thôi!"



Qua hôm sau, cuối cùng Mặc Đình Phong đã tỉnh lại với một thân thể cứng đờ, đầu đau như búa bổ, cảm nhận cánh tay mình đang bị thứ gì giữ chặt, nhìn xuống thì thấy Hạ Nhược Hy, cô đang tựa đầu vào tay anh ngủ ngon lành.

Thấy được đôi mắt đang nhắm nghiền của cô sưng đỏ, anh vươn tay sờ vào mắt cô, vô tình làm cô thức giấc.

Hạ Nhược Hy vừa thức dậy, thấy Mặc Đình Phong đã tỉnh, cô vô cùng vui mừng ấn chuông trên tường gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ muốn kiểm tra các vết thương trên người cho người Mặc Đình Phong, với tính tình khó chịu của anh, đương nhiên là không cho động vào. Hạ Nhược Hy nắm chặt tay chồng, cô khuyên:

"Anh cứ để bác sĩ kiểm tra đi, như thế mới có thể khỏe được, cùng em trở về nhà của chúng ta!"

Một Mặc Đình Phong ngang ngạnh lại có thể nghe lời cô chỉ bằng một câu nói, nằm im cho bác sĩ kiểm tra, tuy nhiên vẫn để tay mình cho cô nắm chặt.

Bác sĩ kiểm tra xong, thông báo kết quả rằng Mặc Đình Phong đã ổn hơn rất nhiều, không có vấn đề gì nguy hiểm, cần nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục lại vết thương.

Sắc mặt Mặc Đình Phong vẫn khó chịu từ lúc bác sĩ xuất hiện cho đến giờ, anh ghét mùa bệnh viện, ghét những sợi dây truyền dịch chằng chịt gắn trên người. Hạ Nhược Hy thừa biết điều đó, cô ở bên nói vài câu xoa dịu. Tận tay chăm Mặc Đình Phong ăn, chăm sóc anh từng chút một, chỉ có cô mới có thể để khiến anh nghe lời.

Hà Vân Phi thấy tình cảnh này, bà đã đủ nhận thức vì sao Mặc Đình Phong rõ là có tình cảm với Hạ Nhược Hy mà không bao giờ động vào người cô, không muốn cô có thai với mình. Không ngờ vì một người phụ nữ, anh có thể lựa chọn cho mình con đường cô độc. Hà Vân Phi cũng không muốn ép anh và cô nữa. Có con hay không thì tùy vào duyên phận vậy.